CHƯƠNG 305: NHANH LÀM ĐÁM CƯỚI
" Vâng, cháu đến rồi, ngại quá, để bà nội đợi lâu rồi." Tôi vội vàng nói.
Lão Lạc cũng ngẩng đầu lên, cười nhìn tôi, nhất thời, tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nhìn tôi, trong mắt anh ấy, ánh lên nét vui mừng, ánh lên vẻ tán thưởng.
" Tối qua cháu ngủ có ngon không?" Lão Lạc cười híp mắt hỏi, có lẽ bà muốn bế chắt từ rất lâu rồi, hận không thể gả ngay lập tức cho Lạc Mộ Thâm, lập tức sinh cho bà một cháu chắt vừa trắng trẻo vừa bụ bẫm.
Cho nên, dù cho chỉ là bạn gái, bà nội cũng hết sức tán thành tôi và Lạc Mộ Thâm ngủ với nhau. Thậm chí, bà còn mong tôi lập tức có thai ấy chứ.
Tôi đoán bà bây giờ nhìn bộ dạng của tôi, mặc dù là hiền hậu vạn phần, nhưng chắc chắn trong đầu đang nghĩ tối qua tôi và Lạc Mộ Thâm lăn lộn trên giường như thế nào cho mà xem.
Tôi nghĩ đến việc tối hôm qua, không kiềm chế được tai đỏ bừng lên, " Vâng, cháu ngủ rất ngon ạ."
Bà Lạc vừa nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đó của tôi, lập tức hài lòng cười, nhìn cháu trai của mình với ánh mắt khen ngợi, dùng ánh mắt để bảo cho anh ấy rằng cháu làm rất tốt! Đồng thời động viên anh ấy, tiếp tục tiến lên.
Lạc Mộ Thâm làm như không có chuyện gì cầm một miếng bánh gato, liếc mắt nhìn tôi, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì có lẽ tôi đã bị anh ấy giết một vạn lần rồi.
" Nhuỵ Tử, sau này ở đây chính là nhà của cháu, phải thường xuyên cùng Mộ Thâm về đấy, bà rất nhớ nó, cháu lại ngoan ngoãn đáng yêu như thế, bà nội cũng rất thích cháu, như thế cũng thường xuyên có thể được gặp cháu! Hai cháu nếu như sớm có ý định, vậy thì bà nội thật sự rất vui, cháu đến thế này, cháu biết bà cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều không, trước đây lúc nào cũng đau yếu suốt." Bà Lạc từ tốn nói.
" Yên tâm đi, bà nội, cháu nhất định thường xuyên dẫn Nhuỵ Tử về thăm bà nội. Bà cũng yên tâm, cháu cũng nhanh cưới Nhuỵ Tử thôi." Lạc Mộ Thâm cười nói, đưa tay ra ôm chặt lấy cổ của bà nội, dáng vẻ đó, thật giống như một đứa cháu trai tinh nghịch của bà nội vậy.
Bà Lạc cười hài lòng sờ lên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Mộ Thâm: " Cháu ấy à, chính là ngang bướng, mau kết hôn đi, để bà nội còn được bế chắt, đó mới là hiếu thuận."
" Aiya, đó không phải là quá coi trọng chắt sao? Bà nội, cháu sinh cho và 12 đứa bà thấy thế nào, thành lập một đội bóng, cho bà nội làm huấn luyện viên trưởng." Dáng vẻ đó của Lạc Mộ Thâm nào giống bị tổng giám đốc thường ngày oai phong lẫm liệt, rung trời chuyển đất chứ?
" Được, nếu như cháu sinh chắt cho bà, bà có thể nuôi được hết." Bà Lạc cũng không chịu thua kém mà nói.
" Ồ, thế thì cháu càng thêm động lực rồi." Lạc Mộ thâm cười hì hì nói.
Nghe hai bà cháu họ nói chuyện, mặt của tôi càng đỏ hơn, hai tay không biết nên để ở đâu nữa.
Tôi vội vàng ngồi xuống cạnh Lạc Mộ Thâm, lúc này, cô Trương và mấy bảo mẫu đã bày đầy bàn bữa ăn sáng thịnh soạn.
Các loại điểm tâm tinh tế, cháo thơm ngọt, bà Lạc tự tay gắp cho tôi miếng bánh trà xanh vào đĩa của tôi.
" Ăn nhiều một chút, cháu xem cháu gầy quá." Trong giọng nói của bà Lạc mang sự hiền hậu của một người bà đối với cháu. Điều này khiến tôi cảm thấy thật giống như bà nội của tôi vậy. Bà nội tôi cũng cực kỳ thương yêu tôi.
" A, con gái vẫn nên gầy một chút, nếu béo lên là cháu không bế nổi đâu. Cô ấy thế là béo rồi." Lạc Mộ Thâm nũng nịu nhìn bà nội, " Bà nội, bà thật thiên vị, nhìn thấy cháu dâu tương lai là không còn để ý đến cháu trai này nữa?"
" Cháu nhiều lời quá." Bà Lạc lại gắp một miếng bánh trà xanh nhỏ cho vào miệng của Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm bị nhét cho nghẹn trợn trừng mắt. Tôi không kìm được cười lên.
Bà Lạc quá thương cháu mình, vừa vuốt vuốt sau lưng Lạc Mộ Thâm, trong mắt bà, Lạc Mộ Thâm không phải là vị hoàng đế nhân gian chỉ tay năm ngón nữa.
Cháu trai đáng yêu, dù cho đã trưởng thành cũng mãi mãi giống như cháu trai bé nhỏ đáng yêu trong lòng bàn tay của bà vậy.
Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm nũng nịu, trong lòng không khỏi ngạc nhiên nhìn thấy một mặt khác của lạc Mộ Thâm, thật khác hoàn toàn với hình tượng bình thường của anh ấy.
Bữa sáng kết thúc trong bầu không khí ấm áp đó, sau bữa ăn sáng, bà Lạc bảo tôi lên lầu lấy túi của mình, còn Lạc Mộ Thâm dưới lầu đợi tôi.
Tôi quay về phòng lấy túi xách của mình, khi quay xuống, bà Lạc nhẹ nhàng kéo tay của tôi: " Nhuỵ Tử à, bà nội thật sự rất thích cháu, thật hy vọng cháu và Mộ Thâm sớm kết hôn, cháu nhất định phải bao dung bỏ qua tính khí nóng nảy của Mộ Thâm nhé, còn nữa, thường xuyên cùng Mộ Thâm về nhà đấy. Bà bảo cô Trương làm món ngon cho các cháu, cơm bên ngoài dù ngon đến mấy cũng không bằng cơm ở nhà đâu."
Nhìn ánh mắt mong đợi của bà Lạc , tôi đành phải gật đầu: " Yên tâm đi, bà nội, cháu sẽ thường xuyên về thăm và với anh Đại Thâm." Tôi nghĩ một chút rồi hôn lên má của bà Lạc .
" Ưh, ngoan." Bà Lạc cảm thấy rất vui, đến những nếp nhăn trên mặt cũng đỡ đi rất nhiều, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn.
" Được rồi, bà nội, cháu sẽ thường xuyên dẫn Nhuỵ Tử về." Lạc Mộ Thâm vừa cười, vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Nụ cười trên mặt bà Lạc rạng rỡ hơn, " Được được được, thanh niên trẻ các cháu, công việc mặc dù quan trọng, cũng không thể chỉ biết đến công việc mà không chăm sóc sức khoẻ mình, có biết không?"
" Cháu biết rồi ạ!" Hai người chúng tôi cùng chào bà Lạc, rồi chiếc xe thể thao Koenigsegg màu sáng bóng lướt đi.
"Xem ra vì bà nội anh cũng phải mau cưới em về thôi." Lạc Mộ Thâm tự nhiên nói.
" Chỉ là vì bà nội sao?" Tôi cười cố ý nói.
" Đầu lợn thối lúc nào cũng bắt lỗi lời anh nói, được thôi, cũng là vì anh đã được chưa?" Lạc Mộ Thâm trừng mắt lườm tôi một cái, " Thực ra tối qua là anh học được tính kiềm chế cố làm việc tốt, em nói xem em hắt xì thò lò mũi như thế, làm gì có thằng đàn ông nào dám chứ? Kể cả làm anh dám làm, lúc đó anh là cứu bọn họ không phải hy sinh bản thân mình. Anh cảm thấy mình có thể được bình là nhân vật cảm động tầm cỡ Trung Quốc ấy chứ."
" Hứ, em không phải là căng thẳng sao?" Tôi cũng lườm Lạc Mộ Thâm một cái, thằng cha này lúc nào cũng đánh vào nỗi đau của tôi.
" Em về công ty làm việc đi, anh hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em." Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
" Được thôi, nhưng tạm thời đừng nói cho ai biết em bây giờ là bạn gái của anh." Tôi nhẹ giọng nói, " Như thế không dễ làm việc, cũng khiến người khác dùng ánh mắt coi thường nhìn em."
" Được, tuỳ em thôi." Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói, " em không được lấy thân phận chưa có người yêu để ra ngoài giả danh lừa bịp người khác là được rồi."
" Hứ, anh mới là đồ giả danh lừa bịp ấy," Tôi hầm hầm huých vào cánh tay Lạc Mộ Thâm một cái, " Đâu mới là điều em phải cảnh cáo anh, em nói cho anh biết, Lạc Mộ Thâm, đừng nghĩ bây giờ em là bạn gái của anh rồi là thích làm gì cũng được, nếu như em phát hiện anh vẫn chứng nào tật nấy, lại làm điều không đứng đắn với những cô minh tinh người mẫu đó. Em sẽ khiến anh kiếp sau phải ăn trứng dê qua ngày đấy."
" Ôi, tại sao bây giờ anh lại cảm thấy trong xe đều có mùi chua thế này? Được rồi, hai chúng ta đều phải yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân đấy." Lạc Mộ Thâm cười ngật ngưỡng nói.
CHƯƠNG 306 : CHỦ TỊCH ĐẾN RỒI
Thế là, tôi lại quay lại Lạc Thị.
Đương nhiên, tôi và Lạc Mộ Thâm không công khai quan hệ tình cảm của chúng tôi, mà vẫn lấy thân phận là nữ thư ký của anh ấy để khôi phục lại công việc.
Dĩ nhiên, ngoài hai chúng tôi ra, người của tập đoàn Lạc Thị cũng vẫn chỉ là đoán nọ đoán kia về quan hệ bí mật giữa hai chúng tôi.
Bọn họ nghĩ khả năng tôi có quan hệ gì đó với Lạc Mộ Thâm, nhưng chẳng thể xác định chính xác đó là kiểu quan hệ gì.
Bọn họ cũng không biết thời gian gần đây tôi đã bỏ đi đâu, chỉ nghĩ là tôi đã được Lạc Mộ Thâm điều đến một chi nhánh nào đó thuộc công ty, bây giờ công việc đã hoàn thành, nên tôi đã quay trở lại tập đoàn.
Dù sao tôi cũng vẫn chưa chính thức nghỉ việc, thế nên vẫn còn nguyên các mối quan hệ công việc.
Thế nên lần này tôi quay lại, cũng là danh chính ngôn thuận.
Tôi vẫn là thư ký của Lạc Mộ Thâm, trong tập đoàn công ty, chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, anh ấy vẫn có thể nặng lời, độc đoán với tôi, nhưng tôi không hề giận, ngược lại, trong lòng còn cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Bởi vì, tôi lại được quay về bên cạnh anh ấy, tình yêu của tôi, cuối cùng tôi cũng có được anh ấy.
Ngày thứ hai sau khi trở lại Lạc Thị, tôi đã nhận được bưu phẩm đến từ Dạ Thiên Kỳ, mở chiếc hộp được bọc cẩn thận ra, tôi thấy một hình người nhỏ bằng đất nung do Dạ Thiên Kỳ làm.
Lúc này, cô gái đã được nung thành một hình người nhỏ xíu sáng bóng, với 5 loại màu sắc khác nhau, nhìn vô cùng đáng yêu, tôi khẽ vuốt lên mặt hình người nhỏ bé đó, đó chính là tôi, tôi dường như lại nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ lại nở nụ cười rạng rỡ qua bề mặt sáng bóng của hình người bằng đất nung đó.
Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn anh, cảm ơn sự tác thành cũng như buông tay của anh.
Có thể, tôi chỉ có thể hạnh phúc một chút, mới xứng đáng với sự tác thành của anh.
Khi tôi còn đang chăm chú nhìn hình người đó, Lạc Mộ Thâm đã đi vào.
" Nhìn gì mà chăm chú thế ?" Anh ấy liếc nhìn hình người nhỏ bằng đất nung trong tay tôi.
" Không có gì." Tôi có chút bối rối, chợt muốn giấu hình người đó đi, dù sao đây cũng là quà của Dạ Thiên Kỳ tặng tôi.
" Đừng giấu nữa, anh nhìn thấy hết rồi, " Lạc Mộ Thâm cướp lấy hình người trong tay tôi, anh ấy lật đi lật lại nhìn kỹ, sau đó, tôi thấy khóe miệng của anh anh ấy lộ ra một biểu hiện không lấy gì làm vui vẻ cho lắm.
" Ồ, giống quá, cứ như thật vậy, có thể thấy người làm ra tác phẩm này chắc chắn có một trái tim chân thành đây." Lạc Mộ Thâm ghen nói, " Ai làm thế ?"
" Một người bạn." Tôi liền nói, tôi thực sự rất sợ cái ông đế vương này mà tức giận thì chắc chắn sẽ ném hình người này vỡ tan.
" Là Dạ Thiên Kỳ phải không ? " Lạc Mộ Thâm trừng mắt hỏi, tôi còn chưa kịp nói dối.
" ... ..." Tôi không biết nên nói gì mới được.
" Thực sự nổi cơn ghen rồi đấy, thằng cha này xem ra có nhiều tài nghệ ghê." Lạc Mộ Thâm hậm hực nói, " Tô Tư Nhụy, em như thế là không được, em đã đồng ý, ở bên anh rồi, thì đừng giữ một ai khác nữa để phòng bị như thế."
" Ai là phòng bị chứ, người ta đâu có phải là đồ dự phòng, người ta cũng chỉ là tốt với em, em nói cho anh biết, Lạc Mộ Thâm, nếu anh mà không tốt với em, cũng có thể em sẽ đi tìm Dạ Thiên Kỳ đấy, người ta đã nói rồi, vẫn luôn ở đó chờ em!" Tôi ngoác miệng nói.
" Gì, anh ta dám, anh không để cho anh ta cơ hội đó đâu. Nếu như anh ta cướp, anh sẽ chẻ anh ta ra làm đôi." Lạc Mộ Thâm bá đạo nói.
" Trời, thô bạo, hổ báo, không có đạo lý gì cả, cũng có lúc cảm thấy Dạ Thiên Kỳ đáng yêu ghê!" Tôi cố ý chọc tức gã này.
" Em nói cái gì ? " Lạc Mộ Thâm hùng hổ lao đến phía trước tôi, tôi sợ quá lùi lại một bước, hụt chân ngã sụp xuống chiếc ghế làm việc êm ái phía sau tôi.
Lạc Mộ Thâm cúi xuống, hai tay đặt lên khung hai bên ghế, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy ngày càng gần sát mặt tôi hơn, mặt tôi lập tức đỏ bừng tía tai, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Đây là anh ấy muốn.....
Đây là nơi làm việc mà ?
Nếu như bị Cát Vân bọn họ đi vào nhìn thấy ?
Tôi liền đưa tay ra đặt vào ngực của Lạc Mộ Thâm đẩy anh ấy ra, nhưng đã bị anh ấy nắm lấy tay giữ chặt, anh ấy ghì tay tôi, đưa hai tay của tôi ra phía sau.
" Này, đây là nơi làm việc, nếu như có người tới...." Tôi vội nói, nơi làm việc không hợp với những cảnh nóng bóng gợi cảm này mà ?
" Đây là địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì làm...." Giọng của Lạc Mộ Thâm thấp xuống, do giọng trầm xuống, nên càng gợi cảm bất thường hơn.
Trong lúc nóng bỏng như thế này, dường như tôi đã bị mê hoặc, tôi cũng có cảm giác không chịu đựng được nữa rồi.
Được rồi, kệ anh ấy đi.
Tôi nhắm mắt lại, mấp máy đôi môi đỏ mọng của mình, chờ đợi nụ hôn từ anh ấy.
Thế nhưng, chờ đợi hồi lâu, mà chẳng thấy anh ấy động tĩnh gì cả, đôi môi của tôi cảm thấy mệt chết rồi.
Tôi đành phải mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy gã đấy đang khúc khích nhìn tôi cười.
Mẹ ơi, vừa nãy tôi đã mấp máy môi của mình chờ đợi nụ hôn như thế, chắc chắn nhìn ngại chết rồi, thằng cha này lại còn trêu chọc tôi nữa.
Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đấy để chui xuống.
" Muốn khêu gợi anh, để anh hôn à, em đừng có mơ!" Lạc Mộ Thâm vừa cười vừa đưa ngón tay lên mũi của tôi ấn ấn, lực quá mạnh, tôi có cảm giác mũi của mình như muốn lõm xuống rồi.
Gã này, đúng là đang chơi tôi đây mà.
Tôi tức giận đẩy Lạc Mộ Thâm ra, giận dỗi nói : " Lạc Mộ Thâm, anh là đồ...."
Tôi chỉ muốn cầm lấy mấy cái bút nước trong ống bút gạch vài đường lên mặt của thằng cha này, lúc này, phòng làm việc của tôi có hai tiếng gõ cửa, a có người đến rồi.
Tôi lập tức nhanh như một viên đạn, vội vàng vơ lấy một tập giấy tờ đưa cho Lạc Mộ Thâm, kính cẩn nói : " Lạc Tổng, anh xem viết như thế này có được không ạ? "
Lạc Mộ Thâm gật đầu : " Cũng được." Thế nhưng anh ấy lại cầm ngược tập giấy tờ rồi.
Hai đứa chúng tôi diễn như thật, tôi cảm thấy tôi và Lạc Mộ Thâm đều có thể đi tranh giải vàng Oscar được.
Cánh cửa phòng làm việc được mở ra, Cát Vân với dáng vẻ thanh tú đứng trước cửa nói : " Lạc Tổng, thấy anh không có ở phòng làm việc, Tần Lam nói anh đang ở bên phòng làm việc của thư kỳ Tô, thế nên tôi tới đây, ngài chủ tịch và anh hai đã đến được mười phút rồi ạ."
" Được. Cô đi chuẩn bị." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Cát Vân gật đầu, quay người đi ra.
Tôi bất ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm, ngài chủ tịch hội đồng quản trị và anh hai Lạc Mộ Thâm tới ?
Thấy anh mắt đầy bất ngờ và nghi hoặc của tôi, Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói : " Bố anh và anh hai anh."
Tôi lập tức lo lắng hồi hộp, giờ tôi và Lạc Mộ Thâm đang giấu quan hệ tình cảm của mình, nhưng thật không ngờ hôm nay lại gặp người thân của Lạc Mộ Thâm tại công ty như thế này.
Bố và anh hai anh ấy ?
Lạc Mộ Thâm dường như đã nhìn ra được suy nghĩ cũng như lo lắng của tôi, anh ấy khẽ mỉm cười nói : " Đừng lo, cứ làm tốt việc của em là được rồi."
Làm tốt việc của tôi ?
Tôi khẽ véo vào má mình, tôi hồi hộp lo lắng cái gì chứ ?
Giờ tôi hồi hộp quá sớm rồi chứ ? đây đâu có phải là con dâu về ra mắt nhà chồng chứ ?
Huống hồ, Lạc Mộ Thâm đã nói tất cả các thứ anh ấy sẽ lo hết nữa.
Tôi liền cảm thấy yên tâm trở lại.
" Em cần phải làm gì ? " Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.
CHƯƠNG 307 : SỢ CHẾT ĐI ĐƯỢC
" Nói rồi, chỉ cần hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một người thư ký là được rồi, những việc còn lại đều có anh đây, em không phải lo lắng gì cả, đầu lợn, không phải làm quen, cách làm người yêu anh đâu, em không phải lo bất kỳ việc gì cả." Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi, giống như đang vuốt ve bộ lông mượt mà của con cún dễ thương vậy.
Tôi ngước lên, nhìn Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười, hai tay anh ấy đặt lên hai vai tôi, rồi khẽ cúi đầu thấp xuống, nhẹ nhàng dành cho tôi một nụ hôn giống như chuồn chuồn điểm nước.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng nụ hồn đó lại thật mềm mại, ngọt ngào đến thế, khiến cả khuôn mặt tôi lại bắt đầu đỏ bừng.
" Nhìn em kìa, sao mà hay đỏ mặt thế chứ, chưa động chạm gì đã đỏ hết lên rồi, làm cho người khác ngứa ngáy quá, sắp không chịu được rồi đây này, có phải em muốn anh làm......chuyện đấy cùng em ngay tại phòng làm việc này ?"Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, giọng nói ấm trầm, ghé sát bên tai tôi nói.
Mặt tôi lại càng đỏ hơn.
Trời đất ơi, tôi vẫn còn là một cô gái trinh trắng mà, sao có thể đón nhận làm cái việc đấy ngay tại nơi làm việc này chứ ?
Gã này, đúng là chỉ muốn trọc ghẹo tôi, mà có phải anh ấy lúc nào cũng luôn ham muốn tôi như thế không ?
Tôi hơi giận, không được, tôi không được làm như thế.
Tay tôi nhẹ nhàng đưa lên, giống nhẹ một cánh bướm lướt nhẹ qua yết hầu của anh ấy, mang chút gợi tình, vừa mang một chút khiêu khích, tôi nghe thấy trong vòm họng của Lạc Mộ Thâm khụ lên một tiếng. Sau đó, anh ấy khẽ thở dài : " Thật là, biết cách khêu gợi người khác đấy."
Tôi không nhịn được liền phì cười, ai khêu gợi người khác ? Là anh khêu gợi em, hay là em khêu gợi anh ?
Anh khêu gợi em, lại còn không cho phép em phản kích lại sao ? làm gì có cái đạo lý ấy chứ ?
... ...
10 phút sau, tôi và Cát Vân, Tần Lam đi theo Lạc Mộ Thâm tới đại lầu của tập đoàn long trọng chào đón sự có mặt của bố Lạc Mộ Thâm là Lạc Kiến Ba và anh trai Lạc Mộ Thâm là Lạc Mộ Phong.
Tôi biết trong gia đình giàu có, các quan hệ không thân thiết như những người dân bình thường chúng tôi, trong các gia đình giàu có, có rất nhiều nhà mà quan hệ giữa những người trong gia đình vô cùng nhạt nhẽo, thậm chí cả một thời gian rất dài không hề gặp mặt nhau.
Mặc dù trong bụng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đó, nhưng mức độ tình cảm giữa cha con Lạc Mộ Thâm vẫn khiến cho tôi không khỏi bất ngờ.
Anh ấy rất kính cẩn lễ phép với người cha của mình, không hề hờ hững. Thậm chí đến ánh mắt cũng phải lo lắng đôi chút.
Lạc Kiến Ba cha của Lạc Mộ Thâm vẫn còn rất trẻ, tuy đã gần 60 tuổi, nhưng vẫn giống như Vương Kim Đào, nhìn bên ngoài giống như chỉ mới khoảng hơn 40 tuổi, phong thái đĩnh đạc, oai phong mạnh mẽ.
Trong lúc giơ tay chào mọi người, nhìn ông tràn đầy uy lực và kiên định.
Nhìn ông rất phong độ, có một khuôn mặt thông minh tuấn tú như Lạc Mộ Thâm, tuổi tác trung tuần làm cho ông càng trở lên uy nghiêm hơn, tôi nghĩ hồi còn trẻ, chắc chắn ông rất giống Lạc Mộ Thâm, hoặc nói 20 năm sau, Lạc Mộ Thâm cũng sẽ giống như ông ấy bây giờ.
Hai người quả thực nhìn rất giống nhau, cũng phong độ khí chất như nhau, cái dáng vẻ lạnh lùng đấy rất giống, trong mắt của phụ nữ, bọn họ đều là những người rất hấp dẫn.
Tôi tự cảm thán trong lòng mình, thì ra đây chính là người tạo ra tập đoàn Lạc Thị danh tiếng long trời lở đất a ! Đúng là không hổ danh với những lời đồn đại a!
Con anh hai của mộ gia Lạc Mộ Phong đang đứng cạnh ông ấy cũng thu hút ánh nhìn của tôi, tôi thấy anh ấy cũng rất giống với Lạc Mộ Thâm, có thể nói là giống như hai giọt nước.
Nếu như người nào không thân quen, sẽ nghĩ anh ấy là Lạc Mộ Thâm.
Điểm khác biệt đó là, Lạc Mộ Thâm khiến cho mọi người cảm thấy anh ấy rất lạnh lùng, toàn thân toát lên một vẻ bá đạo, khó gần.
Còn Lạc Mộ Phong thì xem ra cởi mở, dễ gần hơn, ánh mắt hiền từ, giọng nói cũng nhẹ nhàng như một cơn gió mùa thu....
Tôi sững người một lúc, thì ra đây chính là anh trai của Lạc Mộ Thâm, xem ra tính cách của hai anh em rất khác nhau rồi.
Nghe nói giờ anh ấy phụ trách chi nhánh công ty ở Châu Âu, đợt này vừa về nước thăm nhà.
Tôi khẽ chớp chớp mắt, hình như tính cách của Lạc Mộ Phong hiền lành hơn Lạc Mộ Thâm rất nhiều phải không ?
Lạc Mộ Thâm nói anh ấy bộ lộ được tài năng, là bởi vì anh ấy lạnh lùng vô tình và ác độc nhất.
Vậy thì, rút cuộc Lạc Mộ Phong là người có tính cách như thế nào đây ?
Tôi và Cát Vân Tần Lam liền vội kính chào Lạc Kiến Ba và Lạc Mộ Phong, Lạc Kiến Ba cười nói : "Mộ Thâm, lần trước có nói với con là tới công trường dự án Hoa Viên Đỉnh Minh xem thế nào, hôm này vừa lúc anh trai con từ Châu Âu về, thế nên chúng ta cùng tới đó đi!"
Lạc Mộ Thâm gật gật đầu : " vâng "
Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Phong nhìn xung quanh rồi liếc nhìn tôi một cái, tôi liền vội kính cẩn cúi thấp đầu xuống.
" Mộ Thâm, lâu lắm rồi không tới tòa nhà tập đoàn, thì ra đã lại thêm được một nhân lực tươi mới như thế này rồi. Cô gái này là ở đâu ra thế ?" Lạc Mộ Phong cười nhìn tôi nói.
" Ồ, cô gái này là Tô Tư Nhụy, là sinh viên vừa mới tốt nghiệp năm nay, vì biểu hiện rất xuất sắc, nên em đã phê duyệt lên làm thư ký tổng giám đốc." Lạc Mộ Thâm khẽ cười nói.
" Ồ, được lắm." Lạc Mộ Phong nhẹ giọng nói, " Mộ Thâm, con mắt của em cũng khá đấy, cô thư ký này thực sự có thể làm bộ mặt của công ty đấy!"
Tôi vội cúi đầu xuống, không muốn để ánh mắt của Lạc Mộ Phòng dừng trên thân thể tôi quá lâu.
" Dự án Đỉnh Minh Hoa Viên này chính là thư ký Tô Tư Nhụy giúp em đàm phán được đấy." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Vương Kim Đào cũng rất coi trọng cô ấy, dự án thời kỳ ban đầu cũng là do cô Tô theo dõi phụ trách."
" Ồ, là cô gái này ?" Lạc Kiến Ba quay sang nhìn tôi, " đã như thế rồi, chúng ta tới Đỉnh Minh Hoa Viên, cô Tô cũng cùng chúng tôi đi đi!"
" Vâng, thưa ngài chủ tịch." Tôi vội nói.
Lạc Kiến Ba chớp chớp mắt nhìn tôi : " Ngài chủ tịch ? tôi già lắm sao ?"
" Ô, không, là tôi nói...." Tôi có chút lo lắng, bắt đầu lắp bắp.
Lạc Mộ Thâm cười : " Bố, cô ấy chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm gì, mong bố bỏ qua cho."
" Ha ha, anh cũng nói rồi, cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi thôi, bố không trách gì cả ?" Lạc Kiến Ba cười nói.
Thật là làm tôi sợ chết đi được.
Trời ơi, nhà giàu này, chắc chắn chẳng dễ dàng gì bước vào, ông chủ tịch Lạc Kiến Ba này thật đáng sợ quá, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi, thực sự tôi không biết nếu như sau này về làm dâu nhà này, thì tôi sẽ phải đối phó với bố chồng như thế nào đây ?
Nói đi Đỉnh Minh Hoa Viên là đi, chúng tôi sắp xếp vài xe lần lượt hướng tới Đỉnh Minh Hoa Viên, Lạc Mộ Thâm vẫy gọi tôi lên xe của anh ấy, thông thường mà nói, thư ký ngồi xe của sếp cũng là chuyện bình thường.
Còn Lạc Kiến Ba lên xe Rolls-Royce Phantom của Lạc Mộ Phong.
Trên xe của Lạc Mộ Thâm, tôi liền cắn chặt môi, trên mặt thể hiện rõ vẻ hồi hộp lo lắng.
" Sao thế ? sợ à ?" Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
" Vâng, rất hồi hộp, thực sự cũng hơi sợ." Tôi nói.
" Không sao đâu, tất cả đã có anh rồi." Lạc Mộ Thâm ân cần nói, " vẫn là câu đấy, em cứ làm tốt việc của em, bây giờ, với những người bên ngoài, em chỉ là một thư ký của anh."
" Vâng." Tôi gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro