Chap 13 Trấn Nhỏ Nhân Ngư
Dẫn người chơi tới nhà nghỉ, Dư Khanh và Dư Vanh cũng chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Dư Khanh dặn dò: “Cô gái ở quầy lễ tân sẽ phân phòng cho mọi người. Giờ ăn trưa là từ 12 giờ đến 12 giờ rưỡi, xin mọi người hãy ăn xong trong thời gian quy định.”
Tống Nhiên hỏi: “Vậy còn chú mặt đen……”
Dư Khanh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt thì tươi cười hòa nhã, nhưng trong ánh mắt lại như ẩn chứa sát khí.
Tống Nhiên bị ánh mắt như dao kia dọa sợ, vội nuốt nốt nửa câu còn lại vào bụng.
Người ta là bé con còn có thể viện cớ nói lời ngây ngô, chứ nếu hắn dám nói ra, Dư Khanh chắc chắn sẽ không ngần ngại tiễn hắn về chầu trời ngay lập tức.
Tống Nhiên ngập ngừng: “……Giờ ăn tối thì sao?”
Dư Khanh cười như không cười: “Không có ăn tối.”
Đám người chơi: “……”
Thấy vẻ mặt bối rối của bọn họ, Dư Khanh như tìm lại được chút cảm giác ưu thế, nói tiếp: “Buổi tối sẽ có sương mù giăng kín, cho nên không tổ chức bữa tối.”
Nói xong, hắn còn ý vị sâu xa bổ sung thêm: “Vì vậy, mọi người tốt nhất nên ăn càng nhiều càng tốt vào buổi trưa, nếu không thì sẽ phải đói tới tận 6 giờ rưỡi sáng mai đấy.”
Bữa sáng sẽ được phục vụ từ 6 giờ rưỡi đến 7 giờ.
Vừa nghe nói buổi tối sẽ có sương mù, mọi người lập tức cảm thấy bất an.
Lúc này có một người chơi yếu ớt hỏi: “Vậy… vậy chẳng lẽ không thể ăn tối sớm một chút sao? Ăn sớm còn hơn là không ăn.”
Nghe vậy, tất cả người chơi đều gật gù đồng tình. Ban đêm vốn đã dài dằng dặc, trong một thế giới khủng bố cần duy trì thể lực, chẳng ai muốn phải chịu đói cả.
Nhưng vừa nhớ tới mấy cô bác trong nhà ăn cầm dao múc cơm, ai nấy đều cảm thấy chẳng còn chút khẩu vị nào.
Cố Lâm cũng gật đầu phụ họa, giọng nũng nịu: “Đúng đó.”
Những người khác: “……”
Đề cập tới ăn uống, thế nào cũng không thể thiếu cái nhóc ham ăn này!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cục bông nhỏ.
Thấy ánh mắt của mọi người, Cố Lâm bèn nghiêm túc nói: “Không ăn tối, bụng bụng sẽ đói nha. Bụng bụng đói, làm sao ngủ ngon được?”
Người chơi: “……”
Dư Khanh, Dư Vanh: “……”
Suốt dọc đường, không chỉ đám người chơi, mà ngay cả Dư Khanh và Dư Vanh cũng đã bị nhóc con này làm cho cạn lời không biết bao nhiêu lần, đến nỗi cái miệng vốn lanh lợi của Dư Khanh cũng trở nên ngắc ngứ.
Nhưng nhìn cục bông nhỏ mềm mại đáng yêu trước mắt, dù có là một trái tim lạnh lẽo cỡ nào cũng khó lòng không bị lay động.
Vừa rồi gọi người ta là “ chú mặt đen” còn không khiến Dư Khanh ghi thù, lần này hắn vẫn nhẫn nại trả lời nhóc: “Nhưng buổi tối sương mù bay bất định, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo tới. Một khi có sương mù, nhân ngư sẽ……”
Nói tới đây, hắn ngừng lại, vừa vì không tiện tiết lộ quá nhiều, vừa vì mọi người đều từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng đáng sợ trong làn sương đen.
Cố Lâm nghe vậy, liền gật đầu như hiểu chuyện: “Ừm, mấy Ngư Ngư đó đều hư hỏng hết rồi. Nhưng mà, chú mặt đen ơi, có thể gói một con Ngư Ngư ngoan để làm cơm tối không?”
Đám người chơi: “……”
Dư Khanh: “……”
Gì cơ? Gói một con… cái gì?!
Phòng livestream:
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cười muốn chết người ta】
【Trời ơi, Dư Khanh, nói xem sao ngươi vẫn không chịu rút kinh nghiệm vậy, bị gọi là "chú mặt đen" rồi mà còn dám thò đầu ra】
【Đến cả trấn trưởng cũng phải câm nín, "chú mặt đen" ngươi đúng là kiến thức còn nông cạn】
【Ha ha ha ha, mỗi lần thấy "chú mặt đen" lại buồn cười không chịu nổi】
【Dư Khanh bị dọa sợ đến nỗi bị gọi "chú mặt đen" lần nữa còn không thèm phản ứng luôn ha ha】
……
Dư Khanh và Dư Vanh bị một cậu bé hai tuổi làm cho cạn lời, suýt chút nữa thì bùng nổ, đặc biệt là Dư Khanh, lúc rời đi còn suýt hoài nghi nhân sinh.
Hai người đi rồi, gã đàn ông xăm mình vẫn còn chưa rời đi. Hắn dắt theo con chó Pit Bull đứng gác ngay ngoài nhà nghỉ, trông cứ như một vị thần giữ cửa.
Đám người chơi chỉ liếc hắn một cái rồi không quan tâm, lập tức bước vào nhà nghỉ.
Bên ngoài nhà nghỉ trông cực kỳ bình thường, chỉ là một tiệm trọ nhỏ phổ thông không có gì đặc biệt.
Trước quầy lễ tân đứng một cô gái mà Dư Khanh đã nhắc đến.
Vừa thấy đám người chơi đi vào, cô gái liền nở nụ cười chào đón: “Chào mừng quý khách đến với Nhà Nghỉ Nhân Ngư.”
Cô gái này, diện mạo tuy ngọt ngào xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại cứng đờ như tượng sáp, nụ cười cũng gượng gạo đến mức kỳ quái.
Vừa nhìn thấy cô ta, mọi người lập tức có cảm giác quỷ dị quen thuộc, một loại "Hiệu ứng thung lũng kỳ lạ".
Nhìn cô ta, chẳng khác gì đang nhìn một con búp bê mô phỏng người thật: càng giống người thì lại càng khiến người ta sởn da gà.
Tống Nhiên lá gan không nhỏ, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc theo cốt truyện làm nhiệm vụ, lúc trước cũng đã moi được chút thông tin từ Dư Khanh, giờ liền tính toán dò hỏi thêm từ cô gái lễ tân này.
Tống Nhiên hỏi: “Trên đường sao lại có nhiều nhân ngư vậy? Mấy nhân ngư ngoại tộc đó từ đâu ra? Ngoài nhân ngư ngoại tộc ra, còn có loại nhân ngư nào khác không? Cơ chế của sương mù là gì? Còn lễ hội nhân ngư dùng để làm gì?”
Những người chơi khác: “……”
Đỉnh thật đấy, cái kiểu hỏi han này cũng quá trực tiếp đi?
Sao không nhân tiện bắt luôn một con nhân ngư cho ngươi nghiên cứu, hoặc dứt khoát đưa thẳng trân châu cho ngươi khỏi cần hỏi nữa?
Cô gái lễ tân vẫn giữ nguyên nụ cười cứng đờ, như thể chẳng nghe thấy những gì Tống Nhiên vừa hỏi, vẫn ngọt ngào lặp lại: “Chào mừng quý khách đến với Nhà Nghỉ Nhân Ngư.”
Tống Nhiên: “……”
Mẹ kiếp, chẳng lẽ thật sự là búp bê giả?
Lê Nam yếu ớt hỏi: “Vậy… vậy phòng, phòng ở phân thế nào?”
Cô gái lễ tân: “Chào mừng quý khách đến với Nhà Nghỉ Nhân Ngư.”
Lê Nam: “……”
Sẹo Dài cau mày chửi: “Má nó, mày chỉ biết mỗi câu này hả?”
Cô gái lễ tân vẫn đáp: “Chào mừng quý khách đến với Nhà Nghỉ Nhân Ngư.”
Gã Sẹo Dài: “……”
Thấy cô ta chỉ biết lặp đi lặp lại đúng một câu, đám người chơi càng xác định cô chỉ là một con búp bê mô phỏng, lập tức mất hứng thú với cô ta.
Mọi người bắt đầu đánh giá khắp Nhà Nghỉ.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện trên tường của nhà nghỉ treo đầy những bức tranh vẽ nhân ngư ngoại tộc.
Bức tranh trên tường là những bức vẽ sắc thái đậm đà, lớp màu dày chồng lên nhau, không hề mang đến cảm giác mỹ thuật, ngược lại, chúng trông rất kỳ quái, khiến người xem cảm thấy rùng rợn.
Các bức họa được vẽ rất rộng, trong đó những nhân ngư đều không mặc quần áo, cánh tay đều để lộ ra ngoài, mỗi bức họa có những con số khác nhau, từ ba đến bốn con số, không chờ được.
Mọi người ngay lập tức nghĩ đến nhân ngư nhỏ có đuôi cá hoàn chỉnh mà trước đó họ đã thấy.
Cánh tay của hắn cũng có một chuỗi con số.
Chuyện này có ý gì?
Chẳng lẽ thật sự là một dạng đánh số?
Đám người khác đứng xem bức tranh trên tường, lúc này, Sẹo Dài lại âm thầm nhìn về phía Lâm Tinh Trì, người đang ôm Cố Lâm.
Gã giơ tay sờ cổ, cái cảm giác này thật sự không dễ chịu, chỉ cần chạm vào một chút là lại thấy một vết máu nhỏ.
Sẹo Dài: “……”
Mẹ kiếp, không ngờ lại đau đến vậy!
Khi nhìn thấy vết máu trên tay mình, trong mắt Sẹo Dài tràn ngập sự tức giận, không chút nghĩ ngợi, gã liền bước về phía Lâm Tinh Trì.
Lâm Tinh Trì đang ôm Cố Lâm, và đang dạy Cố Lâm đếm các con số trên cánh tay nhân ngư trong bức họa. Cố Lâm cũng nghiêm túc học, miệng lẩm bẩm theo các con số.
Khi Sẹo Dài đến gần, hình thể to lớn của hắn che khuất ánh sáng, khiến mọi thứ trước mắt Lâm Tinh Trì trở nên tối sầm.
Lâm Tinh Trì ngẩn người, ôm Cố Lâm lùi lại một bước.
Vừa quay đầu lại, hắn đã thấy Sẹo Dài với vẻ mặt nghiêm nghị, ác ý nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiêu khích.
Lâm Tinh Trì: “……”
Lâm Tinh Trì lập tức nhớ đến vụ bị kéo tóc trước kia.
Lúc này, có khi nào là hắn kéo tóc mình trước không?
Lâm Tinh Trì nhìn Cố Lâm, một đứa trẻ ngây thơ, quyết định sẽ để chuyện này trôi qua cho xong.
Hắn quan sát xung quanh, nhận thấy mọi người đều đang bị bức tranh cuốn hút, bao gồm Tô Kiều, họ đều đang nghiên cứu các bức tranh, không ai chú ý đến những gì đang xảy ra ở đây.
Sẹo Dài siết chặt ngón tay, mắt nhìn Lâm Tinh Trì, bước từng bước tới gần: “Thằng ngu, dám kéo tóc lão tử, để xem lão tử có giết mày không!”
Lâm Tinh Trì ôm chặt lấy Cố Lâm, đối phương từng bước áp sát, hắn liền lùi dần về sau. Thấy không còn đường lui nữa, hắn còn chưa kịp giao cậu cho Tô Kiều để bảo vệ an toàn.
Lâm Tinh Trì quyết định dùng chiến thuật lẩn tránh, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nơi này là nhà nghỉ, ngươi chắc chắn muốn làm loạn ở đây sao?”
Sẹo Dài cười nhạo, không tin rằng một học sinh trung học gầy yếu như Lâm Tinh Trì có thể đấu lại mình. Gã nghĩ mình có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Lúc này, Cố Lâm, vẫn ngoan ngoãn trong vòng tay, nhìn Sẹo Dài, lại nhớ đến chuyện gã đã làm hại chị gái cho mình kẹo lúc trước.
Cố Lâm hừ một tiếng, và không ngừng trừng mắt nhìn gã: “Đồ ngốc!”
Lời cảnh cáo tuy nhỏ nhưng thật sự đáng yêu, chẳng có chút uy hiếp nào.
Lâm Tinh Trì vội vàng kéo tay nhỏ của Cố Lâm lại.
Mặc dù Lâm Tinh Trì đã chứng kiến Cố Lâm đối đầu với Sẹo Dài, và nghĩ rằng Cố Lâm có thể là một đứa trẻ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cơ thể Cố Lâm vẫn còn quá nhỏ, điều này hạn chế khả năng phát huy sức mạnh của cậu.
Nếu không có hắn ôm Cố Lâm, có lẽ lúc đó cậu cũng không thể đủ sức đánh lại gã.
Hơn nữa, lúc ấy Sẹo Dài đang quay lưng, bây giờ lại là đối mặt trực tiếp, Cố Lâm chỉ sợ sẽ không có cơ hội ra tay.
Sẹo Dài nghe thấy "Đồ ngốc" lần thứ hai, mắt của gã giật giật, tức giận không kiềm chế được, nhưng vẫn cố nhịn.
Gã liền bước tới, một tay túm lấy tóc Lâm Tinh Trì, tay còn lại định xô Cố Lâm ra.
Lâm Tinh Trì phản ứng đầu tiên là bảo vệ Cố Lâm.
Ngay khi tay Sẹo Dài sắp chạm vào đầu Lâm Tinh Trì, và tay kia sắp đụng đến Cố Lâm, thì đột nhiên, một cú đá nhẹ nhàng vang lên.
Ngay lập tức, Sẹo Dài nặng hơn một trăm ký bị đá bay ra ngoài, bay qua một quãng dài, lao thẳng vào cửa sổ, và cửa sổ vỡ tung.
Cửa sổ mở rộng ra, vừa khít với thân hình của hắn, để hắn bay thẳng ra ngoài.
Sẹo Dài: ???
Lâm Tinh Trì: !!!
Những người khác: ???
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cái gì vừa bay qua thế?
9527: Mẹ kiếp!
Phòng livestream: Mẹ kiếp!
HẾT.
(Wattpad : @HanTaeee)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro