Chương 4

Sáng sớm, Lô Tĩnh đã nhận được một tin nhắn.

"Tỷ tỷ, có muốn uống trà sữa không?"

Hóa ra là của Trương Nhuận.

Hôm trước cả hai đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau trước khi rời đi nên nhận được tin cũng không khiến nàng ngạc nhiên lắm, chỉ là cậu gửi cho nàng sớm hơn nàng nghĩ.

Trương Nhuận ngồi trong quán đợi sẵn với trang phục đơn giản, cậu vẫy tay với Lô Tĩnh cùng dáng vẻ phấn khích.

Lô Tĩnh mỉm cười tiến lại. Nàng diện một chiếc váy đen như tiết chế dẫn dụ.

- Ngươi muốn uống gì? Trà sữa không?

Trương Nhuận đưa danh sách đồ uống cho Lô Tĩnh, nàng bĩu môi.

- Chỉ có trẻ con mới uống trà sữa. - Lô Tĩnh quay sang nhân viên quầy. - Một chivas.

Đôi mắt cậu sáng bừng lên. Trương Nhuận uống rượu cũng chẳng sao nhưng cậu muốn làm người cư xử đúng mực trước mặt Lô Tĩnh nên mới gọi một ly trà sữa.

Lô Tĩnh cầm lấy cốc colin lên nhấp một ngụm rồi vứt bỏ sủi tăm. Trương Nhuận chăm chú hành động của nàng, động tác nuốt nước bọt khiến cho hõm cổ trắng nõn trượt lên trượt xuống.

- Nhìn có đẹp không?

Cậu tiểu tâm dực dực phản ứng, bắt gặp ánh mắt hấp dẫn của Lô Tĩnh liền cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng cúi đầu hớp một ngụm trà sữa. Trông cậu bây giờ chẳng khác gì một con mèo con đang muốn tìm nơi trốn chỉ vì xấu hổ.

- Trông đẹp ở đâu? - Lô Tĩnh thích thú tiến đến sát Trương Nhuận hơn, tay nhấc lấy cằm cậu nhẹ nhàng nâng lên.

Cậu đột nhiên phản ứng lại vì chất dẫn dụ vị chanh kia toát ra. Rõ ràng cậu là alpha, tại sao lại bị Lô Tĩnh áp đến đỏ mặt?

- Ngươi nhìn đâu ta cũng cảm thấy đẹp. - Trương Nhuận ghé vào tai nàng. Hơi nóng thở ra từ câu nói thổi vào tai Lô Tĩnh. Mặt nàng đỏ bừng, tự thân ngồi bật dậy lùi xa cậu một bước, giả vờ bình thản uống rượu.

- Ta có thể uống rượu của ngươi không?

Yêu cầu này không quá đáng, Lô Tĩnh đẩy ly rượu về phía Trương Nhuận, vết son vẫn còn vương trên ly. Cậu không do dự, cầm lên uống một ngụm lớn rồi đẩy lại trả nàng một ly rỗng.

Trương Nhuận trực tiếp nhìn Lô Tĩnh, môi nở một nụ cười rạng rỡ.

.

- Lô Tĩnh, mấy ngày hôm nay... ta cảm thấy ngươi không ổn lắm. - Đường Lỵ Giai đột nhiên lên tiếng.

- Sao ngươi lại nói như thế? - Lô Tĩnh nửa mê nửa tỉnh ngồi trên ghế quan sát sòng thứ 9. Vẫn là Texas, vẫn là một alpha trẻ tuổi, lịch sự và nhã nhặn.

- Ngươi đang nghĩ đến ai sao? - Đường Lỵ Giai mím môi. - Nhìn ngươi lúc nào cũng thất thần.

- Nói nhảm gì vậy?

- Có alpha rơi vào mắt xanh của ngươi rồi sao? - Vương Giai hoảng hốt.

- Đừng nói nhảm, có tin hay không ta sẽ sa thải ngươi?

Nàng liếc mắt rồi đứng dậy đi đến khoác một chiếc áo khoác mỏng, tay vẫn lách cách soạn tin trả lời Trương Nhuận.

- Lại đi hẹn hò sao? - Đường Lỵ Giai không sợ chết nhắc lại một lần.

- Đường! Lỵ! Giai!

Lô Tĩnh nghiến răng khiến Đường Lỵ Giai nụ cười tắt ngấm.

Điện thoại Lô Tĩnh sáng lên.

"Tỷ tỷ, có muốn uống trà sữa không?"

.

Vẫn là phong thái đơn giản kia nhưng có đôi chút khác biệt, hôm nay Trương Nhuận không gọi trà sữa như hai ngày trước.

Lô Tĩnh vận trang phục đen tôn lên làn da trắng như sữa cùng đường thắt lưng ghile. Nàng vừa ngồi xuống, cậu đã nói với nhân viên pha chế.

- Một gin tonic. Một chivas.

Dường như không muốn lặp lại lời trước, cậu trực tiếp lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, bên trong là một mặt dây chuyền hình con bướm nhỏ bằng pha lê tinh xảo. Hôm kia, cậu chính là nhờ một người bạn ở Bỉ mua giúp. Pha lê xanh phản chiếu ánh sáng theo thời gian dưới ánh sáng mờ ảo của tửu quán.

Là một sợi dây chuyền xương đòn.

"Thật đẹp."

Trương Nhuận lấy sợi dây chuyền ra đưa cho Lô Tĩnh.

Lô Tĩnh không đáp lời khiến ánh sáng trong mắt cậu mờ đi một ít.

- Nếu ngươi không thích, ta có thể tặng cho ngươi cái khác.

- Giúp ta đeo.

Ánh sáng trong mắt cậu bừng sáng rực rỡ trở lại.

Cánh tay của Trương Nhuận chạm vào động mạch cổ của Lô Tĩnh, cả hai đều cảm nhận được nhịp tim bất thường của nhau.

- Thích không?

- Ta thích, ngươi cũng thật có mắt thẩm mỹ.

Rất đẹp!

"Quả thật, sợi dây chuyền này sinh ra là để dành cho Lô Tĩnh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro