Nhóc Con Bám Người (Chương 12)
Nhóc Con Bám Người
Chương 12
Tiêu gia có một truyền thống, con trai chỉ được tổ chức sinh nhật đến năm mười tuổi.Tất nhiên, này dùng để chỉ việc người lớn trong nhà mở tiệc, những lần sinh nhật sau, bản thân mình muốn thế nào thì sẽ tổ chức thế đấy.
Nhất Bác từ nhỏ đến lớn chưa từng được tổ chức sinh nhật bao giờ, sau này tới Tiêu gia, Nhã Lan vì muốn hắn gần gũi với người trong nhà hơn đã tự mình tổ chức sinh nhật cho hắn hai lần, này coi như đã phá lệ rồi.
Tiêu Chiến cũng không có kinh nghiệm mua quà, hai lần trước trực tiếp dẫn Nhất Bác đến cửa hàng để mua, thế thì kì cục thật sự.Năm nay, hắn đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được chiêu này.
Sáng sớm hôm sau, quản gia đưa Tiêu Chiến đến quảng trường thế kỉ.
Hắn vừa xuống xe đã nhìn thấy Vu bân và Hách Lộ đứng trong bóng râm đợi mình.
"chiến chiến ", Vu bân vẫy vẫy tay, "Cậu với Hách Lộ vậy mà còn giấu cả mình!"
Tiêu Chiến cười nói: "Còn không phải là để Nhất Bác không biết sao."
Tờ giấy hôm qua hắn đưa cho Hách Lộ cũng không ghi đề tài gì, mà hẹn nàng tới đây để cùng hỗ trợ.
"Cậu định mua cái gì vậy?"
Vu bân suy nghĩ cả một đêm cũng không nghĩ ra gì, mấy vụ tặng quà này đúng là rắc rối chết đi được.
Ba người cùng nhau bước vào trung tâm, Tiêu Chiến mới trả lời: "Mình định tự gắp thú bông tặng cho Nhất Bác ."
Vu bân : "..."
Chiến Chiến , cậu đối với kĩ thuật gắp thú của mình có phải hiểu lầm gì rồi không!
Nhìn thái độ, Tiêu Chiến liền biết hắn nghĩ gì, vỗ đầu hắn một cái: "Vậy nên mình mới nhờ Hách Lộ tới giúp nè."
Từ lần đi quảng trường hè năm lớp 4, bọn họ sau đó cũng đã ghé lại mấy lần.Nhưng Tiêu Chiến chưa có lần nào gắp thú thành công hết!!
Người đã từng chứng kiến "tài nghệ" gắp thú của hắn – Vu Bân , không khỏi dựng ngón cái lên khen ngợi: "Chiến Chiến , cậu dũng cảm ghê! Nhưng mà không sao, cậu nhờ đúng người rồi, bạn học Hách Lộ đây cao tay lắm đó."
Tuy rằng cái kĩ năng nghịch thiên này so ra vẫn kém hơn Nhất Bác , nhưng Hách Lộ vẫn có thể trông cậy được.Tiêu Chiến chính là muốn Hách Lộ đứng bên cạnh để chỉ mình một chút.Một con gấu bông đúng là không đáng bao nhiêu, nhưng Nhất Bác cũng đâu có thiếu tiền.
"Hôm nay cậu mà gắp được con nào thì con đó đúng là độc nhất vô nhị luôn!"
Vu Bân cười hì hì đứng xem trò vui.
"Cậu đã chọn được thứ gì hay ho rồi sao?"
"Chưa nữa," Vu bân chỉ vào khuôn mặt tiều tụy của mình, "Cậu nhìn đi, mình mất ngủ cả đêm rồi đó!"
Hách Lộ đứng bên cạnh cười: "Mình cảm thấy, hai cậu có tặng gì thì Nhất Bác cũng thích hết thôi."
Không ai là không thích nhận quà cả.
"Không thì mình tặng bóng rổ cho cậu ấy đi, vóc dáng cao như vậy, không chơi bóng rổ thì tiếc quá."
Ba người bàn xong liền bước vào khu vui chơi.Mua một đống xu xong, Tiêu Chiến bước tới máy gắp thú trước.Hắn ít khi nào hồi hộp như vậy, bây giờ lại cảm thấy hình như tim đập hơi nhanh, không biết bằng này xu có đủ cho hắn gắp không nữa.
"Lát nữa cậu nói dừng là dừng, cậu nói gắp là gắp, hôm nay nghe theo cậu hết." Tiêu Chiến nghiêm túc nhờ vả Hách Lộ.
"Được thôi."
Ba mươi phút trôi qua....
Một tiếng trôi qua...
Tiêu Chiến đã đi mua thêm rất nhiều xu, nhưng mãi vẫn chưa gắp được gì.
Vu Bân thấy quần áo sau lưng hắn đã ướt hết mồ hôi, không đành lòng nói: "Chiến Chiến , không thì cậu tặng cái khác đi?"
"Không, hôm nay nhất định mình phải gắp được!" Tiêu Chiến bộc lộ sự cố chấp của mình.Hắn không chớp mắt, nhìn chằm chằm tay gắp, sau đó quyết đoán nhấn nút.
"Gắp được rồi!", Vu bân đột nhiên la lên, nhìn qua còn thấy kích động hơn cả Tiêu Chiến .
Một con khỉ miệng rộng bị gắp trúng, bắt đầu chậm chạp di chuyển về chỗ thả.Cũng không biết là do lời cầu nguyện của hắn có tác dụng hay do hắn đã luyện rất nhiều lần, cuối cùng cũng chạm tới bí quyết, khỉ miệng rộng thật sự được đưa đến chỗ thả thành công, được tay gắp thả xuống!
"Thật tốt quá!", lần đầu tiên Tiêu Chiến lộ rõ nét mặt vui mừng như vậy trong đời, hắn vui vẻ lấy khỉ miệng rộng ra cầm chặt trong tay.
Hách Lộ đứng một bên xem, không khỏi tươi cười.
Nàng có chút ghen tị với Nhất Bác . Không phải vì Tiêu Chiến đối xử với hắn tốt như vậy, mà là bởi vì có một người để ý đến hắn nhiều như vậy.
"chiến chiến , cậu thật lợi hại!", Vu Bân lại thả một câu nịnh nọt như mọi khi.
Tiêu Chiến vui mừng vô cùng, ôm khỉ miệng rộng mãi không buông, nhưng trên mặt tốt xấu gì cũng đã bình tĩnh hơn, quay sang nói với Vu Bân : "Chúng ta đi mua bóng rổ đi, không phải cậu nói muốn tặng cho Nhất Bác sao?"
"Mình đi vệ sinh đã, Chiến Chiến , cậu đi chung với mình đi?"
Tiêu Chiến đương nhiên không từ chối. Vừa rồi vẫn luôn trong trạng thái hồi hộp, không đi vệ sinh được, bây giờ đúng là có chút mắc rồi.Hai người cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh.
"Chiến Chiến , hôm qua mình còn suy nghĩ một việc," đi vệ sinh xong, Vu Bân bỗng ngăn Thiệu Hiển lại, nghiêm túc nói: "Cậu thấy mình nhờ Hách Lộ dạy kèm cho mình có ổn không?"
Tâm trạng kích động của Tiêu Chiến đã bình tĩnh lại: "Ý cậu là, nhờ cậu ấy dạy kèm, sau đó cậu trả phí đúng không?"
"Đúng vậy." Tay Vu Bân nắm chặt vào bức tường bên cạnh, biểu tình có chút thấp thỏm.Này đã có thể xem như là một biện pháp tốt rồi, không làm ảnh hưởng đến tự trọng của Hách Lộ, lại có thể giúp nàng kiếm được tiền, một công đôi việc.
Nhưng vẫn còn một vấn đề.
"Tiền mừng tuổi của cậu không phải dùng để kinh doanh sau này sao?" Tiêu Chiến hỏi.
Lông mày Vu Bân nhíu chặt vào nhau, một bên là mơ ước của bản thân, một bên là bóng dáng vất vả của Hách Lộ, thật sự rất khó lựa chọn.Thấy hắn khó xử như vậy, Tiêu Chiến không thể nhịn cười, vỗ vỗ bả vai hắn.
"Cậu ngốc ghê, chỉ cần cậu mở miệng nhờ, mình với Nhất Bác sẽ hết lòng giúp đỡ cậu. Nếu cậu muốn dùng cách này để giúp Hách Lộ thì dù sao cũng phải nói với cậu ấy một tiếng đó."
Vu Bân nghe vậy, lập tức nhào qua ôm chầm lấy Tiêu Chiến , lại bị Tiêu Chiến vô tình đẩy ra.
" chiến chiến , cậu là tốt nhất đó!"
Tiêu Chiến vẫn còn ôm khỉ miệng rộng trong lồng ngực của mình, dùng vẻ mặt ghét bỏ đối với Vu Bân : "Thôi được rồi, Hách Lộ còn chờ ở ngoài kìa, lát nữa hai đứa mình cùng nói với cậu ấy đi."
Ra khỏi nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy Hách Lộ, Tiêu Chiến nói: "Hôm nay cậu đã giúp mình làm được việc lớn rồi đó, đi, mình mời cậu ăn bánh ngọt."
Hách Lộ muốn từ chối, nhưng Vu Bân ở bên cứ lải nhải mãi, nàng cũng không còn cách nào, đành theo chân hai người đi vào một tiệm bánh.Chiếm được một phần tiện nghi, nàng có chút xấu hổ: "Mình có giúp được gì đâu, là do cậu cố gắng đấy chứ."
Tiêu tiền là Tiêu Chiến , hao phí sức lực cũng là Tiêu Chiến.
"Giờ không nói cái này", Tiêu Chiến hơi mỉm cười, "Bút chì có việc muốn thương lượng với cậu."
Hách Lộ nhìn Vu Bân bằng vẻ mặt hoang mang.
"Mình muốn nhờ cậu dạy kèm cho mình", Vu Bân gãi gãi đầu, trên mặt có chút không tự nhiên, "Kiến thức cấp ba khó lắm, mình tự học không được, cậu yên tâm, mình sẽ trả phí dạy kèm cho cậu đầy đủ!"
Bàn tay Hách Lộ vuốt ve mặt bàn vài cái, hỏi: "Tiêu chiến với Nhất Bác học còn tốt hơn mình, bọn họ nhất định sẽ tình nguyện dạy cậu, sao cậu lại muốn nhờ mình?"
"Hai người bọn họ sau này bận lắm, không rảnh lo cho mình.", Vu Bân vội tìm cớ, còn quay đầu sang Tiêu Chiến xác nhận: "Đúng không chiến chiến ?"
Tiêu Chiến : "...Ha ha, đúng vậy. Mình với Nhất Bác về sau đúng là sẽ rất bận."
Hắn cảm thấy, với sự nhạy bén của Hách Lộ, nhất định có thể phát hiện ra mục đích của Vu Bân rồi.
Quả nhiên, vài giây sau, Hách Lộ lộ ra một nụ cười đầy cảm kích: "Cảm ơn cậu, Vu Bân . Thật ra thì với thành tích hiện tại, cậu không cần phải học kèm đâu."
"Nhưng mình muốn học, mình cảm thấy mình chưa đủ tốt!" Vu Bân nôn nóng, thậm chí lén luồn tay xuống dưới kéo quần kéo áo Tiêu Chiến
Chấp nhận sự cầu xin của đồng bọn, Tiêu Chiến đành phải ôn tồn khuyên.
"Bút chì có quyết tâm, cậu ấy muốn đậu vào một trường đại học tốt, nhưng mà lại ham chơi quá, cái này cậu cũng biết mà. Nếu mình với Nhất Bác không có thời gian quản, có khi cậu ấy cũng không thèm học nữa. Nếu cậu nhận dạy kèm, cậu có thể quản lý, cản cậu ta chơi game luôn."
Vu Bân lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, tuy rằng đột nhiên không kịp đề phòng bị Tiêu Chiến bôi đen, nhưng vẫn khá cam tâm tình nguyện.Hách Lộ không muốn chiếm lợi từ người khác, nhưng ngại sự chân thành mời móc của hai người, đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, Tiêu Chiến lại mở miệng thêm lần nữa.
"Hách Lộ, bây giờ đối với cậu mà nói, việc học hành là quan trọng nhất, kèm Bút chì học cũng không tốn bao nhiêu thời gian mà còn đảm bảo thành tích cậu không bị hao hụt. Nhưng nếu cậu vừa học vừa làm thì chuyện học không chắc sẽ ổn đâu."
Hách Lộ há hốc miệng, không nói ra được lời phản bác nào.
"Đúng rồi đó!" Vu Bân vội phụ họa theo.Hai người khuyên bảo mãi, rốt cuộc Hách Lộ mới gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Dù sao nàng vẫn còn cả đời để báo đáp mà.Sau khi trở lại khu biệt thự, Tiêu Chiến không đem về mà đưa khỉ miệng rộng cho Vu Bân , "Cậu giữ giúp mình mấy ngày đi, khi nào đến sinh nhật Nhất Bác cậu hãy mang qua."
"Được rồi!"
Tiêu Chiến không yên tâm dặn dò thêm vài câu, nhất định phải giữ khỉ bông cho tốt, đến khi Vu Bân thề có trời đất chứng giám xong, hắn mới yên lòng về nhà.Phòng khách trống không, không một bóng người.
Tiêu Chiến đứng ở cửa, vừa mới đổi giày xong đã thấy Nhất bác xuất hiện ở chân cầu thang.
"Mình về rồi nè, hôm nay nóng chết đi được."
Nhất Bác "Ừ" một tiếng, mở tủ lạnh lấy sữa chua, đem ống hút cắm vào, sau đó bước đến sofa đưa cho Tiêu Chiến .
"Cậu đổ mồ hôi hết rồi kìa, uống đi rồi còn lên tắm."
Tiêu Chiến uống mấy ngụm, nghe vậy gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cậu ở nhà giải được nhiều đề lắm hả?"
"Ừ"
Thật ra hắn không có tâm trạng làm bài, trực tiếp đi đến phòng luyện võ, nửa tiếng trước mới vừa đi tắm xong.Hắn rất muốn hỏi Tiêu Chiến đã đi đâu, nhưng đợi mãi đến khi Tiêu Chiến uống sữa chua xong, lời hắn muốn nói vẫn còn chưa thoát ra khỏi miệng được.
"Mình lên tắm đây, nào ăn cơm xong thì hai đứa mình học bài nha."
Nói những lời này xong, Tiêu Chiến tiêu sái bước lên lầu.
Hộp sữa chua uống xong được đặt ở trên bàn, mấy giây sau, Nhất Bác cầm hộp lên lắc thử, thấy bên trong còn dư lại một ít.Hắn cầm lấy cái hộp, định đem bỏ vào thùng rác.Nhưng được nửa đường, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn nâng tay, đem môi mình đặt lên ống hút, nhẹ nhàng hút một hơi.
Vừa mới lấy trong tủ lạnh ra, quả nhiên rất lạnh.
Mấy ngày sau, hai người cùng học bài, Tiêu Chiến hoàn toàn không nhận thấy được cảm xúc Nhất Bác đang biến hóa.Hắn đã không còn là đứa trẻ mau rơi nước mắt như lúc trước nữa, việc che dấu cảm xúc dường như đã trở thành bản năng rồi.
Mãi đến giữa trưa ngày 6 tháng 7, lúc Vu Bân mang theo khỉ miệng rộng cùng bóng rổ bước vào Tiêu gia, Nhất Bác mới chợt nhớ tới sinh nhật của mình.
Dì Tôn đem bánh kem đặt lên bàn, cười nói: "Cậu hai sáng sớm đã dậy rồi, bánh kem này là cậu ấy làm chung với tôi đó."
Nhất Bác đứng ngây ngốc một chỗ, cổ họng như bị cái gì bót nghẹn, chua xót không thể tả bằng lời.
"Còn cái này nữa", Vu Bân hiến vật quý, đem khỉ miệng rộng nhét vào lòng Nhất Bác , "Cái này do chính tay Chiến Chiến gắp đó, cậu cũng biết kỹ thuật của cậu ấy rồi, đây là cái đầu tiên, cũng là cái duy nhất luôn. Cậu không biết hôm đó Chiến Chiến đã tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu vất vả..."
"Bút chì", Tiêu Chiến nghe xong có chút xấu hổ, vội vàng ngắt ngang, "Bóng rổ của cậu cùng phải chọn rất lâu mà."
"Đúng đúng đúng!", Vu Bân hớn hở giơ quả bóng lên, "Lên cấp ba rồi, chúng mình cùng nhau chơi bóng rổ thôi!"
Nhất Bác ôm chặt khỉ miệng rộng, lại đưa tay nhận quả bóng rổ, khóe mắt dần dần nóng lên.Thì ra hôm đó Tiêu Chiến giấu mình đi ra ngoài là do muốn tự tay gắp gấu bông cho mình.Cậu ấy nhất định đã chơi rất lâu, cũng rất vất vả.
Hôm đó quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.Nhất Bác càng nghĩ càng thấy mình thật hèn hạ và xấu hổ, Tiêu Chiến tốt như vậy, mình lại còn vì thế mà tủi thân.
Thật là không nên mà!
Hắn hung hăng lau nước mắt, nở một nụ cười: "Cảm ơn món quà của các cậu."
Tiêu Chiến thắp nến, cắm vào bánh kem, cười nói: "Nhất Bác , mau tới thổi nến đi, nhớ phải ước nữa nha."
Nhất Bác ôm hai món quà, khom lưng thổi tắt ngọn nên.Hắn nghĩ, hắn đã quá may mắn rồi.Có lẽ, tuổi thơ tăm tối của hắn chỉ là một loại rèn luyện, chỉ cần kiên trì vượt qua là có thể chạm tay tới ánh sáng rồi.
Dù là Tiêu Chiến hay là Vu Bân đều xứng đáng được đối xử tốt đẹp.
Ba người vui vẻ chơi một ngày, đến khi Vu Bân hết hơi chuẩn bị về, Nhất Bác bỗng mở miệng nói: "Nếu cậu tin tưởng mình, mình có thể khiến tiền mừng tuổi của cậu tăng gấp nhiều lần."
Vu Bân : "... Ý cậu là gì?"
Đối mặt với nghi ngờ cùng khiếp sợ, Nhất Bác tiếp tục nói: "Cậu định tốt nghiệp cấp ba xong sẽ chơi game, lúc đó cậu mới mười sáu tuổi, tiền mừng tuổi để dành cùng lắm chỉ được ba ngàn, có khả năng không đủ để cậu theo đuổi giấc mơ đâu.
Mấy năm nay, Nhất Bác không ngừng học hỏi, mà không chỉ học hỏi từ sách giáo khoa.Tiêu gia cũng có đủ tài nguyên để cho hắn học tập, Tiêu Chiến cũng dốc lòng bồi dưỡng hắn.
Hắn đã tính toán, nghỉ hè này, cũng nên thử xem mặt nước sâu cạn ra sao rồi.Cuối tháng tám, học sinh đầu cấp phải nhập học trước, bắt đầu hai tuần học quốc phòng.
Nhã Lan và Thục Phân cùng đưa ba đứa nhỏ vào trường học.
"Chiến chiến , nhất bác , mình xin đổi ký túc xá được không vậy?", Vu Bân có chút uể oải, hắn lần đầu tiên nhận ra, thì ra thành tích cao và thành tích thấp lại có khác biệt đến như vậy!
Cách phân chia ký túc xá của trường khá đơn giản, cơ bản dựa theo điểm thi đầu vào mà xếp thứ tự, Vu Bân kém một chút so với Tiêu chiến và Nhất Bác , không có cơ hội chung phòng.
Kế hoạch ba người ở chung cứ như vậy mà tàn nhẫn bị đánh vỡ tan tành.
"Mình không biết trường có cho đổi hay không nữa." Tiêu Chiến bất đắc dĩ trả lời.
Hắn đương nhiên cũng muốn ba người ở chung một phòng, nhưng mà trường quản lý rất nghiêm, có khả năng cao sẽ không đồng ý.
Đang nói, bọn họ đã đến lầu 3.
"301 bên tay phải, 304 thì đối diện với phòng kế bên hai đứa mình." Kiếp trước Tiêu Chiến đã đến đây tìm học trưởng một lần nên khá quen thuộc. "Đi sắp xếp hành lí trước, lát nữa còn ăn cơm chung."
Ký túc xá phân loại hai bên chẵn lẻ, bọn họ ở rất gần nhau.Tiêu Chiến mở cửa ký túc 301 ra, hai người bạn cùng phòng khác còn chưa tới, trên 4 chiếc giường đều đã được dán tên.
Trên là giường, dưới là bàn, trái phải mỗi bên 2 cái.Hắn cùng Nhất Bác đứng đầu, nên giường hai người ở kế nhau.
Nhã Lan vốn định chuẩn bị giường chiếu cho Tiêu Chiến , lại bị Tiêu Chiến quyết đoán cự tuyệt, đành phải đứng một bên nhìn hai đứa nhỏ nhanh nhẹn sắp xếp đồ dùng của mình.Mấy năm nay nàng rất ít khi bầu bạn với con mình, không ngờ chớp mắt nó đã lớn như vậy rồi.
Tiêu Chiến cùng Nhất Bác loay hoay nửa tiếng thì xong, hai người cùng phòng kia còn chưa tới.Hắn tùy ý liếc mắt về phía đầu giường một chút, lập tức bất ngờ.Nhất Bác nhìn theo ánh mắt hắn.
Một giường là Triệu Tư Khâm, một giường là Đỗ Trạch, vừa khéo.
"chiến chiến , Nhất Bác , mình xong rồi", giọng Vu Bân vang lên ngoài hành lang, "Bọn mình đi ăn cơm thôi!"
Mặc dù chán nản vì không được ở chung một phòng, nhưng hắn bước sang một môi trường mới, hơn nữa đây là lần đầu rời nhà ở lại trường, rốt cuộc cũng nảy sinh vài cảm giác mới mẻ, cả người có vẻ rất háo hức.Cơm nước xong xuôi, Nhã Lan và Thục Phân dặn dò thêm vài câu rồi mới lên xe rời đi.
"Chiến chiến , cậu ở cùng phòng với ai vậy?"
Ba người đi về ký túc xá, Vu Bân tò mò hỏi.
"Triệu Tư Khâm với Đỗ Trạch, cậu cũng quen bọn họ."
"Cái gì!" Vu Bân kinh ngạc la lên, "Không ngờ thành tích bọn họ cao vậy luôn."
Tiêu Chiến cười hói: "Đỗ Trạch luôn đứng đầu trường số 7 mà."
"Trường số 9 vẫn lợi hại hơn, hơn bọn họ một bậc mà!", Vu Bân kiêu ngạo nói: "Chiến Chiến , Nhất Bác , hai cậu phải cố lên, ngàn vạn lần không được để bọn họ soán ngôi đó."
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã về tới phòng.
"Chiến Chiến , chiều nay các cậu định làm gì? Mình đi chung về phòng các cậu được không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu "Được."
Còn chưa đến nơi, bọn họ đã thấy cửa phòng 301 mở rộng, bên trong còn có tiếng người. Chắc là những người khác đã đến rồi.Ba người bọn họ đi vào, liền thấy một thiếu niên quỳ gối trên ván giường trải chiếu, một người lớn tuổi hơn đang đứng sát cạnh bàn, miệng vẫn còn đang lải nhải gì đó.
"Chú Đỗ!" Vu Bân mỉm cười, mở lời chào hỏi trước.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn, hơi giật mình, ý cười phủ đầy khuôn mặt thành thật trung hậu, "Ai da, là mấy đứa sao! Ba đứa ở phòng này hết hả?"
Hắn vẫn luôn vội vàng giúp con mình sắp xếp đồ đạc, không chú ý tới mấy cái tên dán trên giường khác.
Đỗ Trạch trèo từ trên thang xuống, chào hỏi: "Không ngờ bọn mình ở chung phòng luôn đó, trùng hợp ghê."
Hắn lớn lên thanh thanh tú tú, dáng vẻ rất thư sinh, cả người lịch sự giản dị, làm người khác cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân.
Lúc ở Nông Gia Nhạc, ấn tượng của Tiêu Chiến với người này không tồi.
"Trùng hợp thôi, cậu có cần giúp gì không?" Tiêu Chiến hỏi.
Chú Đỗ vội vàng xua xua tay: "Không cần, không cần đâu, chút nữa là xong rồi." Nhìn không tự nhiên chút nào.
Nhà bọn họ tuy không nghèo, nhưng cũng không thể so với hào môn thế gia, có kết bạn cũng cẩn thận thêm vài phần.
Tiêu Chiến nhận ra được điều đó, liền thuận miệng hỏi: "Đỗ Trạch, cậu nhận đồng phục chưa? Nếu chưa thì lát nữa đi chung luôn không?"
"Được." Đỗ Trạch cong mắt cười đáp.
Tính tình hắn rất tốt, tâm tính cũng không tầm thường, dù lớn hơn bọn Tiêu Chiến hai tuổi nhưng vẫn không cảm thấy có gì đó không thoải mái, lời nói ra cũng rất tự nhiên.
Cha con Đỗ gia động tác nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã sắp xếp xong.Bốn người vừa định cùng nhau đi ra ngoài, một nam sinh kéo vali bước vào ký túc xá.
Kiểu tóc cùng quần áo rất đẹp, đúng là Triệu Tư Khâm rồi.
"Các cậu đến sớm vậy!" Trên mặt hắn tràn đầy sắc xuân tươi cười, dường như khi thấy đám người Tiêu Chiến cũng không bất ngờ chút nào.
Người đến đông đủ cả rồi.Triệu Tư Khâm biết bọn họ đi nhận quần áo, lập tức vứt vali lại, cũng không vội sửa sang lại chỗ nằm, trực tiếp đi theo luôn.Cuộc sống cấp ba bắt đầu rồi đây!
Trường học thực sự rất nghiêm khắc, nhưng điều kiện ở ký túc xá không tệ chút nào.Ngày hôm sau phải học quân sự, bốn người sớm rửa mặt xong, đều nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Trường học vào buổi đêm yên tĩnh vô cùng.Tiêu Chiến nằm trên giường đơn hẹp, quạt điện trên đỉnh đầu không biết mệt mỏi mà cứ quay đều, quay đều, phát ra chút âm thanh của máy móc.
Nhất thời, hắn lại cảm thấy thật khó ngủ.Đêm hè có hơi nóng, cũng có chút phiền lòng.Nhưng hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, chậm rãi chìm vào mơ màng.
Nhiệt huyết học tập ở đây cũng rất nồng đậm, mặc dù đang học quốc phòng, rất nhiều học sinh tối tối vẫn thắp đèn học bài như thường.
Phòng 301 cũng không thua kém chút nào.
Vu Bân mỗi lần muốn tìm Tiêu Chiến và Nhất Bác chơi, đều sẽ bị học bá cùng phòng khuyên ngăn.
Phàm nhân như hắn thì sống một cuộc sống bình thường vẫn tốt hơn.Trong lúc học quốc phòng, các bạn học đã quen biết nhau nhiều hơn, nam sinh trong ký túc xá 301 lại càng trở thành đề tài nóng trong miệng của các nữ sinh.
Nơi này chính là ký túc xá của học bá, là nơi soái ca tụ tập mà.
Bốn người Tiêu Chiến có một vẻ đẹp khác nhau, rất nhiều nữ sinh rảnh rỗi âm thầm lập bảng xếp hạng cho bọn họ trong lòng.
Chỗ Hách Lộ ở cũng là ký túc xá của học bá, nhưng học giỏi không có nghĩa là không hóng chuyện.
Có hai nữ sinh vẫn luôn vì ai đẹp trai hơn mà suốt ngày tranh chấp với nhau.Các nàng không ai thuyết phục được ai, đành phải đi tìm người ngoài.
"Hách Lộ, cậu cảm thấy ai đẹp trai nhất?"
Hách Lộ ngẩng lên từ xấp tài liệu, thuận miệng đáp: "Không biết."
"Dù sao cậu cũng phải chọn một người chứ, lúc trước cậu học chung lớp với Tiêu Chiến và Nhất Bác đúng không? Hai người bọn họ tính cách thế nào vậy? Có phải là rất lạnh lùng không?"
Hách Lộ dừng một chút: "Được rồi, nếu các cậu đến hỏi bài, hai cậu ấy sẽ giúp đỡ các cậu."
Nàng lúc nào cũng như vậy, nên người khác cũng không hỏi thêm gì nữa,
"Trưởng xá à, cậu nói xem, ai đẹp nhất?" Hai người lại hỏi nữ sinh tóc ngắn đang nhàn nhã cắt móng tay.
[Mỗi phòng ktx sẽ bầu ra một người như trưởng phòng nên mình gọi là trưởng xá luôn chứ thật ra từ này không có nghĩa gì hết.]
Trưởng xá lặng lẽ ngẩng đầu lên, từ mắt kính phản ra một cái nhìn kì dị, nàng nhe răng cười đầy biến thái.
"Tại sao lại so ai đẹp hơn?"
"Ý cậu là sao chứ?" Hai người không hiểu.
Trưởng xá buông kiềm cắt móng tay xuống, đẩy đẩy mắt kính, không hề trả lời mà lại mở tài liệu toán học ra, nhìn như đang học rất nghiêm túc.
Thấy Hách Lộ và trưởng xá bắt đầu học hành, hai nữ sinh kia cũng không hỏi thêm gì nữa.Không nghĩ tới, giữa quyển tài liệu của trưởng xá lại kẹp một cái điện thoại.
Nàng bấm mở album, trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh.Trong hình, một nam sinh mặc áo ngụy trang đang đưa nước cho một nam sinh khác, nam sinh kia mỉm cười nhận lấy, gió thổi tóc mái tung bay, nắng trời sáng bừng trong ánh mắt.
Nam sinh môi hồng răng trắng, xinh đẹp vô cùng.Trong đầu trưởng xá dùng vô số từ ngữ để khen ngợi vẻ đẹp này, mà những từ này đa phần đều nằm trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển.
Hơn nữa còn đều dùng để diễn tả vai chính.Nàng không thèm quan tâm ai đẹp hơn ai, nàng chỉ biết, Tiêu Chiến lớn lên thật sự rất đáng yêu nha nha nha!
Mấu chốt là, hắn với bạn học Nhất Bác còn rất tình thương mến thương nữa a a a!
Trong ký túc xá nam sinh, Tiêu Chiến đột nhiên hắt hơi mấy cái liền.Nhất Bác lập tức đứng lên, rót một ly nước nóng mang lại, thấp giọng nói: "Học quân sự đổ mồ hôi nhiều, dễ bị cảm lạnh lắm."
"Ừ."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhận lấy ly nước, vừa uống mấy ngụm đã thấy Triệu Tư Khâm dịch ghế qua trêu ghẹo.
"Phải chi mình cũng có tri kỉ như vậy thì tốt quá."
Tiêu Chiến liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn một vòng qua Đỗ Trạch, không thèm trả lời.Triệu Tư Khâm nhìn theo ánh mắt hắn xong liền lập tức im miệng.Mãi đến khi kết thúc đợt học quân sự, các nữ sinh vẫn chưa tranh cãi xong rốt cuộc ai mới thật sự là nam thần của trường.
Đương nhiên, này cũng chỉ là chuyện để tán gẫu lúc rảnh rỗi thôi, chuyện các nàng quan tâm nhất vẫn là học tập.Sau khi bắt đầu học chính thức, việc học nặng nề phức tạp hầu như đã chiếm trọn tâm trí mọi người, nam thần hay không nam thần cũng không quan trọng nữa.
Nhưng việc Vu Bân vẫn thường xuyên tìm Hách Lộ để trao đổi bài tập nên lại trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của người khác.
Dù sao Vu Bân cũng được xem như một tiểu soái ca trong lớp đứng đầu, hơn nữa rõ ràng còn có quan hệ thân thiết với mấy người Tiêu Chiến , cho nên không ít nữ sinh thầm thích hắn.
Bất quá, trường cấp ba coi trọng nhất chính là thành tích học tập, thành tích Hách Lộ rất nổi bật, các nữ sinh khác cũng rất bội phục nàng nên đối với việc nàng gần gũi với Vu Bân cũng không ghanh ghét nhiều.
Ngược lại, các nàng còn xem Hách Lộ như mục tiêu để nỗ lực vậy.Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến lúc thi học kỳ rồi.
Nhất Bác mười bốn tuổi vừa cao vừa nảy nở. Tuy tuổi nhỏ, nhưng so với nam sinh cùng lớp, chiều cao đã nổi bật lắm rồi, càng ngày càng nhiều thư tình nhét đầy trong hộc bàn của hắn.
Trong ký túc xá, Tiêu Chiến lật lật một xấp phong thư màu hồng nhạt, ngồi trên ghế cười trêu chọc: "Càng ngày càng thu hút đó nha."
"Cậu cũng có rất nhiều mà." Nhất Bác nhìn về phía chồng thư chất đống trên bàn hắn.
Lông mi dài cong vút, che khuất nửa cặp mắt, càng nhìn càng sâu thăm thẳm.
Tiêu Chiến hoảng hốt cảm thấy, Vương Nhất Bác kiếp trước, giờ phút này đang đứng ngay trước mặt mình.Dường như càng lớn, đứa nhỏ này càng giống với người kia trong trí nhớ của mình.
"Mình đi tìm Bút chì chút, cậu đi tắm trước đi." Tiêu Chiến tránh tầm mắt của hắn, đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhất Bác giật mình đứng ngơ người hơn một phút, sau đó lấy quần áo rồi bước vào tắm rửa.
Đang tắm, hắn nghe thấy tiếng cửa mở, dựa vào tiếng bước chân mà đoán, chắc là Triệu Tư Khâm.
Triệu Tư Khâm ngân nga ca hát yêu thích, ngồi ở trước bàn.Thấy trong phòng không có ai, trong phòng tắm có người, hắn liền lén lấy điện thoại ra, đeo tai nghe lên, đầu tiên kiểm tra xem âm thanh có lộ ra ngoài hay không, sau đó mới gấp gáp mở một cái video, chờ đến lúc người trong phòng tắm đi ra tắt cũng không muộn.
Nhất Bác tắm rửa xong, từ trong bước ra ngoài.Hắn trước giờ tay chân nhẹ nhàng, Triệu Tư Khâm mải đắm chìm trong video, căn bản không phát hiện ra có người đang đi sau lưng mình.
Nhất Bác vốn không để ý hắn xem cái gì, chỉ thuận mắt liếc qua một cái, lập tức đứng như trời trồng.
Trên màn hình điện thoại, hình ảnh khó coi đập ngay vào mắt hắn, khắc sâu trong đại não.
Nếu là một nam một nữ, hắn sẽ không kinh ngạc đến mức như vậy.
Nam sinh tuổi này giống như Triệu Tư Khâm, cơ bản đều đã xem qua chút phim nóng rồi.Nhưng trong video, rõ ràng là hai đứa con trai.
Video tuy có hơi mờ, nhưng không khó nhận ra, hai nam nhân đó đang làm loại chuyện kia, còn đang làm rất kịch liệt.
Triệu Tư Khâm còn xem đến kích động nữa chứ.Hắn quyết đoán xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lưng dính sát trên vách tường lạnh lẽo, ngọn lửa nóng hừng hực trong lồng ngực nhất thời không thể dập tắt được.Chỗ nào đó, khó chịu như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Đúng lúc này, Tiêu Chiến đột nhiên từ trong phòng 304 bước ra, nhìn một cái liền thấy Nhất Bác đang dựa lưng vào vách tường, mặt mày nhíu hết lại.
"Cậu sao vậy?"
Hắn bước nhanh đến gần Nhất Bác , cậu ta lại đột nhiên bước sang một bước, chủ động cách xa hắn một đoạn.
Đèn hành lang lờ mờ, Tiêu Chiến cũng không chú ý tới những chỗ khác của hắn, chỉ biết hiện tại hắn đang rất khó chịu.
"Đi vào phòng thôi."
Hắn nói xong, liền kéo tay Nhất Bác lôi vào.
"Không", Nhất Bác theo bản năng hất tay ra, không dám đối diện với Tiêu Chiến , "Khoan hãy vào."
Tiêu Chiến trầm mặc vài giây, giọng nói ôn hòa vang lên trong hành lang yên tĩnh: "Rốt cuộc thì cậu sao vậy?"
"Mình chỉ hơi nóng nên ra hóng gió chút thôi." Nhất Bác nỗ lực đè nén cơn xúc động nào đó trong lòng, ngước mắt nhìn về phía Tiêu Chiến .
"Được, vậy mình vào trước."
Tiêu Chiến thấy hắn không muốn nói thì không hỏi thêm nữa, đang định xoay người mở cửa, lại bị một lực lớn nắm chặt lấy cổ tay.
Trên hành lang, giọng Nhất Bác vang lên rất nhẹ, tựa như đã dùng hết sức lực để đè nén và chịu đựng.
"Đừng vào, bây giờ khoan đừng vào."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro