P4

1.
Mạn Châu Sa hoa
Bỉ Ngạn hoa nở
Bờ đối diện
Đỏ rực một vùng
Cùng nhớ cùng thương
Chẳng được gặp
Một mình một cõi
Bên kia cực lạc.
Vào đêm hôm đó
Trong một mộng gặp nhau
Người màu trắng thuần
Như sen không rễ
Còn ta màu đỏ
Như hoa Bỉ Ngạn
Ngươi, tái nhợt như tuyết
Ta đỏ máu như ma
Ngươi thoải mái giữa hồ Thiên Sơn mênh mông rộng lớn
Ta tịch mịch giữa chốn Hoàng Tuyền âm u mờ mịt
Một khắc ấy
Yêu phải ngươi
Chính là số kiếp của định mệnh
Không còn đường để trốn
Không còn chỗ để đi
Ta vẫn sẽ mãi chờ mãi đợi
Ba nghìn năm vật đổi sao dời
Ngươi cuối cùng cũng già đi mất
Ta vẫn luôn hãm mãi như xưa
Ngươi đi tới bến đò ở phía trước
Sông mịt mù, dòng nước lửng lờ trôi
Ném cho ta một nụ cười nhợt nhạt
Canh Mạnh Bà, cạn chén từ bao giờ
Cứ như vậy cầu Nại Hà ngươi bước
Tâm này đã tĩnh lặng tựa nước sông
Và trái tim, nặng trĩu hệt như đá
Đành khép lại nhành hoa trôi loạn này
Tâm đau như vỡ nát
Tâm chết trong vô vọng này
Ta đưa tình mùi hương hoa triền miên
Thay cho chén canh đắng lãng quên mất
Ta còn sống
Không có linh hồn, chỉ có thân thể
Thế nhưng vẫn kiên trì yêu ngươi
Mạn Châu Sa Hoa
Bỉ Ngạn hoa đó
Mãi ở bên kia
Thản nhiên nở rộ
Thử Ngạn tâm đây
Chỉ ở bên này
Hãy còn lưỡng lự
Bao chuyện yêu hoa gửi hết cho mưa gió
Bao trần gian mộn tuỳ theo nước Đông xoay
Xem hết những dập tắt
Tan biến những khắc ghi
Tình yêu vốn dĩ là của ta
Trên người ngươi mặc sức mà nở rộ
Người lôi ra dẫm đạp lên trên nó
Đánh rơi ta ở miền cực lạc này
Kiếp trước, chúng ta lượn quanh cùng dưới một quãng trời
Kiếp này, ngươi ở bên đó ta ở bên đây
Ta ngóng nhìn gương mặt ngươi ngân ngấn nước mắt
Cảm nhận được tiếng ngươi tan nát cõi lòng
Nhưng chẳng biết giúp ngươi lau đi dòng lệ đắng
Nở đến hoàn mĩ, trổ bông rồi..
Yêu đến cuối cùng tựa như hoa nở đến cuối cùng
Những kí ức bất quá là mỗi một cánh hoa mà thôi
Gió thổi đi rồi sẽ không còn nữa
Tim đã từng yêu khắc sâu trong kí ức
Người đã từng yêu, chớp mắt chẳng thấy đâu
Thứ không quên được chính là cảm giác
Xem hết những đập tắt
Tan biến những khắc ghi
Ta đứng ở chân trời góc biển
Nghe tiếng đất đai mới nảy mầm
Đợi hoa Quỳnh nở rộ một lần nữa
Đem hương thơm giữ lại theo giữa tháng năm
Bờ bên kia chẳng có lấy một ánh đuốc
Ta vẫn thế ngắm nhìn xung quanh
Mặc cho bầu trời đen lướt qua trên tóc trắng
...
Ngươi là một đóa Bỉ Ngạn rực rỡ
Mãi vẫn là thứ cám dỗ chí mạng nhất của ta
Ta dùng văn tự bơi qua sóng mắt sâu thẳm nọ
Mà trong đó biết bao tháng năm cùng nước mắt ngươi
Và cuối cùng cũng nhấn chìm ta thật sâu ở trong ấy
Đóa hoa đỏ rực như lửa
Thiêu đốt cả đám mây xa vờn của hoàng hôn
Dưới ánh tà dương, dựa vào nước mà ca hát
Dập dờn trầm bổng, là sóng gợn ưu thương
Vươn dài tay ra
Vẫn là cả đời không thể chạm đến
Quay đầu nhìn lại
Vẫn cự li xa xôi không thể đuổi kịp
Theo gió bay đi
Là tiếng ngươi thở dài
Còn có những cành hoa điêu kinh buồn bã
Bờ bên kia, chưa từng đến
Luôn là chỗ dựa hạnh phúc nhất của kiếp này
Hay là cứ như vậy trông ngóng phía xa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro