Chương 20: Lực lượng tín ngưỡng khác
edit+beta: míngchan
"Tích...... Bách Vạn Chu đã nhận hàng".
"Tích...... Bách Vạn Chu đặt một đơn hàng nữa."
Đuôi lông mày Vân Mạt nhếch lên, "Ồ ~"
Bách Vạn Chu: "Đại thần, thần tiên, không phải bạn nói có dược thiện ư?"
Bách Vạn Chu: "Tôi đã nhân được thuốc viên bạn gửi rồi, bác sĩ gia đình cũng đã kiểm tra được nó công hiệu bổ dưỡng. Nhưng thần tiên à, tiểu nhân mạo muội nhắc nhở ngài một câu nhé, tinh tế không cho phép bán các loại sản phẩm không có giấy chứng nhận GMP đâu."
Bách Vạn Chu: "Đại thần, có thể dạy tôi cách làm dược thiện không?"
Vân Mạt vặn eo, bên ngoài mặt trời lên cao. Thời tiết rất đẹp, hôm nay thích hợp ra ngoài đi dạo.
Cô tiện tay nhắn lại một câu: "800 tinh tệ một nồi dược thiện, chạng vạng sẽ gửi cho cô!"
Liên Châu nhận được tin nhắn cau mày theo bản năng, xong lại nhớ tới hình ảnh bác sĩ gia đình vẻ mặt nghiêm trọng khi nhìn thấy ba viên thuốc kia, dứt khoát đồng ý luôn.
Bác sĩ liên tục hỏi cô thuốc này từ đâu tới? Ông ấy cảm thấy đây là một phương thuốc cổ xưa, bèn gọi thêm mấy thực tập sinh đến chụm đầu vào nhau nghiên cứu phương thuốc.
Vân Mạt xoay người đi đến phòng bếp. Giờ đang là lúc rảnh rỗi, tất cả mọi người liền tụ lại nói chuyện phiếm.
Vân Mạt lấy ra từ trong số thảo dược còn thừa mấy loại cần thiết, sau đó lấy thêm một con vịt với một con gà trong tủ lạnh.
Vịt nấu thuốc với Gà bất tử là hai món thích hợp bồi bổ nhất.
Đám người đầu bếp Phương đang ngồi thì thấy cô lôi cái nồi 'Chính Khí đan' ra, tức khắc cảm thấy vị chua dâng lên cổ họng, nhanh chân chạy ra nơi khác
Vân Mạt bĩu môi, đám phàm nhân này...
_________
Vịt nấu thuốc, tên cũng như nghĩa, là một món canh kết hợp từ vịt và các vị thuốc. Đầu tiên rửa vịt và rau xanh cho vào nồi, sau đó theo thứ tự cho các vị thuốc vào sau cùng. Đậy nắp nồi, đun dưới lửa lớn cho đến khi sôi rồi mới ninh bằng lửa nhỏ.
Gà bất tử cũng có cách làm tương tự. 《 Điều Đỉnh tập 》 từng ghi lại cách nấu món này, quan trọng nhất cũng vẫn là bước nhét những nguyên liệu gì vào bụng gà. Các bước lần lượt là rửa sạch, cho vào nồi, thêm xì dầu rồi ninh thành canh. Cho vào bụng gà các vị thuốc như hoàng kỳ rồi chưng lên thì lại càng có ích hơn."
Mấy ngày nay làm Chính Khí đan liên tục nên Vân Mạt đã nắm rõ đặc tính các loại dược liệu ở Tinh tế. So sánh với thuộc tính dược liệu trong trí nhớ, cứ thêm rồi giảm cuối cùng ra được phương thuốc đại bổ phù hợp.
Vân Mạt không màng hình tượng tựa vào khung cửa, hướng vào làn hơi bốc lên từ nồi canh nhưng ánh mắt không có tiêu cự, không biết cô đang nghĩ gì.
Rất nhanh đã là 5 rưỡi, Vân Mạt lại bắt đầu bận rộn phụ việc trong bếp.
Hôm nay có một anh chàng trẻ tuổi tên Lưu Bình Minh đến làm nên lượng công việc của cô đã bớt đi chút.
Canh gà, canh vịt đều đã nấu xong. Vân Mạt đặt chuyển phát nhanh, cho canh vào hộp giữ nhiệt. Sau mười phút, dược thiện đã được chuyển đi bởi công ty vận chuyển Quang Quang.
Đúng, chính là vận chuyển Quang Quang có vụ ồn ào mẹ chồng nàng dâu đợt nọ, hiện đã do Vương Vũ Hinh toàn quyền khống chế.
_________
Hôm nay là trong tuần nhưng nhà hàng Phỉ Tư vẫn được đặt bàn kín lịch từ trước.
Con trai của Chu Hồng Văn năm nay thi được ba điểm A. Ông ta vô cùng vui mừng, bèn dẫn cả nhà tới đây ăn mừng một bữa.
Phòng riêng đã được đặt hết nên nhà họ đành phải tìm một vị trí tương đối yên tĩnh ở đại sảnh.
"Nhà hàng này làm món canh gà nấm là ngon nhất đó, mau nếm thử". Chu Hồng Văn múc cho vợ con mỗi người một chén.
Canh gà trình bày rất tinh tế, được đặt ở trong bát tử sa.
Chu Tấn nâng bát, hít một hơi thật sâu, thơm ghê đó... Không hổ danh nhà hàng nổi tiếng Tinh tế, muốn ăn một bữa phải tốn cả tháng lương của cha anh ta.
Từ từ, không đúng, mùi hương này dường như không phải đến từ cái bát trước mặt.
Chu Hồng Văn cũng hít hà, bưng lên đặt xuống cái bát mấy lần mới xác định được mùi thơm ấy không phải từ bát canh gà trước mặt mà được bay đến từ bàn bên cạnh.
"Hỏng rồi!" Đầu bếp Phương ở trong bếp hét lên hoàng hốt: "Lưu Bình Minh, vừa rồi cậu bưng canh trong cái nồi kia ra cho khách đấy à?"
"Dạ vâng". Anh chàng thanh niên xoa tóc, vẻ mặt hàm hậu: "Bàn 103 giục giã quá nên tôi bê luôn bát canh vịt trên bàn ra cho người ta."
Đầu bếp Phương đỡ trán, mấy người đầu bếp Nguyễn cũng nghệt mặt ra, miệng lại bắt đầu thấy chua.
"Chẳng lẽ... là nồi canh kia của Vân Mạt?"
Vương Tiểu Xán cũng nhìn qua, sắc mặt khó coi: "Xong rồi xong rồi, nếu làm hỏng chiêu bài của nhà hàng, liệu chúng ta có thể bị sa thải hết không?"
Đầu bếp Phương dậm chân, chỉ vào Lưu Bình Minh: "Nhanh, nhanh ra sảnh xin lỗi khách hàng, nói chúng ta bưng nhầm món lên."
Lưu Bình Minh cũng biết mình đã gây họa, luống cuống tay chân chạy ra ngoài.
"Ơ? Canh của tôi đâu?" Vân Mạt bước vào bếp đúng lúc ấy.
Lưu Bình Minh nghe thấy, cúi đầu không nói lời nào, bước chân nhanh hơn.
Nhưng anh ta vẫn chậm một bước, khách hàng bàn 103 đã mở nắp nồi ra rồi...
Hơi nóng bốc ra, cả sảnh lập tức đầy mùi thơm.
"Rất xin lỗi quý khách, món này là do nhà hàng chúng tôi lên nhầm món, chúng tôi sẽ lên lại món khác cho quý khách ngay ạ". Lưu Bình Minh thấy khách hàng đang chuẩn bị cầm muống múc canh, lập tức tiến lên ngăn cản.
"Lên sai á? Đâu, đây là nồi canh vịt canh đấy chứ? Tôi gọi món này mà".
Triệu Duẫn Na nhìn vào nồi, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đây chính là mỹ vị nhân gian. Đồ ngon đồ dở, chẳng nhẽ cô không thể phân biệt à?
Cô là khách quen của nhà hàng Phỉ Tư, nhưng đây là lần đầu tiên có món mà chỉ mới ngửi cô đã thấy thèm ăn, tất nhiên không thể để người ta bưng xuống.
"Không, đúng là bưng sai đó ạ. Món này chỉ được mùi thơm thôi chứ vị thì rất kỳ quái, là phụ bếp chúng tôi tự nấu ăn thôi ạ".
Lưu Bình Minh đỏ mặt nói: "Đồ ăn của quý khách sẽ được lên ngay lập tức, để tôi giúp quý khách bưng món này xuống ạ."
"Không được, sai rồi thì cứ để vậy đi, tôi muốn ăn món này". Triệu Duẫn Na không đợi anh ta nói xong, nhanh tay múc cho mình một bát rồi uống luôn.
Ánh mắt Lưu Bình Minh dán chặt theo từng động tác của khách hàng, cô ấy uống rồi, uống rồi...
Không nôn à? Trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ khó chịu nào.
Sao có thể?!
Trong nồi là một con vịt hoàn chỉnh, dược liệu đều được nhét trong bụng. Thịt vịt được hầm mềm rục, nước canh trắng sữa ngon miệng.
Mùi hương kia xộc thẳng vào mũi, Chu Tấn ngồi bàn bên cạnh không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Vịt nấu thuốc đã dược chưng suốt cả buổi chiều, mùi hương độc đáo của thảo dược đã ngấm vào từng thớ thịt. Thịt vịt tươi ngon, thậm chí còn cảm nhận được vị ngọt.
Tất cả mọi người ở đại sảnh đều khó dằn cơn thèm, bất tri bất giác hít một hơi thật sâu.
"Thơm quá ..." Triệu Duẫn Na ngậm canh vịt trong miệng một lúc mới nỡ nuốt xuống.
Hương vị quá tuyệt, Triệu Duẫn Na không rảnh nói chuyện, không thèm để ý rằng mình đang livestream mukbang, chỉ tập trung ăn uống.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp trước mặt, bình luận xuất hiện liên tục.
"Làm sao vậy?"
"Chủ bá bình thường độc miệng, chưa lần nào thấy cô ấy im lặng như thế."
"Chủ bá như này lạ quá."
"Tôi tò mò nhà hàng Phỉ Tư đã phải chi bao nhiêu để nhờ được Triệu tiểu thư đến quảng cáo thế này......"
Nồi canh này còn được Lưu Bình Minh đặt trên cái bếp ga mini để món ăn được giữ ấm suốt bữa, thành thử ra mùi thơm của nó cũng theo đó lan toả khắp sảnh.
Chu Tấn sắp thèm điên lên rồi: "Cha, chúng ta cũng gọi một phần nhé"?
"Gọi, gọi luôn". Cha Chu cầm thực đơn lên, nhưng lật mãi cũng không thấy suất ăn kia ở trang nào.
"Phục vụ..."
Âm thanh gọi phục vụ vang lên khắp sảnh, đều là yêu cầu gọi món, làm cho Lưu Bình Minh giải thích mỏi cả miệng.
Anh ta chỉ tiếc mình không có đến hai cái miệng mà giải thích. Biết vậy anh ta bưng bát canh độc lên còn hơn.
"Xin lỗi...có thể cho chúng tôi nếm thử một bát không?"
Những khách hàng có thể vào nhà hàng Phỉ Tư đều không phú thì quý, ngày thường tuyệt đối không thể làm ra hành động mạo muội như vậy.
Nhưng có người dẫn theo trẻ con trong nhà đi ăn, chúng mè nheo quá không chịu nổi nên mới đành mặt dày đến xin Triệu Duẫn Na.
Triệu Duẫn Na tập trung ăn uống, không thèm ngẩng đầu lên: "Canh vẫn ở yên trong nồi đấy, ông tự múc đi. "
Vị kia tiên sinh cẩn thận múc một thìa lên nếm. Vẻ mặt ông ta thoả mãn, đưa bát canh cho đưa trẻ bên cạnh, thành tâm thành ý hỏi: "Phục vụ, cậu vào bếp hỏi xem có thể nấu thêm một nồi được không? Tôi trả một ngàn tinh tệ."
"Tôi cũng muốn một rồi, trả một ngàn tinh tệ!"
"Nếu không có luôn thì tôi có thể đặt trước!"
Mọi người tranh nhau lên tiếng, Lưu Bình Minh sốc đến độ trợn mắt há mồm.
Trong phòng bếp, Vân Mạt cũng đang trợn mắt há mồm, cô cảm nhận được lực lượng tín ngưỡng mãnh liệt đến từ mấy trăm người, mênh mông cuồn cuộn như biển ập vào người mình...
Nhưng mà...
"Hết thuốc rồi..." Vân Mạt nói.
Khách hàng vô cùng thất vọng, đồ ăn trong miệng ngày thường ngon là thế mà giờ chỉ cảm thấy như ăn sáp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro