Chương 68: Trả Thù
"Quả nhiên, Zero cũng đang điều tra về tiểu thư Amamiya sao?" Matsuda Jinpei vừa từ bên thang lầu đi xuống sườn núi vừa hỏi, "Có phát hiện được gì không?"
"Từ từ, anh thật sự nhận được tin nhắn sao?" Amuro Tooru không dám tin tưởng mà hỏi lại.
Matsuda Jinpei kinh ngạc nhìn anh ta, hiếm khi thấy Zero cảm thấy khẩn trương như vậy. Lẽ nào tin nhắn đó có vấn đề?
Anh đưa điện thoại cho Amuro Tooru. Sau khi xem xong, đối phương rõ ràng thở phào nhẹ nhóm, dừng như tâm trạng căng thẳng của anh cuối cùng được thả lỏng một chút.
Rốt cuộc, nếu Matsuda cũng nhận được một tin nhắn giống hệt như anh, thì chỉ có một khả năng duy nhất — thân phận của Amuro Tooru đã bị bại lộ.
"Xem ra tin nhắn anh nhận được khác với tin nhắn của tôi." Matsuda Jinpei nhạy bén nhận ra điều bất thường, đôi mắt đen sâu nhìn chặm chặm Amuro Tooru.
"Hiện tại đừng gọi tên biệt danh nữa, hãy gọi tôi bằng tên thật: Amuro Tooru." Chàng trai da ngàm, tóc vàng mỉm cười nhẹ nhàng.
Xuất phát từ nội dung tin nhắn, Amuro Tooru nghi ngờ rằng đằng sau chuyện này có bóng dáng của một tổ chức ngầm. Dù chưa chắc chắn, nhưng việc Matsuda xuất hiện ở đây cũng có thể chỉ là trùng hợp. Tuy nhiên, để phòng ngừa, anh ngầm ý báo hiệu cho Matsuda rằng mình đang dùng tên thật.
Matsuda Jinpei khựng lại, tuy đã dự đoán trước, nhưng không ngờ người này thật sự đi làm nội gián cho cảnh sát.
"Amuro Tooru sao?" Matsuda Jinpei nhìn anh với ánh mắt phức tạp rồi gật đầu.
"Nói mới nhớ, tôi tìm được thứ này trong xe tải." Amuro Tooru giơ lên một chiếc camera mini.
Bên trong là bản ghi âm cuộc đối thoại giữa bọn bắt cóc và Amamiya Mikiri.
Không chỉ riêng Satoi Makoto cảm thấy cuộc đối thoại đều không có tác dụng uy hiếp, nên đã bỏ qua, mà cả Amuro Tooru và Matsuda Jinpei cũng nhận ra Amamiya Mikiri dường như đã biết trước việc mình sẽ bị bắt cóc.
"Thực ra, chịu Amamiya hôm qua có đến quán cà phê nơi tôi làm việc, lúc đó em ấy có nhắc tới chuyện bị theo dõi." Amuro Tooru suy nghĩ, "Nhưng với khả năng của em ấy, tại sao lại dễ dàng bị bắt như vậy?"
"Hơn nữa, bọn bắt cóc lại nói rằng 'trả thù', nhưng em ấy trước giờ đâu có thù oán với ai?" Matsuda Jinpei khó hiểu.
Amuro Tooru nghẹn lời.
"Làm sao vậy? Muốn phản bác mà không nói được sao?" Matsuda Jinpei ngạc nhiên hỏi.
Amuro Tooru không thể nói thẳng rằng Amamiya Mikiri là thành viên cấp cao của một tổ chức ngầm, nên chỉ đánh lái:
"Không, chỉ là...... Lỡ như có chuyện gì thì sao," Amuro Tooru có chút do dự. Anh cho rằng tốt nhất không nên làm tổn hại đến hình tượng của cô ấy trước mặt người khác, nên tìm một lý do hợp lý hơn, "Ví dụ như, dù Amamiya tiểu thư không muốn gây thù chuốc oán với ai, thì vẫn có khả năng tồn tại những kẻ đơn phương căm ghét cô ấy."
"Vừa rồi tôi cũng suy nghĩ, tại sao cậu lại ở đây?" Matsuda Jinpei nghiêm túc phân tích, "Ban đầu tôi cứ nghĩ bọn cướp chỉ đơn giản là chọn ngẫu nhiên một cảnh sát từ danh sách liên lạc của Amamiya, gửi tin nhắn uy hiếp để đạt được mục đích nào đó. Nhưng nếu cả hai chúng ta đều bị bắt, liệu đây có thực sự là sự trùng hợp?"
Amuro Tooru sững người trong giây lát.
Nói đến đây, Matsuda Jinpei vẫn chưa biết rằng tin nhắn mà họ nhận được xuất phát từ hai địa điểm khác nhau.
Ban đầu, Amuro Tooru nghi ngờ tổ chức Áo Đen đã nhúng tay vào vụ này. Nhưng nếu ngay cả Matsuda cũng cho rằng đây không phải là sự trùng hợp, vậy thì rất có thể đằng sau còn có ẩn tình khác?
"Nếu phải nói về mối liên hệ giữa chúng ta và Amamiya tiểu thư......" Amuro Tooru im lặng hồi lâu, sau đó bình tĩnh nói ra một cái tên: "Amamiya Hidenobu."
【Đây chẳng phải là phiên ngoại về Tiểu Hắc sao?】
【Không rõ lắm, ai đó giới thiệu với tôi đi!】
【Chính là phiên ngoại kể về thời kỳ cảnh sát tập sự của anh trai Mikiri và nhóm cảnh sát bắt Tiểu Hắc đó, tôi tìm mãi mới thấy!】
【Nếu Mikiri đã biết chuyện này, tại sao vẫn bị bắt?】
【Nhưng trước đó Mikiri đã đi tìm Tooko, mà tin nhắn của Tooko nhận được cũng rất đáng ngờ.】
【Tôi có một giả thuyết táo bạo, có thể Mikiri vẫn chưa chắc chắn Tooko chính là Rei . Rốt cuộc, Rei đã đổi tên, nên anh ấy cố tình để bị bắt.】
【Emmmmm nhưng Mikiri yếu như sợi bún, kế hoạch này quá nguy hiểm đi? Chắc chắn có phương án dự phòng.】
【Chắc chắn có rồi, nhưng Mikiri vốn dĩ đã có xu hướng tự hủy hoại bản thân, không có gì lạ cả... Hơn nữa, Tiểu Hắc còn có liên hệ với anh ấy.】
Sau khi bị di chuyển qua vài chiếc xe, Amamiya Mikiri bị nhốt vào một căn phòng chật hẹp. Tấm vải bịt mắt cuối cùng cũng bị tháo ra, và qua ô cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng, cô có thể nhìn thấy tòa nhà Sở Cảnh sát Đô thị ở cách đó vài km.
Có thể nói, thực ra Amamiya Mikiri không muốn tháo tấm vải này xuống, vì như vậy cô sẽ nhìn thấy mặt của bọn bắt cóc!
Điều này có nghĩa là... Chúng không có ý định để cô rời khỏi đây sao?
Tâm trạng Amamiya Mikiri trầm xuống.
Điểm tốt duy nhất là, cô có thể nhìn thấy bình luận trực tiếp từ hệ thống. Trước đó, vì bị bịt mắt, cô chỉ có thể nghe hệ thống đọc lại bình luận cho mình. Nhưng hệ thống này lại thiếu trí thông minh nhân tạo thực sự, nên nó chỉ đọc từng bình luận theo thứ tự thời gian gửi đến. Kết quả là đầu cô toàn những câu kiểu như "Rei Rei!!", "Là bạch nguyệt quang của Matsuda!", "Ta mệnh định lão bà a ô ô ô".
Chẳng thu được chút thông tin hữu ích nào cả.
Bây giờ ít nhất cô đã biết Amuro Tooru và Matsuda Jinpei đã nghĩ đến Amamiya Hidenobu. Như vậy, họ chắc chắn sẽ dựa vào manh mối này để lần ra kẻ chủ mưu thực sự.
Liệu có nên thúc đẩy quá trình này không nhỉ? Ngồi yên chờ họ đến cứu có vẻ mất mặt quá... Hơn nữa, nói thật cô cũng cảm thấy bất an.
Không phải cô nghi ngờ năng lực của đội cảnh sát, mà là cô không quen với việc giao hoàn toàn sinh mạng của mình vào tay người khác mà không làm gì cả.
Satoi Makoto, một cảnh sát tập sự từng đầy khí phách năm nào, giờ đây lại giống như một người đàn ông trung niên chán nản, hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh của những đồng đội cũ trong tổ cảnh sát.
Sau khi ném Amamiya Mikiri sang một bên, hắn ta dùng ống nhòm quan sát tòa nhà Sở Cảnh sát Đô thị.
Nhưng tại sao lại là Sở Cảnh sát Đô thị? Chẳng lẽ đây là chấp niệm của một kẻ không thể trở thành cảnh sát, sau khi bị khai trừ?
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?" Amamiya Mikiri do dự một lát rồi lấy hết can đảm lên tiếng, "Tại sao anh lại tìm anh trai tôi?"
Người đàn ông trừng mắt nhìn cô đầy hung dữ.
Không, không dám nói gì thêm nữa. Cảm giác như chỉ cần nói sai một câu là sẽ bị đánh ngay lập tức.
"Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là tôi có thể đỗ vào tổ chức cảnh sát chuyên nghiệp! Chỉ vì lẻn vào phòng tài liệu của trường để trộm vài thứ, mà hắn ta đã hủy hoại cả cuộc đời tôi!" Satoi Makoto nghiến răng ken két, tức giận nói, "Tên đó lại trốn kỹ như rùa rụt cổ! Sau khi ra tù, tôi đã tìm kiếm hắn khắp nơi, cố gắng xâm nhập vào Sở Cảnh sát Đô thị hoặc các đồn cảnh sát địa phương, nhưng hoàn toàn không có manh mối nào về hắn."
Cái gì mà "chỉ còn thiếu một chút", chẳng phải là nói trắng ra là không đậu sao... Hơn nữa, rõ ràng hắn ta tự phạm pháp mà lại tỏ ra như mình là nạn nhân?
Tất nhiên, Amamiya Mikiri không thể nói ra sự thật. Cô suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên tung ra một chút thông tin để thiết lập bầu không khí nói chuyện.
"Sau khi tốt nghiệp, anh trai tôi vào SAT. Thân phận của anh ấy được bảo mật cao hơn cảnh sát bình thường, nếu không có quan hệ nội bộ, anh muốn tự mình tìm ra anh ấy là chuyện rất khó."
"À, tôi nhớ rồi. Anh trai cô, là người thuộc tổ chuyên nghiệp đúng không? Thành tích ở trường cũng rất xuất sắc. Đúng là có khả năng bị tuyển vào các đơn vị đặc biệt." Satoi Makoto nheo mắt đầy âm u, nhìn cô chằm chằm như một con sói đầy toan tính.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro