Nhóc Con Bám Người ( Chương 4)

Nhóc Con Bám Người
Chương 4

Tiêu Chiến vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ trải qua thất bại.Hắn đồng tình với Nhất Bác , hắn biết  Dục Thần rất quá đáng, nhưng hắn vẫn chưa chân chính cảm nhận mùi vị của tuyệt vọng là như thế nào.

Chính là, hắn suy nghĩ cẩn thận.

Nhất Bác trước nay chưa bao giờ làm gì sai, có sai thì cũng không phải là thủ phạm, mặc dù Nhất Bác tìm người đánh gãy chân  Dục Thần chân, nhưng cũng là do Dục Thần tự chuốc lấy.Cho nên khi nghe đứa nhỏ thấp thỏm bất an trả lời "Phải", hắn lại trở nên thoải mái vô cùng.

Nhất Bác run giọng trả lời xong, trong lòng cuồn cuộn chua xót.Hắn ti tiện như vậy, hắn thuê người đánh  Dục Thần , Tiêu Chiến có chán ghét hắn hay không?

"Thực xin lỗi, mình không nên đánh người......" Đứa nhỏ vừa khóc nức nở vừa xin lỗi.

Tiêu Chiến thở dài, lấy khăn giấy lau nước mắt cho hắn, ôn hòa nói: "Cậu sai, sai vì đã dùng loại thủ đoạn này."

Nhất Bác lập tức sửng sốt, trong ánh mắt tràn đầy mê man, một giọt nước mắt cứ dính lại trên lông mi, mãi chưa rơi xuống.Dưỡng hơn một tháng, đứa nhỏ xanh xao vàng vọt lúc trước bây giờ sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, màu da trắng nõn, hơn nữa tướng mạo đẹp, thật sự làm người khác không nói nặng lời được.

"Cậu cảm thấy cái thủ đoạn nhỏ bé này của cậu sẽ không có ai tra ra sao?"

Tiêu Chiến nói lời thấm thía, "Cảnh giới cao nhất của gây phiền toái cho người khác chính là người khác căn bản không biết là do cậu động tay. Nếu mình có thể đoán ra được cậu làm, vậy  Dục Thần sẽ đoán không ra sao? Dục Kiến cho người điều tra không ra sao? Chờ bọn họ biết được, cậu sẽ làm gì đây? Cậu bây giờ có thể làm cho bọn họ câm miệng lại sao?"

Đương nhiên, một đứa nhỏ mười tuổi mà có thể làm ra chuyện đến trình độ này đã không tồi rồi.Nhất Bác cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa bày ra ánh mắt sùng bái.

Tiêu Chiến trong lòng có chút áy náy, cảm giác mình như một ông chú chuyên lừa gạt con nít vậy.

"Hơn nữa, nhà chúng mình trước nay làm việc đều chú ý quang minh lỗi lạc, nhưng không phải là không thể sử dụng thủ đoạn. Có một vài người rất ghê tởm, loại người như vậy mới cần cách giải quyết đặc biệt. Mặc kệ thế nào, muốn lách luật thì phải đảm bảo mình không phạm luật trước đã."

Biết đứa nhỏ đã rõ ràng, Tiêu Chiến trong lòng yên tâm không ít.

"Cậu bây giờ còn nhỏ, không đủ khả năng để đối đầu với học, tục ngữ nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cậu thấy sao?" Tiêu Chiến hướng dẫn từng bước, ý đồ thay đổi tư duy đứa nhỏ.

Nhất Bác càng nghe đôi mắt càng sáng, hắn bỗng nhiên cong mắt cười rộ lên, như là trúng lớn, vui vẻ vô cùng.

"Mình biết rồi." Mình biết cậu quan tâm mình, lo Tào gia sẽ điều tra ra mình, lo mình sẽ bị trả thù.Hắn phải may mắn lắm mới có thể gặp được một người tốt như vậy.

Đứa nhỏ này ngoan ngoãn đến đau lòng, Tiêu Chiến không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, cười nói: "Rốt cuộc cũng có chút thịt rồi."

Nhất Bác tùy ý để hắn nhéo, con ngươi cong cong, hiển nhiên là bởi vì Tiêu Chiến thân cận mà cảm thấy cao hứng.

"Kỳ thật mình muốn để cậu tiếp tục sống ở Tào gia," Tiêu Chiến buông ra tay nói, "Chẳng qua tất cả mọi người đều ở chung một chỗ, cậu mang họ Tào , lại không ở Tào gia, khó tránh có người lời ra tiếng vào."

Không thể nói Tiêu Chiến ích kỷ, hắn là Tiêu gia nhị thiếu, mặc kệ làm chuyện gì cũng phải vì Tiêu gia suy nghĩ, hắn không thể để cho người khác ngầm mắng Tiêu gia chiếm đoạt con của Tào gia, cũng không thể để cho người khác mắng Nhất Bác là sói mắt trắng các thứ.

Nói vậy lúc trước Nhất Bác về Tào gia, cũng là vì thế.

Nhưng là, Tiêu Chiến tư tâm cũng không muốn Nhất Bác lại bước vào cái ổ sói kia. Hắn mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ, nếu Nhất Bác không phải đối mặt với người Tào gia nữa, tâm lý hắn có phải càng dễ chữa trị hay không?

Nhất Bác nghe vậy, trong lòng phảng phất như bị thứ gì rót đầy, phình phình trướng trướng, tất cả thấp thỏm bất an, tự trách tự ghét từ mấy ngày hôm trước đã biến mất sạch sẽ.Hắn cảm nhận được rõ ràng, cái người ở trước mặt này là thật lòng quan tâm hắn.

Có những lời như vậy đủ rồi.

Hắn hiện tại không sợ Dục Thần , hắn chỉ sợ Tiêu Chiến không cần mình nữa thôi.

"Nhất Bác , cậu có muốn rời khỏi Tào gia không?" Tiêu Chiến nghiêm túc hỏi.

Nhất Bác hơi hé miệng, lại cảm thấy giọng nói một mảnh chua xót, cái gì cũng không nói ra được.

Hắn đương nhiên muốn!

Đứa nhỏ chăm chú nhìn đôi mắt Tiêu Chiến , mãi một lúc sau mới tìm thấy giọng nói của mình, khàn khàn nói: "Muốn."

Tiêu Chiến tự đáy lòng mặt giãn ra.

Mấy ngày nay, hắn ngoại trừ ưu sầu vấn đề của Nhất bác , còn tự hỏi làm thế nào để Tào gia tự nguyện từ bỏ hắn.Ở trước mặt thương nhân, đặc biệt là kiểu thương nhân như Tào Dục Kiến, lợi ích vĩnh viễn xếp đầu.

Tuy nói Tiêu gia không thường dùng một ít thủ đoạn đặc biệt, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không dùng. Đối phó với người mặt dày như Dục Kiến cần mạnh tay hơn.

Hắn vừa rồi không cho Nhất Bác sử dụng thủ đoạn, đó là bởi vì Nhất Bác bây giờ còn nhỏ, tam quan còn chưa chưa phát triển hoàn toàn, ở Tào gia gặp nhiều ngược đãi như vậy, nếu không có ngoại lực can thiệp, có khi tâm lý đứa nhỏ sẽ gặp phải vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.

Nếu hiện tại liền sử dụng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề, chờ đến khi nếm được chút ngon ngọt, loại cảm giác thành tựu này sẽ càng lúc càng lớn, đối với Nhất Bác khi trưởng thành cũng không có chỗ tốt.

Cho nên Tiêu Chiến mới không cho hắn làm những việc đó.

Nhưng mà, muốn đem Nhất Bác từ Tào gia cứu ra, còn cần một chút chút mưu kế nhỏ.

Kiếp trước bởi vì Vương Nhất Bác vô cớ nhằm vào Tào gia, Tiêu Chiến đã cố ý nghiên cứu quá trình làm giàu của Tào gia, đối với Dục Kiến vẫn còn ghi nhớ một vài bước ngoặt.Nếu hắn tính không sai, hẳn là không bao lâu nữa.

"Mình có một biện pháp, nhưng có khả năng sẽ ủy khuất cậu." Khuôn mặt Tiêu chiến có chút do dự.

Nhất Bác cười đến đặc biệt mềm ngọt, "Mình không sao."

Tiêu Chiến trong lòng cảm thán một câu, đứa nhỏ này ngoan thế này, kiếp trước tại sao lại trở nên như vậy?

Tất cả đều là lỗi của Tào gia!

Hắn ghé sát vào Nhất Bác lặng lẽ thì thầm, nói cho đứa nhỏ kế hoạch của chính mình, Nhất Bác càng nghe càng sang mắt ra, quả thực không thể ngăn sự sung bái của mình lại.

Tiêu Chiến vừa nói vừa nhìn lỗ tai trắng như ngọc của đứa nhỏ, thấy lỗ tai bởi vì hơi thở của mình mà động đậy, chỉ cảm thấy phi thường đáng yêu, rất muốn đưa tay sờ sờ.

Nhưng vẫn là nỗ lực ngăn cảm xúc của mình lại.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Nói xong kế hoạch, Tiêu Chiến lui về khoảng cách bình thường, hỏi Nhất Bác .

Nhất Bác hung hăng gật đầu, "Được."

Dù sao hắn cái gì cũng nghe theo Tiêu Chiến hết.

Tiêu Chiến làm việc rất nhanh gọn, mới vừa xác định kế hoạch xong, liền mang theo Nhất Bác chạy ra ngoài, lại bị Nhất Bác giữ chặt.

"Làm sao vậy?"

"Bên ngoài nắng rất to, dì nói, cậu nếu ra khỏi cửa phải bôi kem chống nắng vào, đừng phơi bị thương." Nhất Bác trả lời.

Làn da Tiêu Chiến quá mỏng, đây là việc rõ như ban ngày.

"Chúng ta ngồi xe mà, phơi nắng không nhiều đâu." Tiêu Chiến lười thoa mấy thứ kia lên người.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhất Bác lăng lăng nhìn hắn, bởi vì vừa rồi đã khóc một lần, hiện tại còn phiếm nước, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.

"Được rồi, được rồi," Tiêu Chiến nhìn xung quanh một vòng, "Kem chống nắng ở đâu?"

Nhất Bác nhấp môi cười, chạy đi lấy kem chống nắng, lại chạy về mở nắp lọ kem ra, đổ ít vài lòng bàn tay, "Mình giúp cậu."

Tiêu Chiến mừng rỡ chính mình không cần làm gì, trực tiếp nhắm mắt mặc hắn phát huy.Nhất Bác biểu tình tức khắc trở nên cực kỳ trang trọng, phảng phất như trước mắt chính là một kiện đồ sứ vô cũng quý báu, cần thật cẩn thận dốc lòng đối đãi.Hắn từng chút từng chút đem kem chống nắng thoa đều, mặt xong rồi thì tới cổ, cổ xong lại thoa xuống cánh tay.

Thời điểm hắn đang thoa kem lên cánh tay, Tiêu Chiến đã mở to mắt, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt chuyên chú của Nhất Bác .

Dùng ánh mắt của Tiêu tổng ba mươi tuổi để đánh giá, đứa nhỏ này biết báo đáp công ơn, tư chất thông minh, nếu có thể bồi dưỡng, nhất định sẽ trở thành vật báu.

Hắn không biết kiếp trước sau khi Vương gia đem đứa nhỏ về đã đối xử như thế nào, nhưng trong lòng Tiêu Chiến đã có quá trình rõ ràng.
Mặc dù việc đứa nhỏ trở lại Vương gia đã được định trước, hắn vẫn muốn trước khi Vương gia tìm thấy, đem đứa nhỏ này bồi dưỡng đến đủ ưu tú.

Người Vương gia không dễ đối phó, kiếp trước Vương Nhất Bác có thể đứng vững gót chân ở Vương gia, không biết đã gặp qua bao nhiêu châm biếm, cũng không biết trả giá bằng bao nhiêu nỗ lực.

Hắn dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được, một thiếu niên ở Tào gia chịu ngược đến hơn mười tuổi, sớm phải đặt chân vào chiến trường mà không có thuốc sung sẽ lại thêm áp lực trầm trọng.

Tiêu Chiến có bao nhiêu thuận lợi, Vương Nhất Bác liền có bấy nhiêu gian nan.Cho nên ở kiếp trước, Tiêu Chiến một lần lại một lần thua trên tay Vương Nhất Bác , kỳ thật một chút cũng không oan.

Cây non giương nanh mua vuốt được nuôi trong nhà kính, so ra vẫn kém hơn đại thụ chọc trời mọc lên từ khối bê-tông.

"Xong." Nhất Bác đang định đóng nắp lại, lại bị Tiêu Chiến cầm lấy tay.

Tiêu Chiến xoa xoa tóc hắn, "Cậu không thoa sao?"

Nhất Bác nghe thấy những lời quan tâm tới hắn, lại cong mắt cười rộ lên, kéo theo viên lệ chí cũng chuyển động nơi đuôi mắt.

Ở kiếp trước, Vương Nhất Bác chưa từng cười lên.

Không biết là tâm lý quấy phá thế nào, Tiêu Chiến ma xui quỷ khiến mà ôm lấy đứa nhỏ, tựa như muốn dùng cái ôm này để xua đi nội tâm tối tăm và đau đớn của Nhất Bác

"Cậu cười lên thật là đẹp mắt." Hắn khen từ tận đáy lòng.

Kem chống nắng trên tay lập tức rơi xuống đất, Nhất Bác ngây ngốc cả người.

Hắn chỉ nghe thấy trong lồng ngực gầy yếu của mình có gì đó đang nhảy lên kịch liệt, Tiêu Chiến khen hắn đẹp, Tiêu Chiến đang ôm lấy hắn!

Từ lúc hắn bắt đầu nhớ được mọi chuyện cho đến giờ, chưa từng được ai ôm qua.Thì ra ôm ấp chính là cảm giác này, thật sự rất ấm áp.

Hai người thu dọn xong, kêu Vu Bân cùng đi tới tập đoàn Tiêu thị.

Phương thúc đưa bọn họ đưa đến dưới sảnh Tiêu thị, Tiêu Chiến mang theo hai người bạn nhỏ lập tức tiến vào.Hắn đã gọi điện thoại báo trước khi đến nên căn bản không ai ngăn bọn họ lại.

Tiêu Chiến tới để tìm Tiêu Uẩn.

Tiêu Uẩn hiện tại mới 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học cũng đã giúp Tiêu cha xử lý qua vài án tử, nhận được sự đánh giá cao của vài tiền bối Tiêu thị.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người lãnh đạo Tiêu thị sau này chính là Tiêu Uẩn.

Về phần Tiêu Chiến , so với việc quản lý một tập đoàn, hắn càng thích cuộc sống gia đình của chính mình hơn nên căn bản sẽ không xuất hiện cục diện huynh đệ tranh chấp.

Tiêu Uẩn cùng hắn đều có bản lĩnh gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, chỉ là Tiêu Uẩn làm anh cả nên trách nhiệm lớn hơn một ít mà thôi.Ngẫm lại liền thấy có chút đáng thương.

Thời điểm ba đứa trẻ đi vào văn phòng Tiêu gia, Tiêu Uẩn đang gọi điện thoại, hắn ra hiệu bảo Tiêu Chiến mang các bạn ngồi xuống trước, sau đó vội vàng trả lời vài câu rồi cúp máy, trên mặt còn lưu lại vài phần bất đắc dĩ.

Nhưng đến khi nhìn về phía ba người Tiêu Chiến , lại cười đến ôn hòa, hỏi: "Chiến Chiến , sao hôm nay lại đến công ty vậy?"

"Ở nhà chán quá, tới tìm anh chơi." Tiêu Chiến nói, cố ý thở dài.

Lúc này, thư kí bưng ba ly sữa bò bước vào, đặt ở trước mặt ba người Tiêu Chiến , sau đó rời văn phòng, chu đáo đóng cửa lại.

Tiêu Uẩn đương nhiên nhìn ra được chút tâm tư của Tiêu Chiến , "Nói đi, tìm anh có việc gì?"

"Anh hai, anh giúp em một chút!" Tiêu Chiến uống một ngụm sữa bò, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Uẩn cảm thấy hiếm lạ, vô cùng hứng thú, "Nói thử xem, nếu nằm trong khả năng, anh nhất định sẽ giúp."

"Anh hai lợi hại như vậy, tất nhiên là giúp được rồi!" Tiêu Chiến nịnh bợ trước, sau đó nói, "Không phải đang nghỉ hè sao? Em muốn đi Hào Giang chơi, chủ yếu là sợ ba mẹ không cho."

Ý cười trên mặt Tiêu Uẩn nhạt đi vài phần, "Hào Giang thật sự loạn, hơn nữa lại xa, em đi tới đó làm gì? Em nếu thật sự muốn đi du lịch thì đi chỗ nào chẳng được."

"Nhưng mà Hào Giang thực mới lạ, em muốn đi xem thử." Tiêu Chiến mở to đôi mắt, mang mặt lấy lòng.

Tiêu Uẩn nghẹn một ngụm, Hào Giang chỉ mới phát triển được vài năm. Nổi tiếng là một nơi có rất nhiều sòng bạc, ngập trong vàng son, thật sự không phải là địa điểm tham quan thích hợp cho trẻ nhỏ.

Nghĩ đến đây, hắn vẫn quả quyết cự tuyệt như cũ: "Ba mẹ chắc chắn sẽ không cho em đâu, em bỏ ngay ý định này đi!"

Tiêu Chiến đã sớm biết kết quả, trong lòng cũng không khổ sở nhiều, nhưng trên mặt muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu, hắn cúi đầu, một lát sau mới lên tiếng: "Vậy tối nay anh đãi em một bữa đi."

"Tối nay không được, anh có việc." Tiêu Uẩn bất đắc dĩ nói.

Tiêu Chiến đương nhiên biết hắn có việc, bằng không cũng sẽ không nói những lời này, "Anh cứ lo việc của anh đi, em muốn mời các bạn ăn cơm, nhưng mà em không mang tiền, anh đặt cho bọn em một bàn đi, bọn em không làm phiền anh nữa."

Không đáp ứng được thỉnh cầu trước đó của hắn, Tiêu Uẩn đã có chút áy náy, nghĩ tối nay đi gặp họ hàng, giúp ba người Chiến Chiến đặt một bàn riêng cũng không có vấn đề gì.

"Được."

Từ giờ tới tối còn đến nửa ngày, Tiêu Chiến liền mang theo hai người bạn nhỏ rời khỏi Tiêu thị.

Vu Bân vẫn luôn đang trong trạng thái mơ màng, qua một lúc lâu sau mới hỏi: "Chiến Chiến , cậu muốn đi Hào Giang chơi thật hả?"

Tiêu Chiến ra vẻ rầu rĩ không vui trả lời: "Đúng vậy, bất quá ba mẹ mình chắc chắn sẽ không cho mình đi. Nóng quá à, mình dẫn hai cậu đi uống nước nha!"

Nhất Bác vẫn luôn không hé răng, gắt gao đi theo Tiêu Chiến .Ba người tìm được một tiệm đồ uống tương đối bình thường, trang trí trong tiệm có chút khác lạ, hơn nữa không khí cũng không tồi.Nhưng rất kỳ lạ, trong tiệm không có khách.

Sự xuất hiện của ba đứa trẻ quá nổi bật, bọn họ mới vừa ngồi xuống liền có một phục vụ mặc đồng phục đứng trước mặt ba người.

"Mấy người bạn nhỏ này muốn uống cái gì đây?" Một giọng nữ dịu dàng xuất hiện bên tai.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không khỏi cười rộ lên, xem ra hắn tới đúng chỗ rồi.

"Chị gái, có đề cử gì không?"

Tình cảnh này, Vu Bân có chút ngại ngùng, Nhất Bác xưa nay không chủ động nói chuyện, cho nên chỉ có thể chờ Tiêu Chiến lên tiếng.

Nữ phục vụ dáng người cao gầy, tướng mạo không tầm thường, thoạt nhìn tương đối vô hại, nhưng Tiêu Chiến rất hiểu, vị này chính là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn tài chính tại Hào Giang, sở dĩ xuất hiện ở chỗ này do gia tộc thử nghiệm mà thôi.

Hào Giang mới phát triển được mấy năm, thị trường đại lục Trung Quốc làm động lòng người, ai cũng muốn chiếm một phần, vì thế vị Đường Hân tiểu thư này liền tiến vào Yến Đại đọc sách, thuận tiện thăm dò thị trường ở đây.

Nàng không phải phục vụ, mà cửa hàng này là do nàng mở ra.

Đường Hân cũng không biết đứa nhỏ trước mặt này đang nghĩ cái gì, nàng thấy Tiêu Chiến lớn lên trắng trẻo đáng yêu, tư duy rõ ràng còn thực hiểu phép tắc, trong lòng có chút hảo cảm, liền kiên nhẫn đề cử cho hắn vài món đồ uống hợp khẩu vị trẻ em.

"Em muốn cái này," nghe nàng đề cử xong, Tiêu Chiến chỉ vào một món, lại hỏi hai người kia, "Hai cậu muốn uống cái gì?"

Vu Bân : "Giống cậu."

Nhất Bác gật đầu, "Cũng vậy."

Đường Hân mỉm cười rời đi.

"Chị hồi nãy đẹp ghê." Vu Bân ngây ngô cười nói.

Tiêu Chiến liếc hắn một cái, không lên tiếng.Quầy pha chế cách chỗ của ba người không xa, Đường Hân mặc đồng phục đứng khuấy đồ trong cốc, vảnh tai nghe ba người nói chuyện.

Thế nhưng nghe được Hào Giang, sòng bạc linh tinh, không khỏi bật cười.Trẻ con bây giờ lớn nhanh như vậy sao?

Nàng bưng ba ly đồ uống qua, theo thứ tự đặt xuống, nghĩ nghĩ vẫn là nói: "Hào Giang có điểm loạn, trẻ con không nên đi."

"Chị à, chị nói y như anh của em luôn," Tiêu Chiến cong mắt cười nói, "Vì cái gì ai cũng nói Hào Giang loạn? Chị giải thích cho em được không?"

Hiện tại trong tiệm không có khách, Đường Hân cũng không muốn để người bạn nhỏ này lầm đường lạc lối, vì thế ngồi trên ghế bên cạnh, kiên nhẫn giải thích: "Chị vừa rồi nghe mấy đứa nhắc tới sòng bạc, nơi đó cũng không phải là nơi tốt lành gì, táng gia bại sản không biết có bao nhiêu người, ngàn vạn lần đừng dính vào."

Tiêu Chiến nhăn mày lại, chỉ chỉ Nhất Bác , khó xử nói: "Nhưng mà chị ơi, ba của bạn em thường xuyên đi Hào Giang, cũng không biết ông ấy có tới đó hay không nữa. Lần này ba cậu ấy đi một tuần còn chưa về, cậu ấy lo lắng nên muốn đi Hào Giang tìm ba."

Nhất Bác : "......"

Ba của  Dục Thần hóa ra thích bài bạc!

Tiêu Chiến cũng không có nói dối, Dục Kiến xác thực thích đi Hào Giang đánh bài.

Theo hắn biết, vài ngày sau, Dục Kiến sẽ trải qua một tin vui một tin buồn. Tin vui chính là vài ngày sau Tào thị sẽ bắt đầu phát triển thêm bước nữa.Tiêu Chiến lại muốn gây khó dễ giữa chừng, làm hắn ăn khổ thêm chút.

Đường Hân nghe nói, không khỏi có chút đồng cảm với Nhất Bác , nàng ngày thường không mềm lòng, nhưng thực thích trẻ nhỏ hiểu chuyện, hơn nữa Tiêu Chiến lại hợp mắt nàng, nàng không khỏi nhiều lời vài câu.

"Các em đi Hào Giang quá nguy hiểm, không có người lớn theo không được."

Tiêu Chiến uống một ngụm đồ uống mới mẻ, bất mãn nói: "Em biết, ba mẹ không đồng ý, Tiêu Uẩn kia cũng không đồng ý."

Tiêu Uẩn?

Đường Hân trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, chắc là không trùng hợp thế đâu nhỉ?

"À đúng rồi, chị, chị làm thêm cho em một phần được không? Tuy anh trai không dắt em đi Hào Giang, nhưng anh đi làm cũng rất vất vả, lát nữa em mang theo cho anh em."

Tiêu Chiến hồ ngôn loạn ngữ cho Vu Bân xem thế là đủ rồi, nhưng Đường Hân không có một tia hoài nghi.

"Đồ lạnh mang ra ngoài dễ chảy hết đá lắm." Đường Hân nhắc nhở.

Tiêu Chiến nghe vậy, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ cách đó không xa, "Không sao đâu, anh em làm việc ngay kia kìa, không xa."

Tòa nhà đó lại quá quen thuộc với Đường Hân, nàng nhịn không được hỏi: "Anh của em tên gì vậy?"

Tiêu Chiến sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Đường Hân, nghiêm túc nói: "Chị, chị hỏi cái này để làm gì?"

Đường Hân cũng cảm thấy vấn đề này có hơi đường đột, vì thế cười trừ: "Ngại quá, tò mò hỏi một chút."

Nàng nói xong rời khỏi chỗ, đi làm đồ uống.

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn nàng, trong lòng vẫn là rất bội phục. Đường đường là thiên kim tập đoàn tài chính, chính mình chạy đến đại lục học tập gây dựng sự nghiệp, tính cách như thế này sao có thể không thành công?

Nhớ rõ kiếp trước Đường Hân nói với hắn, cửa hàng đồ uống này nàng mở cho vui thôi.

Lát sau, Đường Hân đến gần, đem đồ uống đặt lên trên bàn, "Xong."

"Chị gái, em hỏi chị một vấn đề." Tiêu Chiến bỗng nhiên nói.

Đường Hân cười, "Em hỏi đi."

"Tụi em vừa thảo luận, chị cảm thấy bọn em thuê người điều tra sự tình của ba cậu ấy có được hay không? Nếu ba cậu ấy thật sự thích bài bạc, chúng ta liền hù dọa một chút, làm ông ấy nhận ra được sai lầm của mình."

Hắn nói được thực nghiêm túc, nhưng còn chưa trưởng thành, giọng còn mang theo hơi sữa vô cùng đáng yêu.

Đường Hân nhịn không được cười khúc khích, "Chủ ý không tồi, nhưng giá thuê người không thấp đâu. Các em muốn dọa ông ấy thế nào đây?"

Nàng cũng thích xem náo nhiệt, nghe cảm thấy rất thú vị, cũng rất tò mò cuối cùng có kết quả như thế nào.

Tiêu Chiến cong mắt cười, ghé sát vào bên tai nàng nói nói mấy câu.

Đường Hân càng nghe càng cảm thấy chơi vui, tâm tư có chút dao động, nói: "Chị ở Hào Giang bên kia có quen biết vài người, các em nếu tin tưởng chị, không bằng thê chị đi, chị lấy giá ưu đãi cho, được không?"

Tiêu Chiến ra vẻ cảnh giác, "Không được."

"Chị cũng có điều kiện, chị muốn em nói cho chị biết anh của em là ai." Đường Hân nhướng mày nói.

"Không cần," Tiêu Chiến móc tiền trong túi ra trả tiền nước, cầm lấy ly nước trên bàn muốn đi, "Em không quen biết gì chị hết."

Đường Hân đột nhiên ngăn lại hắn, "Hôm nay quán cung cấp dịch vụ giao hàng cho anh trai em, để chị đưa các em đi."

Tiêu Chiến trên mặt do dự, trong lòng lại vui vẻ, cắn câu rồi!

"Không đi nhanh đá tan hết bây giờ." Đường Hân nhắc nhở một câu.

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, do dự đem đồ uống đưa cho nàng, "Vậy chị cầm đi."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Lòng hiểu kì của Đường Hân vô cùng lớn, Tiêu Chiến càng không nói, nàng liền càng muốn biết. Hơn nữa về kế hoạch của ba đứa nhỏ này, nàng nếu đã biết thì không thể xem như chưa nghe thấy gì được.

Bốn người băng qua đường, đi vào tòa nhà Tiêu thị, thông thuận tiến vào văn phòng Tiêu Uẩn.

Thư kí đưa bọn họ vào, Tiêu Uẩn bận đến đầu cũng không ngẩng, "Chiến Chiến , em tới đây làm gì nữa?"

"Em mang nước cho anh nè!"

Hắn đem đồ uống đặt trong tầm tay Tiêu Uẩn, Tiêu Uẩn vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Đường Hân?"

Đường Hân cười đến dịu dàng, "Tiêu Uẩn, chào."

Hai người rõ là quen biết đã lâu, Tiêu Chiến ra vẻ nghi hoặc: "Anh, anh biết chị này hả?"

"Ừ, bọn anh là bạn học, nàng là Đường Hân, em cứ gọi Đường tỷ là được," Tiêu Uẩn khách khí mời Đường Hân ngồi xuống, lại giới thiệu với nàng, "Đây là em mình, Tiêu Chiến ."

"Chào em trai." Đường Hân cười đến giảo hoạt.

Tiêu Chiến rõ ràng không đủ tự tin, "Chào Đường tỷ."

"Làm sao vậy?" Tiêu Uẩn nhìn ra điều gì đó, "Sao hai người quen biết nhau vậy?"

Vì thế, dưới áp bức của Tiêu Uẩn, Tiêu Chiến "không thể không" nói ra kế hoạch nhỏ của mình.

Tiêu Uẩn cố nén tức giận, bất đắc dĩ nói: "Phá phách quá đi mất."

Vẫn luôn trong trạng thái ngoài rìa Vu Bân : "......" Hắn không phải, hắn không có, hắn cái gì cũng không biết.

Tiêu Chiến sử dụng bài ca buồn khổ, vẻ mặt khổ sở nói: "Anh hai, anh giúp bọn em đi."

Tiêu Uẩn biết chuyện của Tào gia, hắn không khó đoán ra Tiêu Chiến muốn làm cái gì, nhưng mà trẻ con sao có thể gộp chung hai chuyện thành một như vậy?

"Mình cảm thấy cũng rất ổn," Đường Hân tự tin nói, "Bài bạc không phải chính đạo, nếu có thể làm cho ba của người bạn nhỏ này thay đổi tính nết cũng là chuyện tốt. Bên kia mình có người, có thể hỗ trợ chuẩn bị."

Nàng rõ ràng muốn giúp Tiêu Chiến .

Tiêu Uẩn có chút đau đầu, nhưng chịu không nổi Tiêu Chiến năn nỉ, đành phải miễn cưỡng đáp ứng.

Kỳ thật, hắn cũng có chút muốn biết kết quả sẽ như thế nào.

Mọi người "Thông đồng làm bậy", cùng bàn ra một kế hoạch cẩn thận, có Đường Hân gia nhập, kế hoạch sẽ càng thêm thuận lợi.

"Đường tỷ," Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói, "Chị giúp em nhiều như vậy rồi, tối nay em mời chị ăn cơm nha."

Đường Hân cảm thấy hứng thú với tên tiểu quỷ này, lập tức đồng ý: "Được."

Tiêu Uẩn bất đắc dĩ, sau khi tan làm đành mang theo bọn họ đến một nhà hàng cao cấp, đặt cho bốn người một bàn riêng.

"Cậu còn có việc khác sao?" Đường Hân thấy Tiêu Uẩn chuẩn bị đi, không khỏi tò mò hỏi.

Tiêu Uẩn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tiêu Chiến ghé sát vào bên tai Đường Hân, nhìn như nói nhỏ, thật ra tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

"Lát nữa anh em đi xem mắt, không ngồi cùng bọn mình đâu."

Đường Hân nhíu mày, nhìn Tiêu Uẩn với ánh mắt cực kỳ đồng tình, "Chúc cậu xem mắt thuận lợi."

Tiêu Uẩn nghe vậy, thấp giọng thở dài rời đi, ngồi xuống một vị trí cách chỗ bốn người không xa, chờ đối tượng xem mắt tới.

Không bao lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên.Bốn người tò mò nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ, mặc váy dài thanh lịch, yểu điệu đi về phía Tiêu Uẩn.

Nàng lớn lên thật xinh đẹp, khí chất cũng không tồi, có một loại cảm giác đặc biệt yếu ớt, dễ khiến người khác sinh lòng thương cảm.

"Chị gái kia đẹp ghê!" Vu Bân hô nhỏ một tiếng.

Tiêu Chiến liếc nhìn hắn một cái, Bân bút chì cái gì cũng tốt, nhưng lại khá ham mê sắc đẹp, mặc kệ nam nữ.

Đường Hân cười cười, "Đúng là rất xinh đẹp."

Nàng nói thực tự nhiên, Tiêu Chiến không khỏi nhìn về phía nàng, trong lòng thầm than một tiếng, nhưng chị gái kia với anh trai mình không được Nguyệt lão nối tơ hồng, thật sự đáng tiếc.

"Em thấy Đường tỷ đẹp hơn," Tiêu Chiến nói một câu, quay sang hỏi Nhất Bác vẫn im lặng nãy giờ, "Cậu thấy có đúng không?"

Nhất Bác gật gật đầu, "Đường tỷ đẹp hơn nhiều."

Hắn cũng không có khái niệm gì với cái đẹp, ở trong mắt hắn, Tiêu Chiến là đẹp nhất, những người khác ai cũng như nhau thôi.

Nhưng nếu Tiêu Chiến cảm thấy Đường tỷ đẹp mắt hơn thì hắn sẽ nghe theo Tiêu Chiến .

Đường Hân được khen thật sự cao hứng, khóe mắt mang theo ý cười.

Tiêu Chiến vừa ăn đồ ăn vừa chú ý tình huống bên Tiêu Uẩn, thấy hắn cùng vị Thôi Duyệt tiểu thư kia trò chuyện với nhau đến vui vẻ, không khỏi có chút buồn rầu.

Hắn sở dĩ biết Thôi Duyệt, là bởi vì kiếp trước Tiêu Uẩn cùng Thôi Duyệt yêu đương vài năm, về sau Thôi Duyệt ngoại tình, Tiêu Uẩn liền cắt đứt quan hệ với nàng.

Thôi Duyệt là trưởng nữ Thôi gia, Thôi gia cùng Tiêu gia cũng có chút hợp tác làm ăn qua lại, lâu dần liền trở nên quen thuộc, vừa lúc hai người đến tuổi kết hôn, trai tài gái sắc, hai nhà đều có ý muốn kết thông gia.

Tiêu Uẩn không có người mình thích, cảm thấy Thôi Duyệt cũng không tệ lắm, liền tiếp thu trong nhà an bài, cùng Thôi gia liên hôn, nhưng không ai có thể nghĩ đến, Thôi Duyệt vì không chịu nổi cô đơn mà ngoại tình.

Là người thừa kế Tiêu thị, Tiêu Uẩn cả ngày bận đến chân không chạm đất, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, yêu đương vài năm, hôn môi còn ít nói chi đến tiến tới cái bước kia.

Tiêu Uẩn sẽ không trách móc nàng, ở trong lòng hắn, công việc là quan trọng nhất, cứ vậy bỏ qua Thôi Duyệt.

Thôi Duyệt lại không thiếu người theo đuổi, dưới sự công kích dịu dàng của người khác, rất nhanh đã vứt bỏ Tiêu Uẩn lạnh nhạt ra sau đầu để ở bên cạnh người khác.

Sự tình phát triển đến mức này, ai đúng ai sai cũng không rõ.

Nếu chỉ như vậy thì hai người tự nhiên sẽ chia tay trong hòa bình, Tiêu Uẩn cũng không phải loại người lì lợm la liếm.

Chính là Thôi Duyệt dưới sự xúi giục của tình nhân, dựa vào quan hệ trên danh nghĩa với Tiêu Uẩn mà ăn cắp bí mật kinh doanh của Tiêu thị, làm Tiêu thị chịu một ít tổn thương.

Nếu không có Tiêu Uẩn cùng Tiêu cha ngăn cơn sóng dữ, Tiêu thị chỉ sợ đã bị đại thương nguyên khí.

Đến lúc này, Tiêu thị và Thôi thị mới xé rách da mặt, trở mặt thành thù.

Nghĩ đến đây, con ngươi Tiêu Chiến hơi tối lại, may mắn sống lại thêm một lần, không thể để Tiêu thị dẫm lên vết xe đổ đó nữa.

Tiêu Chiến ăn no xong, Tiêu Uẩn cùng Thôi Duyệt cũng đứng dậy tạm biệt lẫn nhau.

Theo lý thuyết, Tiêu Uẩn hẳn là phải thể hiện ra chút phong độ bản thân, tự mình đưa Thôi Duyệt về nhà, nhưng bận tâm đến mấy người Tiêu Chiến , Tiêu Uẩn cũng không mở miệng đề nghị gì.

Thôi Duyệt hiển nhiên có chút thất vọng, tươi cười trên mặt có chút mất tự nhiên.

Tiêu Uẩn đưa Đường Hân trở về trước, sau đó mới chở ba đứa nhỏ về nhà.

"Anh, tối nay sao rồi?" Tiêu Chiến bám vào lưng ghế, tò mò hỏi Tiêu Uẩn.

Tiêu Uẩn trực tiếp đáp hắn một câu: "Trẻ con không cần lo chuyện người lớn."

"Biết rồi." Tiêu Chiến bất mãn đáp lại một câu, trong đầu tận lực nghĩ làm thế nào để ngăn cản Tiêu Uẩn với Thôi Duyệt ở bên nhau.

Nhất Bác thấy hắn không cao hứng, môi nhấp nhấp, muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Mỗi lần đều bất lực như vậy, hắn có chút khổ sở.

Vu Bân chơi cả ngày có chút mệt, dựa vào bên ghế mơ mơ màng màng, chờ xe ngừng ở cửa nhà Ôn gia, Tiêu Chiến lay hắn một phen, hắn mới tỉnh lại, tạm biệt Tiêu Chiến xong rồi chạy vội về đến nhà.

"Chiến Chiến , Nhất Bác tối nay ngủ nhà mình phải không?" Tiêu Uẩn hỏi một câu.

Nếu đã quyết định hù dọa Dục Kiến, vậy phải cho hắn thấy từ nay về sau Tiêu gia sẽ che chở cho Nhất Bác .

"Dạ!"

Tiêu Chiến gật gật đầu, hắn không muốn để đứa nhỏ này quay trở lại Tào gia.

Ba người về đến nhà,  Nhã Lan đẩy Tiêu Chiến cùng Nhất Bác lên phòng chơi, chính mình nghiêm túc dò hỏi tình hình xem mắt của Tiêu Uẩn.

Tiêu Chiến dắt Nhất Bác chạy nhanh về phòng, cảnh tượng trong phòng khách làm hắn nhớ tới kiếp trước cũng từng bị ba mẹ hối kết hôn, thật sự làm người sợ hãi.

Hắn đem mình ném lên giường, nhìn trần nhà nói: "Anh hai thật đáng thương."

Nhất Bác rót một ly nước đưa cho hắn, "Vì sao?"

Tiêu Chiến nằm liệt trên giường, nhìn ly nước trước mặt, thở dài nói: "Không muốn nhúc nhích thì phải làm sao đây?"

Tuy rằng bây giờ hắn có hơi khát thật.

Nhất Bác cau mày, cẩn thận suy nghĩ biện pháp giải quyết, Thiệu Hiển nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhịn không được cong môi cười, chống hai tay ngồi dậy, cầm ly nước uống một hơi hết sạch, "Ngây thơ ghê."

"Anh mới 21, còn trẻ như vậy đã bị thúc giục kết hôn, còn không đáng thương sao?" Tiêu Chiến nói tiếp.

Nhất Bác làm như thật gật gật đầu, "Hình như là rất đáng thương."

Nói tới đây, Tiêu Chiến không khỏi nhớ tới đồn đãi về Vương Nhất Bác ở kiếp trước.

Nghe nói Vương Nhất Bác trước nay đều không gần nữ sắc, nữ nhân xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, hắn đều thờ ơ.

Tuy rằng chính Tiêu Chiến cũng không ham thích mấy chuyện như vậy, nhưng hắn đối với tâm lý Vương Nhất Bác vẫn có chút tò mò.

"Nhất Bác , cậu thích người thế nào?" Hắn bỗng nhiên tò mò hỏi.

Nhất Bác sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.Hắn từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy nhiều nhất chính là ác ý của người khác, cho nên hắn cũng không biết thích là cảm giác gì.

"Không biết."

Tiêu Chiến xua xua tay nói: "Không hỏi cụ thể, chính là cậu thích người có ngoại hình thế nào ấy?"

Nhất Bác yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào.

"Thôi bỏ đi, mình đi tắm," Tiêu Chiến từ trên giường bước dưới, vừa dọn dẹp vừa nói, "Phòng của cậu vẫn giữ nguyên, ở cách vách mình, cậu còn nhớ không?"

"Nhớ."

Tiêu Chiến ôm quần áo bước vào phòng tắm, "Buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải học võ làm bài nữa đó."

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, thần sắc Nhất Bác khẽ thay đổi.Hắn trước kia xác thực chưa từng thích ai, nhưng hiện tại với hắn mà nói, không có ai tốt hơn Tiêu Chiến cả.

Vài ngày sau, sòng bạc Hào Giang.

Dục Kiến mặt đầy kinh sợ, hắn ngơ ngác đứng trước sòng bạc điên cuồng, cảm thấy có hàng vạn câu hỏi đang chạy trong đầu.

Hắn thua hết, thua hoàn toàn, hắn lấy cái gì đền đây?

Hắn thiếu quá nhiều tiền, đem hết sản nghiệp của cải của hắn đi bán lấy tiền mặt cũng không trả nổi.

"Đi thôi, còn thất thần làm gì?" Bên cạnh có người đẩy hắn một phen, phát ra tiếng cười đầy ác ý.

Hắn bị đưa tới một căn phòng tối tắm, nhìn thấy cái người được gọi là đại ca.

"Định trả nợ thế nào đây?" Vị đại ca kia hít mây nhả khói, thảnh thơi ngồi trên ghế, hài hước nhìn hắn.

Dục Kiến gấp đến mức đổ hết mồ hôi lạnh, chẳng lẽ hắn thật vất vả mới gây dựng được gia nghiệp, giờ phải từ bỏ hết sao?

Nếu là ở kiếp trước, sắp tới hắn sẽ tang gia bại sản, sau đó lại gặp gỡ được quý nhân.Nhờ có sự trợ giúp của quý nhân này, hắn mới có thể ổn định gia nghiệp, từ đó bước thêm được một bước nữa.

Nhưng hiện giờ có tập đoàn tài chính Hào Giang Đường can thiệp, chỉ sợ hắn không gặp được ai nữa rồi.

"Nghe nói dưới danh nghĩa chú còn có một tập đoàn, mỗi năm cũng kiếm được chút nước luộc, chú mày còn có vợ đẹp, hai đứa con mười mấy tuổi." Đại ca cười nhạo một tiếng, "Chú thiếu nhiều tiền như vậy, nói đi, muốn trả thế nào đây?"

Dục Kiến biết những người này không phải người bình thường, run giọng hỏi: "Có thể trả thế nào vậy?"

"Hỏi rất hay." Đại ca cười ha ha một tiếng, ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh.

Một bản hợp đồng được ném ra trước mặt Dục Kiến, hắn trầm mặc vài giây sau, tay run run mở ra.

Càng đọc, hắn càng đổ hết mồ hôi.

"Tôi cũng có chút mặt mũi, đại ca, có thể giữ lại một đường sống hay không?"

"Đường sống?" Đại ca cười lạnh một tiếng, "Chú mày tới Hào Giang, trừ bỏ đại bàn của anh đây, hẳn là còn đi qua ôn nhu hương đi? Anh thấy vợ chú bộ dạng cũng không tệ, có điều hơi lớn tuổi, không được giá tốt đâu."

Trong đầu Dục Kiến ầm ầm một tiếng nổ vang, hắn nghe được chính mình hỏi: "Cái dạng gì mới có thể được giá tốt?"

"Xuy," trong mắt đại ca toàn là khinh bỉ, "Chú nói thử xem?"

Dục Kiến cũng không phải không biết, hắn chỉ nhất thời không nói nên lời.

Trong phòng một mảnh yên lặng, hắn nuốt nước miếng, mới can đảm hỏi: "Thế bé trai xinh đẹp thì sao?"

Ôn nhu hương ngoại trừ nữ nhân, đương nhiên còn có các bé trai xinh đẹp.Ở Hào Giang, loại chuyện này thật sự quá bình thường, hơn nữa bé trai xinh đẹp chất lượng cao thường là hàng ngàn vàng khó cầu.

Đối với khách có ham muốn đặc thù mà nói, bỏ giá cao để hưởng thụ một đêm, căn bản là chuyện thường ngày.Bé trai xinh đẹp được bồi dưỡng thêm, chính là một cây rụng tiền ổn định, cho nên giá bán tương đối cao.

Dục Kiến tuy không thích như vậy, có điều sau khi nghe thấy, lại xem như đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.

Đại ca kia nghe vậy, đột nhiên đứng lên, đánh một quyền vào bụng Dục Kiến, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp quá ghê tởm!"

Giao dịch thành công xong, Dục Kiến ở Hào Giang trải qua mấy ngày trong nơm nớp lo sợ. Hắn tuy không rõ vị đại ca kia tại sao lại đánh hắn, nhưng việc cấp bách là sản nghiệp không thể lụi bại, hắn đã bất chấp những thứ khác.

Vội vàng quay trở về thành phố Yến, hắn trước tiên đăng báo cho thấy, chính mình cùng Nhất Bác giải trừ quan hệ cha con trên giấy tờ, tới Cục Dân Chính gạch tên Tào Nhất Bác ra khỏi sổ hộ khẩu.

Kể từ đó, Nhất Bác cùng Tào gia không còn quan hệ gì nữa.

Vị đại ca kia đã nói, muốn bán người tới Hào Giang, không thể để lại bất kì mối quan hệ họ hàng nào.
Hắn an bài những việc này xong liền tới Tiêu gia đòi người.

Tiêu Chiến sau khi biết được tin tức, còn lo lắng Nhất Bác sẽ thương tâm khổ sở, kết quả Nhất Bác dường như sớm đã đoán được, bình tĩnh đến không thể tưởng tượng được.

Tào gia muốn người, Tiêu gia không thể không cho.

Nhất Bác đối mặt với Dục Kiến trên xe.Hắn lên xe trước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Dục Kiến, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.

Dục Thần chống nạng cười hì hì xem náo nhiệt, Bách Mỹ Quyên che mặt không dám nhìn hắn.

Dục Kiến trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn tuy cũng bán một ít sản nghiệp, nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được căn cơ, Đông Sơn tái khởi không là vấn đề.

Nếu không có Nhất Bác , hắn đã táng gia bại sản rồi.

Đương nhiên, hắn đã tuyên bố với người ngoài rằng mình đã tìm được cha ruột của Nhất Bác , hiện tại muốn đưa Nhất Bác qua chỗ của cha hắn.

Đến nỗi cha ruột là ai, không ai nghe nói qua, cũng không ai để ý.

Cửa xe phịch một tiếng đóng lại, Nhất Bác ngồi bên trong xe, trên mặt không có biểu tình gì, ngón tay lại gắt gao bấu vào thành ghế.

Tiêu Chiến trơ mắt nhìn Nhất Bác rời đi, trên mặt nửa điểm biểu tình cũng không có. Nhã Lan lo lắng hắn khổ sở, nhẹ giọng an ủi hắn: "Nếu tìm được cha của Tiểu Nhất , nó đi theo cha ruột cũng rất tốt."

Chuyện này từ đầu tới đuôi đều gạt  Nhã Lan cùng Tiêu Bác Viễn, Tiêu Chiến không dám để lộ quá nhiều, chỉ rầu rĩ gật đầu.

Chút nữa còn có kịch hay để xem, hắn nhìn thoáng qua hướng Tào gia, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Trẻ nhỏ nhìn qua thì bình tĩnh, trong lòng có khi cũng khó chịu lắm đây.

Dục Kiến thật sự có gan!

Quả nhiên, chẳng được bao lâu, khu biệt thự liền vang lên tiếng còi cảnh sát.Hàng xóm sôi nổi âm thầm nhìn trộm, ánh mắt tề tụ về phía biệt thự Tào gia.

Tào gia phạm tội sao?

Cảnh sát lôi Dục Kiến kinh hoảng thất thố, quát tháo trung tướng áp giải hắn lên xe, Dục Thần nhất thời vô ý đứng không vững, trực tiếp ngã gục trên mặt đất, Bách Mỹ Quyên ngây ngốc đứng yên không biết làm gì.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?

Nhã Lan cũng có chút dự cảm không lành, nàng vội vàng gọi vài cuộc điện thoài, đến khi biết được chút tin tức, không nhịn được chửi nhỏ một câu.

Thì ra Dục Kiến bị nghi ngờ có tham gia vào vụ án lừa bán trẻ em.

Ở đặc khu Hào Giang, có một nhóm tội phạm khá hung hăng ngang ngược, chuyên môn dụ dỗ đám con nít xinh đẹp đem này bán vào nơi kinh doanh da thịt.

Cục cảnh sát nhận được thông báo nặc danh, cho nên muốn mang Dục Kiến về cục cảnh sát hỏi han, cũng chặn chiếc xe chở Nhất Bác .

Thục Phân cũng biết được một ít tin tức, tới Tiêu gia bồi  Nhã Lan cùng nhau mắng chửi.

"Thật là mặt người dạ thú, còn nói tìm được cha ruột của Tiểu Nhất , không nghĩ tới thì ra là muốn bán hắn vào cái nơi kia, thật là......"

"Mẹ, Nhất Bác có việc gì sao? Nhất Bác về sau phải làm sao đây?" Tiêu Chiến ra vẻ lo lắng hỏi.

Nhã Lan đau lòng Nhất Bác , thở dài, hạ quyết tâm nói: "Nếu Tào Dục Kiến đã từ bỏ quan hệ với Tiểu Nhất , không bằng sau này cứ để thằng bé ở nhà chúng ta đi. May mà có người báo án, bằng không Tiểu Nhất phải đi chịu tội thì biết làm sao đây?"

"Ai nói không phải đâu?"  Thục Phân cũng tức giận đến cực điểm, "Không ngờ còn có loại người vô sỉ như vậy."

Không lâu sau, Nhất Bác được đưa về Tào gia, Dục Kiến cũng đã trở lại.

Hắn một mực cho rằng khai rằng đã bị người ta lừa gạt, cứ tưởng đã thật sự tìm được cha ruột của Nhất Bác cho nên mới làm ra loại chuyện này.

Việc này liên quan đến đặc khu Hào Giang, cục cảnh sát vô pháp thâm nhập điều tra, tự nhiên không biết sự tình bên trog sòng bạc Hào Giang, bởi vì không có chứng cứ xác thực, đành phải thả Dục Kiến về.

Tiêu Chiến không phải không nghĩ tới việc Dục Kiến vào tù, nhưng không thực tế lắm.

Nếu không có Đường Hân trợ giúp, bọn họ cũng làm đạt được kết quả này.Ở Hào Giang, thế lực sòng bạc so với thế lực của ôn nhu hương có chút khập khiễng, Đường Hân liền mượn cơ hội lợi dụng nhân mạch ở sòng bạch, cố ý gài Dục Kiến, thuận tiện báo cáo một ít dân cư hung hăng ngang ngược tổ chức buôn bán ở Hào Giang.

Đương nhiên, để không bại lộ thân phận, nàng cũng không cung cấp thông tin quá chính xác.

Rốt cuộc mục đích chính của bọn họ là làm Nhất Bác tách biệt khỏi Trần gia. Hiện giờ mục đích đã đạt được rồi, không cần phải náo loạn thêm nữa.

Tiêu Chiến cũng không có không cam lòng.

Cho dù Dục Kiến có thật bị phán định tội lừa bán trẻ em, chỉ chỉ phải ngồi tù có mấy năm, có khi thời gian thi hành án còn rút ngắn hơn nữa.

Loại tình huống này, kém xa so với thê thảm ở kiếp trước.

Thù của Nhất Bác để hắn sau này tự báo, mặt khác, Tiêu Chiến không muốn nhúng tay quá nhiều, tạm thời cũng không có năng lực can thiệp.

Tuy Dục Kiến được cảnh sát thả ra, nhưng quan hệ giữa Nhất Bác và Tào gia đã thành kết cục được định trước.

Nhất Bác trầm mặc mà từ Tào gia dọn đi, vào ở Tiêu gia.

Thái độ này của Tiêu gia, nói rõ cùng Tào gia đối lập, Tào gia cũng vì việc này thanh danh tẫn hủy, hơn nữa Dục Kiến thua một ít sản nghiệp, hiện tại Tào gia gặp phải quẫn cảnh.

Tiêu gia không cùng Tào gia lui tới, những người khác cũng không muốn hợp tác cùng Tào gia, Tào gia dùng mắt cũng thấy suy tàn đến nơi rồi.

Những việc này đã không còn quan hệ gì với Tiêu chiến , dù sao Nhất Bác đã không còn là người của Tào gia, hắn cũng không đem Tào gia để trong lòng nữa.

Chuyện mấu chốt bây giờ là việc nhảy lớp.

Buổi tối cơm nước xong, Nhã Lan đem Tiêu Chiến gọi vào phòng mình, lựa lời hỏi: "Chiến Chiến , con có nguyện ý để mẹ nhận nuôi Tiểu Nhất hay không?"

Tiêu Chiến biết thân thế Nhất Bác , tự bản thân nghĩ không định nhận nuôi hắn, miễn cho về sau phiền toái, nhưng nếu không nhận nuôi, Nhất Bác ở Tiêu gia khó tránh khỏi xấu hổ.

"Mẹ, hay để con đi hỏi ý cậu ấy một chút?" Tiêu Chiến trả lời.

Nhã Lan gật gật đầu.

Tiêu Chiến trở lại phòng, Nhất Bác đang nghiêm túc làm bài, tựa hồ như sự tình ban ngày hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.

"Nhất Bác , mẹ mình nói muốn nhận cậu làm con nuôi, cậu có đồng ý hay không?"

Nhất Bác ngây ngẩn cả người, hắn dừng bút ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến .

Nhận nuôi, có phải sẽ trở thành con cái của Tiêu gia hay không? Có phải sẽ cùng Tiêu Chiến gọi cha gọi mẹ hay không? Có phải sẽ kêu Tiêu Chiến là anh trai hay không?

Lý trí nói cho hắn, đây là lựa chọn tốt nhất. Nhưng trong lòng hắn lại có chút do dự, dường như có một giọng nói đang ngăn cản chính mình.

Hắn biết Tiêu Chiến sẽ không để ý, nhưng hắn không định sẽ chung cha mẹ với Tiêu Chiến , cũng không định trở thành em của Tiêu Chiến

Tiêu Chiến thấy hắn một lúc lâu sau không nói lời nào, trên mặt có chút khó xử, liền biết đáp án.

"Cậu không muốn cũng không sao, dù sao về sau cũng là ở chung nhà, có làm thủ tục hay không cũng như nhau." Tiêu Chiến nói xong liền trở về tìm  Nhã Lan.

Nhã Lan lúc nghe nói xong cũng dừng ý định nhận con nuôi lại.

"Chiến Chiến , sau này không được phép bắt nạt Tiểu Nhất biết chưa." Nàng trịnh trọng dặn dò.

Nàng cảm thấy đứa nhỏ không muốn bị nhận nuôi, là bởi vì bị Tào gia làm tổn thương, không dám tin tưởng người khác thêm lần nữa.

Tiêu Chiến cười nói: "Con tới giờ còn chưa có bắt nạt câu ấy! Mẹ, con có việc này muốn bàn với mẹ."

"Tiểu quỷ này còn có chuyện gì nữa đây?"

Tiêu Chiến dùng tay nhỏ bóp vai cho nàng, dùng giọng làm nũng nói: "Mẹ, con muốn nhảy lớp, nghỉ hè xong thì lên thẳng lớp 6, Nhất Bác  với Vu Bân cũng vậy luôn, được không mẹ?"

"Nhảy lớp?"  Nhã Lan có chút kinh ngạc, "Con tại sao lại muốn nhảy lớp?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói: "Kiến thức lớp 5 con học hết rồi, đi học không còn thú vị gì nữa, còn lãng phí thời gian. Dù sao trường cũng có đợt kiểm tra để nhảy lớp mà, chỉ cần thi xong trước khi khai giảng là nhà trường đã cho nhảy lớp rồi. Mẹ, mẹ để bọn con thử một lần đi."

Nhã Lan vừa tự hào vừa vui mừng, con trẻ muốn nhảy lớp, nàng cản làm cái gì?

"Được, đến lúc mẹ đến nói chuyện với trường sẽ mang con theo."

"Còn việc này nữa," ngữ khí Tiêu Chiến bỗng trở nên nghiêm túc, "Mẹ cảm thấy chị Thôi Duyệt thế nào?"

"Thế nào là thế nào?"  Nhã Lan liếc hắn một cái, "Trẻ con không cần tham gia vào chuyện người lớn."

Những lời này quả thực chính là vũ khí sắc bén làm trẻ nhỏ im miệng.

Nhưng lại vô dụng với Tiêu Chiến , hắn tiếp tục nói: "Mẹ còn nhớ lần đi quảng trường không? Hình như con có gặp chị ấy rồi, còn đang nắm tay với cái anh nào nữa đó."

Lời này là bịa, nhưng Thôi Duyệt trước anh trai hắn, xác thực có quen qua bạn trai, còn không chỉ một người.

Muốn bóp chết ngọn nguồn, Tiêu Chiến chỉ có thể lựa chọn cách ác nhất. Không thể chỉ trích vụ từng quen bạn trai, nhưng Tiêu Chiến nói như vậy là có ý muốn nhắc nhở  Nhã Lan cùng Tiêu Uẩn.

Nhã Lan thần sắc hơi biến đổi, không tiếp tục đề tài này nữa, nhẹ trách mắng: "Không còn sớm nữa, con mau đi ngủ đi, những việc khác không cần con lo."

Thấy nàng đã nghe hiểu, Tiêu Chiến cũng không dài dòng nữa, quay trở về phòng của mình.

"Nhất Bác , nay mình không làm bài, đi ngủ sớm một chút đi."

Nhất Bác đang tính dở dang, nghe vậy lập tức dừng lại, vội vàng thu thập sạch sẽ, mở cửa định quay về phòng mình.

Trước khi rời đi, hắn bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Tiêu Chiến , trước ánh mắt hơi kinh ngạc của Tiêu Chiến , lộ ra vẻ mặt cảm kích tươi cười.

"Ngủ ngon."

Chuông tan học vang lên, thầy giáo vừa rời phòng, lớp phó thể dục A1 liền bước lên bục giảng, ý đồ rõ ràng, kêu gọi các bạn học tích cực tham gia đại hội thể thao mùa thu lần thứ 36 của 9 trường.

Nhưng nói đến nửa ngày, lớp học vẫn như cũ, không có bao nhiêu người báo danh.

Lớp phó thể dục dáng người cao lớn, tên Nhậm Phong, gia cảnh không tồi, nghe nói học taekwondo từ nhỏ, có chút công phu lận lưng. Hắn làm gương, tự mình đăng kí chạy đường dài cùng chạy tiếp sức, nếu không phải mỗi người chỉ được tham gia hai hạng mục, có khi hắn còn đăng kí nhiều hơn.

Thấy các bạn không hưởng ứng, Nhậm Phong thoạt nhìn tương đối khổ sở, đi xuống bục giảng định dò hỏi từng người.

Mới vừa vào học chưa được hai tháng, mọi người còn chưa thân thiết gì, Nhậm Phong da mặt lại mỏng, cũng lắm chỉ là một thiếu niên 12 tuổi, một đường hỏi xuống, đỏ hết cả mặt.

Đến khi hắn đến bàn thứ hai từ dưới đếm lên, nhìn thấy một nam sinh đang gục đầu lên bàn ngủ, không khỏi dừng một chút, tự hỏi mình có nên đánh thức hắn hay không.

Hắn biết nam sinh tên Vu Bân , trong nhà rất có tiền, là anh em chí cốt của hai mỹ nhân học đường kia, ngày thường hay chơi cùng nhau, không để ý tới những bạn học khác.

Thời điểm hắn đang còn do dự, chân ghế Vu Bân đột nhiên bị thiếu niên bàn sau đá một chút.

Không chỉ có Vu Bân hoảng sợ, Nhậm Phong cũng có chút sững sờ.

Chính là Tiêu Chiến đá ghế.

Vu Bân thiếu chút nữa nhảy dựng lên tìm người đánh lộn, kết quả nhìn thấy Tiêu Chiến , lập tức sững sờ, vội cười hì hì hỏi: "Thiếu gia có gì phân phó?"

Tiêu Chiến nhìn nhìn Nhậm Phong, hỏi Vu Bân : "Đại hội thể thao không tham gia sao?"

"Ngài tham gia không?" Vu Bân hỏi lại.

Tiêu Chiến gật gật đầu, hướng Nhậm Phong nói: "Giúp mình đăng kí chạy tiếp sức với nhảy cao."

Nhậm Phong thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu, nhìn Tiêu Chiến trong ánh mắt tràn ngập cảm kích.

Hắn cứ tưởng rằng Tiêu gia nhị thiếu cao lãnh không dễ tiếp cận, không ngờ lại có tinh thần tập thể như vậy, còn chủ động báo danh.

Nếu Tiêu Chiến báo danh, Vu Bân cũng không thua kém chút nào, đăng kí nâng tạ và ném lao.

Nhậm Phong khom lưng điền bảng biểu xong, ánh mắt dừng trên người bạn cùng bàn Tiêu Chiến -Nhất Bác

Hắn đang muốn mở miệng, liền nghe bạn học lãnh đạm nói: "Nhảy xa, chạy đường dài."

Đồn đãi quả không sai, bạn học này tuy lớn lên đẹp mắt, nhưng tính cách thật sự rất lạnh lùng, nếu không phải Tiêu Chiến cùng Vu Bân báo danh, hắn có khi còn không thèm nhìn đến mình.

Thấy hai người nhảy lớp báo danh xong, những người khác không khỏi động đậy, đặc biệt là nữ sinh.

Lớp phó học tập Hách Lộ sau khi biết ba người đã báo danh, cũng quyết đoán ghi tên minh vào.

Nói đến Hách Lộ, thời tiểu học nàng đã học cùng lớp với Tiêu Chiến .

Cô nương này khá háo thắng, sau khi thi cuối học kì II lớp 4, bởi vì Tiêu Chiến cùng Nhất Bác cùng đứng đầu nên nàng đã dành cả mùa hè để ở nhà học tập, định lớp 5 sẽ cùng tranh hạng với hai người.

Mấy ngày trước khi khai giảng, nàng nghe nói hai người muốn nhảy lên lớp 6, xác nhận tin tức xong, nàng không chút do dự cũng tham gia kì thi nhảy lớp, cùng lên lớp 6 giống như hai người.

Lớp 6, Tiêu Chiến cùng Nhất Bác nhiều lần tham gia thi đua đoạt giải, Hách Lộ cũng không cam lòng yếu thế, vẫn luôn theo đuổi không ngừng, cơ bản là mặc kệ hai người làm cái gì, nàng đều phải cùng phân cao thấp, một hai tranh giành thắng thua.

Bởi vì lúc trước, tất cả hạng nhất đều là của nàng.

Hiện giờ đã nhảy lên một lớp, bọn họ lại bị xếp học chung, tuy rằng nhập học chưa đến hai tháng, nhưng các môn căn bản đều đã kiểm tra qua, Tiêu Chiến cùng Nhất Bác cầm cờ đi trước như cũ, Hách Lộ bị hai người gắt gao đè ở phía dưới, quả thực người nghe thương tâm, người biết rơi lệ.

Thành tích học tập không bằng hai người, không thể ở đại hội thể thao ăn hại tiếp như vậy được, với ý nghĩ như vậy, Hách Lộ quyết đoán báo danh cho chính mình.

Nhờ vào ba người Tiêu Chiến dẫn đầu, các bạn khác cũng không bài xích tham gia nữa, Nhậm Phong nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, đem danh sách giao cho chủ nhiệm lớp.

"Chiến Chiến ," Vu Bân hoàn toàn quay người, tay chống lên bàn Tiêu Chiến , thần thần bí bí nói, "Vừa rồi Hách Lộ lại đến nhìn cậu đó."

Vu Bân lớp 6 bắt đầu học cùng lớp với Tiêu Chiến , đối với người trong tối ngoài sang phân cao thấp như Hách Lộ, mỗi lần đều trêu chọc Tiêu Chiến một chút.

"Học đi." Nhất Bác đang giải bài tập nhắc nhở hắn.Ngữ điệu quạnh quẽ, xứng với khuôn mặt như khối băng được khắc tinh xảo, khiến người khác rét run.

Cố tình tên gia hỏa Tiêu Chiến này còn cảm thấy tên Nhất Bác ngươi ngoan vô cùng.

Tất nhiên, Nhất Bác cũng chỉ có ở trước mặt Tiêu Chiến mới nở nụ cười.

Vu Bân bĩu môi quay người lại, liền không thấy được Nhất Bác lạnh lùng, từ cặp sách móc ra một viên kẹo vị vải, cẩn thận bóc ra, đưa đến trước mặt Tiêu Chiến .

"Mình mang theo mà ăn hết rồi, không ngờ cậu cũng đem theo."

Tiêu Chiến mắt lộ ra vui mừng, ghé sát vào bên tai Nhất Bác nói thầm, sau đó không chút khách khí, cúi đầu dùng đầu lưỡi cuốn một cái, kẹo bị nuốt vào trong miệng.

Vừa lúc thầy giáo bước vào phòng.

Nhất Bác trong mắt lộ ra ý cười, khóe môi cong lên, sau đó tiếp tục lấy bút làm bài.

Sau khi tan học, Tiêu Chiến cùng Nhất Bác trở lại Tiêu gia, Vu Bân cô đơn về nhà mình.

Trong nhà chỉ có dì Tôn, cha, mẹ, anh trai đều đi vắng cả.

Tiêu Chiến kiếp trước đã quen. Trước kia hắn tuổi nhỏ, cho nên  Nhã Lan hy sinh sự nghiệp của mình, ở nhà chăm hắn. Chờ hắn lên cấp 2, Nhã Lan liền tiếp tục sự nghiệp, cho nên Tiêu Chiến từ đầu cấp hai đã bắt đầu tự lập.

Nhưng hiện tại có chút thay đổi, giờ hắn có Nhất Bác làm bạn, so với kiếp trước vẫn tốt hơn nhiều.

Thời gian một năm, đủ để hàn gắn vết thương trên người.

Nhất Bác còn là đứa trẻ nơm nớp lo sợ như trước đây nữa, hắn cao lên rất nhiều, cũng không hề gầy yếu giống như trước.

Trẻ nhỏ nảy nở, mặt mày càng thêm tinh xảo, một năm nay ăn uống cân đối đã cao bằng Tiêu Chiến rồi, nếu tiếp tục nuôi thêm, chắc chắn sẽ vượt qua Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến mỗi lần nghĩ vậy chuyện này liền có chút buồn rầu.

Kiếp trước Vương Nhất Bác cao hơn mình có một chút, nhưng đó là bởi vì hắn ở Tào gia chịu ngược đến hơn mười tuổi, bỏ lỡ thời kì phát triển tốt nhất.

Mà một đời này, sợ là sẽ cao hơn mình không biết bao nhiêu đây.

Tiêu Chiến nghĩ này nghĩ nọ, nhưng ở phương diện ẩm thực của Nhất Bác rất cẩn thận săn sóc như cũ, rốt cuộc thì dạ dày đứa trẻ này không tốt lắm, cần chăm sóc đàng hoàng.

Hắn đang nghĩ ngợi, dì Tôn đem đồ ăn đặt trên bàn, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Nhị thiếu, Nhất thiếu, ở quê tôi có chút việc, muốn xin nghĩ mấy ngày, đã gọi điện nói qua với phu nhân rồi."

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, mặt lộ vẻ miễn cưỡng, vẫn là nói: "Dì Tôn, việc trong nhà quan trọng hơn, không sao đâu."

Dì Tôn mỉm cười rời đi.

Mới vừa cơm nước xong, Nhã Lan liền gọi điện thoại trở về. Nàng gửi gắm Tiêu Chiến mấy ngày đến Ôn gia cọ cơm, Tiêu Chiến vâng dạ đáp ứng rồi.

Nói điện thoại xong, Tiêu Chiến dựa vào sofa, đối Nhất Bác nói: "Chúng ta mấy ngày này phải làm phiền dì Ôn rồi."

Nhất Bác cong môi cười cười, đi vào phòng bếp cắt trái cây bưng tới.

Thiếu niên mười một tuổi, mảnh khảnh thon dài, màu da trắng nõn, giờ phút này lông mi buông xuống, che lại hai con ngươi như đá quý, nhất cử nhất động đều gãi đúng chỗ ngứa, làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

"Nếu mà cậu có thể......" Tiêu Chiến nmở hờ hai mắt, lẩm bẩm nói.

Nhất Bác không nghe rõ, lập tức ngẩng đầu lên.

"Cái gì?"

Tiêu Chiến khôi phục tinh thần, bật cười nói: "Không có gì, ăn xong trái cây rồi lên làm bài tập đi."

Nhất Bác ăn rất ít, phần lớn trái cây đều rơi vào bụng Tiêu Chiến .

Ăn trái cây xong, hai người cùng nhau vào phòng sách học tập.Bọn họ tuy rằng mới được dạy chương đầu, cũng đã tự học đến lớp 9 rồi.

Tiêu Chiến tốt xấu còn có kí ức kiếp trước ký ức thêm vào, chương trình học của cấp hai đối với hắn cũng không quá khó.

Nhưng Nhất Bác không giống vậy, một năm nay, hắn đã cho Tiêu Chiến thấy cái gì gọi là chỉ số thông minh cao ngút trời rồi.

Tiêu Chiến thường xuyên nghĩ, hắn kiếp trước thua trên tay Vương Nhất Bác , thật sự là một chút cũng không oan.

Hai người học tập đến 10 giờ tối, Tiêu Chiến đứng dậy thu dọn quần áo đi tắm rửa.

Nhất Bác cẩn thận giúp hắn thu dọn cặp sách, vừa muốn kéo khóa, lại phát hiện ngăn ngoài cùng lộ ra một góc phong thư màu hồng nhạt.

Hồng nhạt, đại diện cho tình cảm nam nữ, Nhất Bác rất rõ ràng.Ánh mắt hắn trong phút chốc trở nên u ám, hắn ngốc lăng thật lâu, sau đó hạ quyết tâm, đưa tay lấy lấy phong thư đi.

Lại nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, truyền đến tiếng sột soạt mặc quần áo.

Nhất Bác rụt tay về, hít sâu một hơi, đem ngăn nhỏ kéo khóa lại, che khuất lá thư kia.

Hắn theo bản năng nghĩ, nếu Tiêu Chiến vĩnh viễn không nhìn thấy phong thư này thì tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #linhphung