P5
1.
Bỉ Ngạn - bản tình ca bi thương mà sau đắm
Người ta vẫn nói rằng Bỉ Ngạn, loài hoa nhuộm
máu u linh, cô đọc bên bờ Vong Xuyên, người ta
vẫn nói rằng Bỉ Ngạn như đóa hoa của những
linh hồn, loại hoa không may mắn nhưng
mấy ai thấu hiểu được hoa Bỉ Ngạn...
Chứng kiến chúng sinh vô thường, đến rồi lại đi
nhìn thấu thế sự xoay vần, nhìn thấu tâm can
của nhân thế, nhìn thấu nỗi khổ của nhân gian
Cứ từng thứ từng thứ một dần dần xuất hiện
bên đó, rồi lại từng thứ từng thứ một mất đi
mà chung quy nó - Bỉ Ngạn vẫn đứng đó, vẫn
là kẻ ngoài cuộc của chuỗi sự đời vô thường
Luôn biến hoá, xoay vần ấy, ...
Vốn không có khởi đầu rõ ràng, càng không biết
kết thúc của bản thân, dẫn đường cho các kí ức
của những linh hồn, nhưng lại mất đi kí ức
của bản thân vĩnh viễn, bản thân đã không có kí ức thì
cần kí ức của người khác có ích gì...
Ở nơi mà không bai muốn ngắm, lại đời đời kiếp kiếp
tồn tại bất tận , nhưng lại không bao giờ thấy được
thứ ánh sáng rực rỡ của thế gian
Nỗi lòng ấy mấy ai thấu hiểu.
2.
Tạo hoá cho chúng ta ở bên nhau, cùng nhau
đời đời kiếp kiếp bên nhau...
Nhưng tiếc thay tình yêu chưa kịp nở đã tàn
Đời đời kiếp kiếp bên nhau nhưng chẳng thấy
nhau, cũng chẳng chạm nổi vào thời khắc giao
thoa giữa hoa và lá...
Lại bất diệt, bất tử, bất sinh,...đã bao lần
lướt qua nhau mà chẳng để lại cho nhau chút kí ức
Phải chăng tất cả là trò đùa của số phận, sự
trớ trêu của tạo hóa,...
Vốn dĩ đã đau thương đến cùng cực sao còn nở
rực rỡ để mê hoặc chúng sinh.
3. Bỉ Ngạn Hoàng tuyền
Bên bờ Vong Xuyên có duy nhất màu hoa Bỉ Ngạn. Đỏ rực. Rực rỡ
Ngàn năm hoa khai
Ngàn năm bất biến
Kí ức cuối cùng của con người không theo Mạnh Bà thang trôi
vào hư vô, mà từng chút một, lưu lại trên cánh hoa Bỉ Ngạn. Ký ức hạnh phúc. Ký ức đau thương. Tất cả. Không thể giữ lại cho mình
Buông xuôi...Bước qua cầu Nại Hà...Buông xuôi. Cũng tốt. Ký ức kiếp trước là gánh nặng kiếp này. Từ bỏ đi
Mà tại sao hoa lại níu giữ?
Để chất chứa trong lòng đau thương oán hận?
Giải bày cùng ai?
Thấu tỏ cũng ai?
Bao năm trôi qua luân hồi mấy kiếp, cầu Nại Hà tiễn bước bao người. Bỉ Ngạn vẫn nơi đó, trăm năm vạn năm, kiêu ngạo cao đầu
Sắc đỏ bức người, lạnh lùng tàn nhẫn, mê hồn mị hoặc.
Nhược thủy ba ngàn, chỉ xin một gáo.
Tơ hồng vạn tượng, thấm đoạn nào đây?
Ngàn năm hoang lạc
Bờ Vong Xuyên ảm đạm, nhợt nhạt. Sắc đỏ không còn, sắc đỏ tuyệt diệt. Lửa tàn phai, hương tan nát.
Xưa nay, chưa từng có ai thấy hoa và lá hoa Bỉ Ngạn cùng tồn tại
Xưa nay chưa ai thấy lá dịu dàng nâng hoa như bao loài hoa khác, hoa cô độc ngẩng đầu, lá sắc xanh u ám.
Đời đời kiếp kiếp đã định.
Hoa diệp vĩnh bất biến
Mãi mãi
Bất tương phùng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro