Chương 6
Editor: Lạc Y Y
"Sở tổng, ông ta vẫn không chịu rời đi, còn cố tình quấy rối trước cổng tập đoàn."
Trợ lý tổng giám đốc Viên Niên đứng trước cửa phòng tiếp khách, nhìn Sở Dập Kiều đang ngồi tao nhã trên ghế sofa, lưng quay về phía hắn. Dù không nhìn thấy nét mặt của Sở tổng, nhưng chỉ qua dáng vẻ ấy, người ta cũng cảm nhận được sự lạnh lùng, sắc bén toát ra.
Toàn bộ nhân viên trong tập đoàn đều biết rằng cha của Sở Dập Kiều, Giang Miễn Hoài, là đại thiếu gia của một gia tộc danh giá, nhưng ông ta chẳng có tài cán gì, chỉ được cái danh. Ông ta thường xuyên đến tập đoàn gây rắc rối, chẳng có chút phong thái nào, thật khó coi.
"Ông ta không thể quấy rối lâu được đâu. Mọi người không cần để ý."
Sau một thoáng im lặng, giọng nói khàn khàn của Sở Dập Kiều vang lên trong phòng tiếp khách, nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt, không để lộ chút cảm xúc nào.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng Viên Niên thì biết rõ: Sở tổng chắc chắn đang không khỏe.
Những năm qua, Viên Niên luôn theo sát Sở Dập Kiều, từ khi anh còn là một thiếu niên cho đến khi trưởng thành và trở thành một người đàn ông cường tráng, kiên cường. Anh đã xây dựng được một tâm lý mạnh mẽ đến mức đáng sợ, điều mà ít ai có thể làm được, đặc biệt là với một Omega.
Viên Niên cũng biết rõ về tình trạng cơ thể của Sở Dập Kiều: rối loạn pheromone, ghét sự tiếp cận của Alpha, và thậm chí không có khứu giác.
Ngay lúc này, trong không khí bỗng tràn ngập mùi hương ngọt ngào như trái anh đào quyện với rượu brandy thượng hạng. Hương thơm này tựa như chiếc lông vũ khẽ lướt qua dây đàn trong tim, tạo nên cảm giác ngà ngà say khiến người ta mê muội.
Viên Niên cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn, phải nhanh chóng vịn vào khung cửa để giữ thăng bằng. Hắn khó tin nhìn về phía Sở Dập Kiều:
"Sở tổng... ngài..."
"Tôi làm sao?"
Sở Dập Kiều không đứng dậy, anh biết mình không còn sức để làm như thế. Cảm giác vừa đau đớn vừa nóng rát lan tỏa khắp người, đặc biệt là phần sau gáy, như thể bị hàng ngàn con kiến cắn.
"Đây là mùi pheromone. Sở tổng, ngài đang bước vào kỳ phát tình sao?"
Mùi pheromone của Omega, ngọt ngào và mê hoặc đến tột cùng, tỏa ra trong không khí như muốn chiếm lĩnh toàn bộ không gian.
Không ai biết rằng, người đàn ông trẻ trung, tài giỏi như Sở Dập Kiều thực chất là một Omega vẫn chưa phân hóa hoàn toàn. Dù ngửi thấy mùi pheromone của anh, người ngoài cũng chỉ nghĩ rằng đây là kỳ phát tình tự nhiên.
Sở Dập Kiều hơi sững người nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh dựa vào lưng ghế, nhắm mắt: "Lấy thuốc ức chế của tôi đến đây."
Cơn đau nhức đang xâm chiếm từng tế bào cơ thể, hòa lẫn với cảm giác nóng rực lạ lẫm. Đó là nỗi đau từ sự xung khắc với pheromone Alpha, nhưng đồng thời cũng là cơn sốt kỳ lạ từ cột sống lan lên gáy, làm anh mất kiểm soát.
Phát tình sao?
Không thể nào. Anh thậm chí còn chưa phân hóa.
Nghĩ đến việc tình trạng này là do Giang Miễn Hoài gây ra, anh cảm thấy buồn nôn, sắc mặt trắng bệch.
Viên Niên cắn răng cố gắng không để bản năng Alpha của mình chi phối, nhưng vẫn nói trong đau khổ: "Sở tổng, tôi..."
"Viên Niên, mỗi năm tôi đều cho nhân viên tiêm thuốc ức chế pheromone, đây là điều chúng ta tự hào trong việc duy trì trật tự xã hội. Chẳng lẽ cậu muốn phá vỡ quy tắc?"
Sở Dập Kiều cố gắng chống lại cảm giác hỗn loạn không ngừng ập đến trong đầu, cơ thể lại không ngừng phát ra hơi nóng ngoài tầm kiểm soát. Anh không rõ bản thân lúc này trông như thế nào, nhưng anh biết chắc chắn rằng mình đang vô cùng chật vật.
Thân thể anh dần mất đi sức lực, phần eo mềm nhũn, đôi tay chống xuống hai bên ghế sofa, đầu cúi gục xuống, từng hơi thở phả ra đều nóng rực như lửa. Đôi tay run rẩy muốn với lấy điện thoại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: phải gọi cho Hà Thiệp ngay.
Viên Niên cố nín thở, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng. Hắn không dám nán lại thêm một giây, bởi ở lại sẽ chỉ khiến hắn mất đi lý trí.
Hương pheromone này ngọt đến tận xương, mê hoặc lòng người.
Đóng cửa phòng tiếp khách lại để ngăn mùi lan ra ngoài, Viên Niên thầm nghĩ: đây là cấp trên của mình, là người mình cần bảo vệ.
Ngay khi cánh cửa khép lại, Sở Dập Kiều chậm rãi ấn nút đóng rèm cửa bên cạnh. Rèm dày nặng che phủ toàn bộ ánh sáng, khiến căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn. Anh không còn trụ được nữa, cơ thể đổ xuống sofa, đầu nghiêng sang một bên, không còn sức chống đỡ.
"Ưm..."
Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy cũng khiến anh cảm thấy làn da bị cọ xát đến đau đớn, cơ thể như đang bốc cháy, nóng đến mức đáng sợ. Lúc này, anh không còn là chính mình, toàn bộ ý chí dường như bị pheromone xa lạ kéo đi, hoàn toàn mất kiểm soát.
Bao nhiêu năm qua, pheromone của anh luôn im lìm, chưa từng xuất hiện, nói chi đến kỳ phát tình.
Hà Thiệp từng nói rằng tình trạng của anh rất nguy hiểm. Một Omega bình thường đến năm 16 tuổi đã có thể tiết ra pheromone và hoàn thành phân hóa tuyến thể. Nhưng anh, đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện pheromone. Hà Thiệp cảnh báo rằng, nếu pheromone của anh bị kích thích xuất hiện, kỳ phát tình sẽ đến một cách mạnh mẽ và khốc liệt, giống như một cuộc biến đổi từ lượng sang chất.
Đôi tay run rẩy cố gắng cởi khuy áo sơ mi, nhưng lại không thể làm nổi, các ngón tay như bị chuột rút, không còn chút sức lực.
Anh cảm thấy hơi thở trở nên khó nhọc, phải ngửa đầu để cố gắng hít thở. Đôi môi mỏng mím chặt, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán xuống, trượt dọc theo đường viền hàm sắc nét rồi thấm vào cổ áo. Mọi lớp ngụy trang anh cẩn thận dựng lên bao năm nay, trong khoảnh khắc này bị cảm giác bất lực đánh sập hoàn toàn, để lộ dáng vẻ yếu ớt, đáng thương.
"Kiều, thứ cậu cần bây giờ không phải là thuốc, mà là một Alpha."
Anh cố với tay lấy điện thoại nhưng vô tình đẩy nó rơi xuống thảm. Đôi mắt đã mờ đi vì lớp nước ẩm, khiến anh không thể nhìn rõ mọi thứ. Gối đầu lên cánh tay, anh thở hổn hển nhìn chiếc điện thoại nằm cách đó không xa, mà lúc này, ngay cả một hành động đơn giản như với lấy nó cũng trở nên bất khả thi.
Anh tự hỏi bản thân: "Mình còn có thể làm được gì nữa đây?"
Những nỗ lực anh từng bỏ ra, những nỗi đau anh đã chịu đựng, số thuốc uống và lượng thuốc ức chế anh đã tiêm, tất cả giờ đây đều có thể bị một kẻ đốn mạt dễ dàng phá hủy.
Tại sao thế giới này lại bất công với Omega đến vậy?
Anh tưởng rằng mình đã xây dựng được một bức tường phòng thủ không chút sơ hở, nhưng hóa ra tất cả đều không thể chống lại thứ pheromone bẩm sinh của Alpha.
Nhắm mắt lại, hình ảnh mẹ nằm trong vũng máu lại hiện lên, tuyệt vọng đến mức khiến anh muốn bỏ chạy.
"Kiều Kiều, chạy đi... tìm ông nội con... mau chạy..."
Chạy ư? Anh sao có thể chạy? Tìm ông nội ư? Người đã che giấu kẻ cặn bã kia, liệu có ích gì? Mối thù giết mẹ, nhất định phải trả.
Nhưng lúc này... Ai có thể cứu anh đây?
Giữ lại Lạc Thanh Dã là hy vọng cuối cùng của anh. Anh chưa kịp để Giang Miễn Hoài nếm trải sự đau đớn tột cùng này, làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy?
"Anh ơi!!"
Cánh cửa phòng tiếp khách bị đẩy mạnh từ bên ngoài, ánh sáng ùa vào rực rỡ.
Tiếng gọi ấy như xé toạc màn đêm đen đặc, cảm giác nóng rực và ướt át trên cơ thể dần lắng xuống, giống như được bàn tay dịu dàng vuốt ve, làm dịu đi sự bất an và hoảng loạn trong anh.
Sở Dập Kiều hít một hơi mạnh, anh nằm đờ trên cánh tay, cả người ướt đẫm mồ hôi, đôi mi khẽ run, ánh mắt mờ mịt.
Mí mắt nặng trĩu dần khép lại.
Lạc Thanh Dã đứng ở cửa, hơi thở dồn dập. Căn phòng tối đen như mực, hương pheromone nồng đậm của rượu cherry brandy bao trùm khắp nơi, cậu có thể cảm nhận rõ sự đau đớn và yếu đuối trong pheromone ấy, như đang tuyệt vọng cầu cứu.
Theo bản năng, cậu thả pheromone của mình ra để xoa dịu sự bất an của Sở Dập Kiều.
Thực ra, cậu chưa rời đi xa, cũng không đi mua đồ cùng Koko, chỉ ngồi trong văn phòng của Sở Dập Kiều chờ anh trở về. Cậu thậm chí còn chạm mặt cha của Sở Dập Kiều, sau đó lại nghe trợ lý của anh nói rằng cần lấy thuốc ức chế.
Nghe đến hai chữ "thuốc ức chế", Lạc Thanh Dã liền cảm thấy có điều bất thường. Trên người trợ lý ấy, cậu lại ngửi được hương pheromone rượu cherry brandy quen thuộc. Cảm giác tức giận dâng trào như lãnh địa của mình bị xâm phạm, cậu lập tức hỏi trợ lý xem Sở Dập Kiều ở đâu.
"Anh đâu rồi anh?"
Phát hiện phòng tiếp khách không bật đèn, rèm cửa dày nặng che kín mọi ánh sáng, cậu lần theo tường tìm công tắc đèn.
Ánh đèn bật sáng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là Sở Dập Kiều nằm trên sofa, mắt nhắm nghiền, quần áo xộc xệch, sắc mặt trắng bệch. Đầu óc cậu vang lên một tiếng "ong".
"Anh ơi!!"
Lạc Thanh Dã bước nhanh đến bên sofa, quỳ xuống trước mặt Sở Dập Kiều.
Trong suy nghĩ của cậu, Sở Dập Kiều luôn là người không chút sơ hở, mạnh mẽ và dịu dàng. Cậu không ngờ rằng anh ấy lại có một mặt yếu đuối và khốn khổ như thế này.
Sở Dập Kiều nằm trên sofa, nhắm mắt, trông như kiệt sức. Mái tóc trước trán đã ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt lạnh lùng, tinh tế như tranh vẽ giờ đây ửng lên sắc đỏ nhạt, ngay cả khóe mắt cũng thế. Có lẽ do đã cắn môi, đôi môi mỏng giờ đây nhuốm màu đỏ quyến rũ.
Lạc Thanh Dã nhìn chăm chú. Sở Dập Kiều lúc này giống như mặt biển yên ả bị một hòn đá nhỏ làm dậy sóng, dù chỉ là gợn sóng rất nhỏ cũng đủ làm cậu cảm thấy tim mình thắt lại.
Đây là Omega lý tưởng trong lòng hàng nghìn Alpha, có ai nhìn thấy mà không xao động?
Nhưng người duy nhất chứng kiến vẻ yếu đuối nhất của Sở Dập Kiều, có lẽ chỉ mình cậu mà thôi.
Cậu khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí, bàn tay cẩn thận gạt những sợi tóc ướt bết trên trán Sở Dập Kiều, nhẹ nhàng chạm vào đôi mày đang nhíu chặt của anh. Một lần nữa, cậu thả pheromone của mình ra để an ủi sự bất an của anh.
"Em đến rồi, anh đừng sợ."
Giọng nói của Lạc Thanh Dã ngọt ngào, động tác dịu dàng, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự chiếm hữu mãnh liệt, mang theo một nét u ám không phù hợp với tuổi của cậu. Pheromone Alpha mà cậu thả ra tựa như một con sói hoang đánh dấu lãnh địa, mạnh mẽ áp chế mọi pheromone Alpha xung quanh đang mơ tưởng chiếm đoạt Omega của cậu.
Nhưng khi đến gần Omega, nó lại dịu dàng hẳn.
Hương trà ô long mật ong của Lạc Thanh Dã hòa quyện cùng rượu cherry brandy của Sở Dập Kiều như đôi tình nhân say đắm trong không gian. Hương trà ô long bao bọc lấy rượu cherry, nhẹ nhàng xoa dịu cảm giác say rượu của nó.
Bàn tay cậu khẽ đặt lên sau gáy Sở Dập Kiều. Khi cảm nhận được sự nóng rực từ tuyến thể Omega của cậu, mùi hương cherry brandy càng trở nên nồng đậm, quyến rũ. Mặc dù ý thức mơ hồ, nhưng Sở Dập Kiều vẫn toát ra sự quyến rũ âm thầm, như ngọn lửa ngầm thiêu đốt kẻ đối diện.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể ấy. Khi cảm nhận Sở Dập Kiều khẽ run rẩy, ánh mắt Lạc Thanh Dã trở nên thâm trầm hơn.
Người đàn ông này nhạy cảm hơn bất kỳ Omega nào cậu từng gặp.
Sở Dập Kiều cảm thấy mình được bao bọc bởi một luồng nhiệt độ rất dễ chịu, từng chút một làm dịu đi nỗi đau trên cơ thể anh. Tất cả những pheromone Alpha mà anh ghét bỏ giờ đây đều bị ngăn cách ở bên ngoài. Đặc biệt, bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng sau gáy khiến anh không thể cưỡng lại mà muốn đến gần hơn.
Bàn tay anh bất giác muốn chạm vào thứ gì đó, nhưng ngay lúc đó, cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, nhẹ nhàng giữ lại. Đầu anh được khẽ nâng lên, gối lên một cánh tay hơi lành lạnh. Trong mơ hồ, hơi thở nóng ấm của ai đó chạm vào bên tai anh, giọng nói khe khẽ vang lên bên cổ.
"Anh à, có phải rất nóng không?"
Giọng nói của Lạc Thanh Dã nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo sự ngây thơ và mê hoặc của một thiếu niên. Sở Dập Kiều cảm nhận một luồng nhiệt nóng bỏng, tê dại, từ cột sống lan dần lên. Vùng sau gáy bắt đầu đau nhói, như thể có thứ gì đó đang trỗi dậy từ nơi ấy.
Điều làm anh bối rối hơn, chính là anh không thể chống lại Lạc Thanh Dã.
Sự im lặng của anh lúc này giống như một sự đồng thuận ngầm.
Những chiếc cúc áo sơ mi bị mở vài chiếc, ngón tay của Lạc Thanh Dã lướt qua làn da, nóng rực đến bỏng cháy.
Lạc Thanh Dã quỳ một chân trước sofa. Cậu nhìn Sở Dập Kiều với đôi mi khẽ run, mệt mỏi tựa vào cánh tay mình, một tay khác bị cậu nắm lấy. Người đàn ông mạnh mẽ và dịu dàng này giờ đây hoàn toàn nằm trong vòng tay của cậu, không thể kháng cự.
Chiếc áo sơ mi mở toang, xương quai xanh hiện rõ, lấp lánh mồ hôi. Những giọt mồ hôi lăn nhẹ, làn da trắng mịn khiến người khác không khỏi chói mắt.
Bàn tay đang nắm lấy tay Sở Dập Kiều của cậu đan chặt các ngón tay, đưa bàn tay ấy áp lên khuôn mặt mình. Mùi hương pheromone ngọt ngào từ đầu ngón tay anh như mê hoặc, len lỏi đến tận sâu trong tâm trí Lạc Thanh Dã. Ánh mắt cậu ánh lên sự si mê không thể kìm nén.
Cậu hơi nghiêng người về phía trước.
Giờ đây, cậu đã hiểu rõ tại sao ngay từ lần đầu gặp gỡ, cậu đã không thể cưỡng lại sức hút từ Sở Dập Kiều. Tại sao chỉ cần ngửi thấy mùi hương pheromone của anh, cậu đã bị thu hút mãnh liệt.
Vì một số lý do, Lạc Thanh Dã đã sớm xuất hiện pheromone Alpha. Nhưng trước nay, cậu chưa từng bị pheromone của bất kỳ Omega nào mê hoặc đến mức này, lại càng chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ muốn chiếm hữu.
"Anh ơi, anh cần em làm gì cho anh không?"
Sở Dập Kiều cảm thấy đầu óc như một mớ bòng bong, thậm chí không thể phân biệt rõ mình muốn nói gì, nhưng sự tiếp cận của Lạc Thanh Dã, anh không chỉ chấp nhận mà còn có một khát khao bản năng.
"Có muốn em chạm vào anh không?"
Lạc Thanh Dã hạ thấp giọng, từ từ nghiêng người tới gần, ánh mắt thiếu niên trong trẻo mà rực cháy, nóng bỏng.
"Cậu đang làm gì với Kiều vậy?!"
Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên từ cửa. Lạc Thanh Dã ngẩng đầu, phát hiện một người đàn ông có diện mạo tuấn tú đang đứng ở đó.
Kiều?
Lạc Thanh Dã thu lại vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng khi đối diện với Sở Dập Kiều, cậu siết chặt người trong lòng mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đứng ở cửa: "Anh là ai?"
"Tôi là Hà Thiệp, bạn thân nhất của Sở Dập Kiều." Hà Thiệp nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên Sở Dập Kiều đang trong vòng tay thiếu niên: "Còn cậu là ai?"
Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, dường như cả hai đều nhận ra khí chất mạnh mẽ của Alpha tỏa ra từ đối phương. Không ai chịu nhường nhịn, cũng chẳng bên nào chịu lùi bước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro