P3
1.
Bỉ Ngạn ngàn năm nhớ, ngàn năm tàn.
Thân đỏ rực như máu
Sinh ở chốn Hoàng Tuyền âm u
Có lá không hoa có hoa không lá
Hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau
Trời sinh đã định sống chết.
2.
BỈ Ngạn hoa nở rực một vùng trời
Cầu Bỉ Ngạn ta chờ chàng cùng bước
Canh Mạnh Bà ta thật sự không uống
Sợ sẽ quên bóng dáng chàng hôm qua.
3.
Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử
Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng
Cứ ôm mãi mối tình vượt năm tháng
Ta đợi chàng bất kể thời gian trôi.
4.
Bỉ ngạn hoa nở tình sầu ái
Hoa nở lá tàn mãi biệt ly
Có duyên không phận tại kiếp này
Hẹn nàng kiếp sau xin gặp lại
5.
Bỉ Ngạn hoa khai khai Bỉ Ngạn
Vong Xuyên Hà bạn diệc vong xuyên
Nại Hà kiều đầu không Nại Hà
Tam sinh Thạch thượng tả tam sinh.
6.
Hoa Bỉ Ngạn ngàn năm nở, ngàn năm tàn
Nguyện ở chốn u minh cô đơn lạnh lẽo
Chờ ngày ta cùng chàng tương phùng
Nghìn năm vạn lệ rơi tâm vẫn chờ.
7.
Hương Bỉ Ngạn say lòng lãng khách
Sắc Bỉ Ngạn nhuộm thắm tà linh
Lá kia đợi mãi hoa đâu thấy
Lá buồn ủ rũ sắc hoa khoe
Nại Hà kiều chân bước lòng vươn vấn
Canh Mạnh Bà gội rửa đơn côi
Người ra đi không hẹn ngày trở lại,
Kiếp trần ai gửi lại cùng hoa,
Bao khổ ải qua Nại Hà tan biến
Để một mai hoá kiếp luân hồi
" Tình nồng đã đứt
Hồi ức tàn phai
Tư niệm cũng đoạn
Bỉ Ngạn Hoàng tuyền lộ
Sông Vong Xuyên, đá Tam Sinh
Nguyện chờ"
" Bỉ Ngạn hoa mang màu tươi của máu
Nhuộm Hoàng tuyền một sắc đỏ đau thương
Khi đã yêu bất chấp đạo lí luân thường
Cũng không quản ngàn năm chưa gặp gỡ
Bờ Vong Xuyên một lần ta hẹn ước
Rồi cả đời vĩnh viễn chẳng thấy nhau
Tình duyên không màng nhân quả trước hay sau
Duyên cũng định một đời là sinh tử.
Em yêu hoa cũng vì sắc hoa đỏ
Lặng lẽ mình ôm trọn nỗi đau
Cứ vì ai âm thầm mà chờ đợi
Rồi chuyển hồi nhân thế bước qua nhau
Anh cũng đừng trách em sao hay nghĩ
Cơn gió nhẹ cũng lưu vết cắt sâu
Chắc bởi em nhìn loài hoa Bỉ Ngạn
Sợ mình chớm nở chóng tàn phai"
8
Hoa Bỉ Ngạn nở đỏ nơi âm gian
Sông Vong tình ánh đỏ một dòng
Mạnh Bà thang lang
Kiếp này không duyên
Hẹn kiếp sau làm bạn với nàng.
9.
Có hoa có lá không thể gặp
Đau buồn, nhung nhớ hoa Bỉ Ngạn
Hoàng tuyền U mê sầu vô ải.
Mạnh Bà đưa người, vong tình nước
Tám trăm dặm, hoa bỉ ngạn đỏ rực.
Tám trăm dặm, vạn kiếp người chia ly
Chia ly bỉ ngạn, kiếp luân hồi.
Dai dẳng không đứt chốn hư vô.
10.
Đường Hoàng tuyền u mê sầu vô ải
Bỉ Ngạn hoa nở bờ đối diện
Nước vong xuyên ánh đỏ cả một vùng
Ta đứng nơi đây chờ chàng rất rất...lâu
Canh Mạnh Bà ta từ chối uống.
Tam Sinh Thạch chờ chàng khắc tên
Cầu Nại Hà mình ta đứng đó
Ngắm Bỉ Ngạn đỏ tới đau lòng.
11.
Hỡi thế gian, tình là gì?
Yêu thương nhung nhớ rồi biệt ly
Nàng ở dương gian, chàng âm giới
Thương nhớ về nhau khổ sầu bi
Thôi thế đường tình nay đã dứt
Thương nhớ chẳng được tái sanh duyên
Đường Hoàng tuyền đầy hoa bỉ ngạn
Tuy đẹp mà sao thấy âu sầu
Cầm trên tay bát canh vong tình nước
Chàng hứa rằng kiếp sau sẽ chung đôi
Nhưng trên cầu Nại Hà chàng còn nhớ
Hay đã quên rồi chuyện lứa đôi
Sau này gặp nhau trên dương thế
Chàng chẳng còn nhớ người vợ khi xưa
Nhìn nàng bằng ảnh mắt người xa lạ
Chẳng nói chẳng cười vội bước đi
Tuy dung mạo chàng nay đã khác
Tính cách chẳng còn giống như xưa
Cớ sao nàng vẫn nhận ra người cũ
Hay ánh mắt người xưa chẳng phai mờ
Thương nhớ âu sầu thêm phiền muộn
Nàng lâm bệnh rồi giã từ dương gian
Dưới hoàng tuyền 20 năm chịu khổ
Chỉ mong ngày gặp lại chàng
20 năm sau chàng đã tới
Nhìn thấy nàng chàng cũng chẳng nhận ra
Ánh mắt ấy giờ đã lạnh nhạt
Uống cạn chén canh rồi bước đi
Cầu Nại Hà sương rơi lất phất
Hay đó là nước mắt người vợ xưa
Trên cầu Nại Hà chàng chẳng biết
Vội bước nhanh qua cửa luân hồi
Ở nơi này lòng nàng như đã chết
Trái tim tan nát kể từ đây
Hoa Bỉ Ngạn là một thứ độc dược
Phải chăng tình yêu cũng vậy thôi
Thương nhớ, đau buồn rồi luyến tiếc
Tất cả cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi
Tình yêu là gì khiến cho người ta đau buồn nhung nhớ
Để rồi cuối cùng cũng theo chén canh Mạnh Bà rồi troi xuôi
Nguồn: youtube
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro