Những bức thư tình của tôi

Gửi em cơn gió hạnh phúc

17/06/2013

(Cokim.net) Em à, giờ này có lẽ em đã chìm sâu vào giấc ngủ từ lâu lắm rồi phải không? Còn anh vẫn đang ngồi trước máy tính để viết nên dòng tâm sự này. Chắc em sẽ chẳng ngờ được rằng anh viết một bức thư mà lại không gửi cho em đâu nhỉ. Hôm nay anh bỗng thấy nhớ em rất nhiều em à, anh cũng chẳng hiểu tại sao nữa có lẽ bóng hình em đã in sâu trong trái tim anh mất rồi. Một hình bóng đã làm con tim anh trở nên xao xuyến, bồi hồi. Một người mà anh muốn cùng bước đi bên cạnh anh đến suốt cuộc đời, người mà anh muốn được sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống, bên cạnh anh những lúc khó khăn. Nhưng có lẽ giờ đã không thể được như thế phải không em. Anh không thể biết được em đang suy nghĩ điều gì, đang phân vân hay đã chọn lấy một quyết định cho riêng mình rồi đi chăng nữa. Nhưng dù có thế nào anh vẫn luôn yêu và nhớ tới em, một người đã làm cho anh có thể sống lại những ngày tháng đã qua tìm lại được chính anh trong vô vàn những khó khăn của cuộc sống. Em biết không, ngày anh gặp em, anh cảm nhận như đã quen em từ rất lâu rồi, một cảm giác khó tả lắm em à. Anh biết thời gian anh và em quen nhau chỉ có hơn một năm thôi phải không em, nhưng đã đem lại cho anh biết bao niềm vui, hạnh phúc. Anh nhớ ngày mới quen anh đã đặt cho em một biệt danh rất lạ, nó gần giống như tên trên facebook của em. Một cái tên mà khi nhắc đến người ta sẽ có cảm giác lạ lùng, vì nó gắn liền với mảnh đất nơi anh đang sống. Cái đó chắc chỉ có anh và em mới có thể hiểu được nhỉ. Anh nhớ ngày đầu tiên anh và em cùng nhau đi uống nước dưới trời mưa, ngồi nói chuyện với nhau tới tận 23h mới chịu về. Rồi những hôm cùng nhau dạo bước trên phố phường Hà Nội. Cùng nhau đi công viên chơi, rồi ngồi nói chuyện, ăn kem, ăn bim bim. Giờ anh không biết những điều như thế có còn được tiếp diễn hay không nữa, nhưng anh vẫn luôn hy vọng vào một ngày nào đó anh và em sẽ lại được ở bên nhau, cùng nhau cười đùa vui vẻ cùng nhau đi chơi.

Anh biết anh là một người ích kỷ khi không để ý đến cảm nhận của em đến những suy nghĩ và những gì em cần. Anh xin lỗi vì những lúc cạnh em mà anh chỉ biết im lặng chỉ biết cười mà không biết cách làm cho em vui. Nhưng em à, nếu em là anh, nếu em phải chịu những dày vò của cuộc sống, những điều mà anh đang phải suy nghĩ những gì mà anh đã trải qua thì em mới hiểu hết được lý do tại sao anh hay suy tư như vậy. Ở tuổi anh, cái độ tuổi 23 thì phải nhiều hoài bão, nhiều niềm vui và rất yêu đời, nhưng anh lại khác một cái đầu luôn phải suy nghĩ, đắn đo và bận tâm về gia đình về cuộc sống, tình bạn. Cái vẻ mặt chả mấy khi cười, khác với con người của anh ngày xưa. Vô tư, ham vui và đầy cái tính trẻ con, chẳng biết lo toan gì cho tương lai của mình. Có lẽ bây giờ anh có nói gì đi chăng nữa thì tất cả cũng đã trôi qua, và chẳng bao giờ trở lại nữa. Nếu bây giờ có cho anh chọn lại, anh vẫn lựa chọn được gặp em, yêu em như những gì đã có. Em là người đã giúp anh tìm lại được chính anh của ngày xưa, giúp anh luôn cười trước những khó khăn, trắc trở. Anh không biết liệu em đã bao giờ yêu anh và nhớ về anh nhiều như anh nhớ về em không nữa, anh muốn hỏi điều đó quá em à nhưng mà anh chả dám. Nói nhỏ với em nha, anh chưa biết cảm giác cầm tay người mình yêu đâu. Em có thể không biết có nhiều thứ anh giấu em lắm đó, nhiều điều mà em chưa biết về anh. Anh xin lỗi nhưng có lẽ em không nên biết, vì anh sợ nó sẽ làm em buồn lắm đó. Những thứ mà anh đang phải chịu đựng, đang cố gắng vượt qua. Và có lẽ đã có những lúc anh làm em buồn vì anh rất nhiều phải không em. Mà thôi em nhỉ giờ anh nói những điều đó làm gì nữa có lẽ nó sẽ chẳng còn quan trọng nữa phải không em. Đã xa thật rồi những ngày yêu thương những lúc bên nhau nữa. Anh thấy ân hận vì đã không biết quý trọng và gìn gữa những thứ mà anh đang có, chẳng biết đến bao giờ anh mới tìm được người thay thế em trong trái tim anh đây nữa. Nhưng em à, dù có thế nào đi chăng nữa thì những lời anh đã nói với em luôn luôn thật lòng. Anh sẽ chờ em nơi cuối con đường và anh luôn nhớ tới em. Xin lỗi em vì tất cả. [email protected]

Biết rằng cố quên là sẽ nhớ !

29/05/2013

(Cokim.net) Đã qua mất rồi thủa nông nổi của trái tim, qua mất rồi những lần nhớ anh đến muốn hét lên cho khuây khỏa. Nỗi nhớ này em dành cho hoài niệm, chỉ vậy mà thôi. Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Nhớ những ngọt lành của tình yêu đầu đời nhớ những niềm vui của mùa hạnh phúc cũ. Nhớ những cái nắm tay, nhớ những cái ôm đã lùi về quá vãng… Nhớ, để biết mình đã yêu như thế... Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Bởi quên nhau là điều chẳng thế, bởi mấy ai dắt nhau qua thương nhớ mà bỏ mặc được nhau… Nên nỗi nhớ anh, bản thân em không thể nào kiểm soát. Người đã cũ rồi, em có được quyền nhớ nữa không? Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Chỉ là em nhớ vậy mà thôi. Có lẽ, em đang nhớ em của những ngày xưa. Có lẽ, em đang tiếc em của những tháng ngày yêu như cơn say của người nghiện rượu. Có lẽ, em đang buồn em của những phút giây xốc nổi, đã trót buông tay mà chẳng thể lấy được về. Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Có nhớ ngàn lần, chắc cũng vậy mà thôi. Ngày hôm qua, vĩnh viễn là ngày hôm qua. Ngày hôm nay, em chỉ biết ngồi đây để gọi tên nỗi nhớ. Nhớ vơ vẩn, rồi lại nhớ đậm sâu. Nhưng đó không phải tình yêu, nên nó chắc là sự nuối tiếc… Nó là phần kí ức mà người ta không muốn quên và người ta, sẽ cố tình nhớ đến. Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Có những nỗi nhớ bất chợt kéo đến dù trong lòng đã nguội lạnh tình yêu. Có những nỗi nhớ như tự nhiên phải thế. Có những nỗi nhớ dễ dãi khiến người ta buồn đến chông chênh… Có những nỗi nhớ, lẽ ra phải chấm hết, nhưng cứ mãi mãi lê thê… Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Có ai tự phủ nhận được bản thân đang nhớ một người rất đậm sâu, hay nhớ về một người chỉ thoáng qua như là cơn gió. Em nhớ anh vậy đấy, nhớ như một lẽ hiển nhiên! Đã là người khuất sau một hạnh phúc, và đứng chờ một niềm vui mới gọi tên, em tự cho mình quyền nhớ được anh thêm một chút. Em được phép chứ, người em đã từng yêu? Nỗi nhớ đẹp nhất, là nỗi nhớ hướng về người mình yêu. Còn nỗi nhớ về ngày xưa, là nỗi nhớ đính kèm niềm đau mà dài mãi… Em không phản bội ai, nên em sẽ nhớ anh thêm nhiều, nhiều nữa. Em chỉ nhớ, vậy thôi. Bởi “đôi khi bạn nhớ một người đã cũ không phải vì bạn muốn họ quay trở lại trong cuộc sống của mình. Chỉ bởi hoài niệm cũng là một phần trong hành trình đi tới mà thôi.” Bình an anh nhé !  

Thư gửi người tôi yêu!!

02/12/2009

(Cokim.net)

Anh không biết phải bắt đầu từ đâu và sẽ viết như thế nào nữa, thực sự anh rất muốn viết một lá thư cho em, một lá thư để nói tất cả những gì mình suy nghĩ, một thư để em được hiểu anh hơn và hơn hết là một lá thư để anh được thể hiện hết tình cảm của anh dành cho em.

Em yêu!

2 tháng 14 ngày đó là quãng thời gian từ ngày em đặt chân lên mảnh đất này, một xứ sở hoàn toàn xa lại đối với em, một nơi mà anh tin chắc rằng trong suy nghĩ của em không bao giờ định hình được rằng mình sẽ gắn bó sau 4 năm tốt nghiệp. Nhưng tất cả đã không phải thế, phải chăng chính đó là số phận, em đã chọn mảnh đất Hải Phòng này để gắn bó cứ y như là em chọn anh vậy. Có phải anh “tưởng bở” không khi nghĩ vậy, sự thật là anh đã nghĩ thế từ lúc anh nhìn thấy em ở bến xe Cầu Rào.

Gặp em từ khi còn ở Huế, được ở cùng dãy trọ, được ăn, được nói cười cùng em nhưng anh không thể tượng tượng được rằng sau này anh em mình lại có duyên như thế này. Dĩ nhiên cái Duyên chỉ là một sự trùng lặp hay là may mắn gì đó theo sự hiểu biết của anh nhưng sự cố gắng và quyết tâm mới quyết định. Tuy nhiên không thể nói là anh không “lucky” được.

Anh đã có em, điều mà một người giỏi tưởng tượng như anh cũng không bao giờ có thể mơ tới được. Sự xuất hiện của em đã làm cuộc sống anh hoàn toàn đổi khác. Anh đã từng phải sống trong buồn tủi và thất vọng, sự ảo tưởng về một cuộc sống tốt đẹp từ mối tình trước kia đã làm cho anh quá hụt hẫng. Anh không thể tượng tượng rằng cuộc sống của mình đã phải như vậy, tại sao một người tự tin như anh lại có những lúc như thế cơ chứ. Đúng là cuộc đời khó nói thật.

Nhiều khi anh cũng muốn “chọn đại” một ai đó để thoát khỏi cái cảnh khổ ải đó nhưng sao mà khó thế, quả thực lúc đó anh đã rất khó quên cô ấy. Con người anh rất ồn ào nhưng cũng khá nội tâm và sống rất tình cảm. Điều này nhiều khi làm cho anh rất khổ. Anh đã phải lao vào các cuộc chơi bời tuy vô bổ với bạn bè nhưng cuối cùng thì cũng làm cho anh quên được tất cả nỗi buồn. Anh cũng không biết rồi mình sẽ ra sao nữa nếu không gặp em, chỉ khi gặp em anh mới biết rằng trên đời này còn một người con gái thực sự có thể làm cho mình rung động, người con gái tuyệt với này mới có thể thay đổi cuộc sống của mình và đưa mình trở về với Phúc như ngày nào.

Em đã không thắc mắc hay hỏi han gì hết, em không băn khoăn gì về quá khứ của anh, em… quá tuyệt vời, anh không ngờ rằng trên đời này còn có một người con gái vĩ đại đến thế, phải chăng anh đã hiểu nhầm con gái, con gái là thế hay chỉ có em mới thế đúng không? Với anh thì chỉ có em mới thế thôi, nếu có ai hỏi vì sao thì anh sẽ tự hào để nói rằng đó là vì… EM YÊU ANH đó. Tại sao anh lại không thể nói được điều đó cơ chứ, chính những việc em làm, nhưng suy nghĩ của em và cả anh mắt em nhìn anh nữa đã nói lên tất cả. Em đã yêu anh và anh biết tình yêu đó rất mạnh mẽ. Tình yêu của em không ồn ào, không phô trương như anh mà âm thầm lặng lẽ như những con sóng ngầm có thể cuốn phăng tất cả nếu gặp phải. Anh rất tự hào và hạnh phúc về điều đó.

Nhiều khi anh vẫn luôn trăn trở nghĩ mình phải làm gì đó để xứng đáng với tình yêu đó. Rõ ràng anh cũng rất yêu em nhưng không phải chỉ nói mà phải làm. Anh yêu em thì anh phải làm sao đó để em được hạnh phúc. Có những lúc ngồi bên em mà anh buồn cho chính mình quá. 27 tuổi rồi mà anh mới chỉ thế này đây, anh không có nhà, không nhiều tiền gia đình thì ở xa. Cái anh có chỉ là một công việc, một địa vị mà thôi. Không biết khi nào anh mới có được đầy đủ để lo được cho em đây. Anh biết cái em cần chỉ là một cuộc sống gia đình có anh, những đứa con và một cuộc sống hạnh phúc, sum họp, nhưng, là một người đàn ông anh phải trăn trở chứ.

Phương- Em yêu!

Những ngày qua lại là những ngày anh phải sống trong buồn đau, sự ra đi của anh Hoàng và cháu lại làm cho anh thêm lần nữa thấy hụt hẫng, thấy cuộc đời sao khắc nghiệt quá. Thực sự anh đã mất hết tự tin. Em đã không bở rơi anh bất cứ lúc nào. Em đã ở bên anh những lúc anh hoàn toàn đau khổ điều này giúp khẳng đỉnh thêm rằng em thật cần thiết với cuộc đời anh và anh sẽ không thể thiếu em. Anh mong rằng chúng ta sẽ cố gắng hiểu nhau hơn, thông cảm cho nhau hơn bởi chúng mình rất yêu nhau. Sẽ còn nhiều việc cần làm nhưng nếu chung sức chúng ta sẽ vượt qua. Có em anh sẽ tự tin hơn nhiều trước những sóng gió của cuộc đời. Chúng ta sẽ làm được khi chúng ta có nhau

Phương ơi! anh yêu em nhiều!

Em đã yêu anh như thế!

27/03/2013

(Cokim.net)

Cảm ơn đời đã cho em gặp lại anh để em biết tình yêu là gì! Có những lúc trong nỗi nhớ nhung anh vô bờ bến, em đã hờn dỗi cuộc đời sao đã cho em gặp lại anh sau hơn 4 năm. Gặp lại anh làm chi để đời em lại chông chênh như những năm xưa. Cũng không biết phải vui hay buồn nhưng em thấy yêu anh và đau khổ, nỗi nhớ nhung anh vắt kiệt sức lực của em. Nếu không gặp lại anh, chắc em nghĩ rằng mình đã quên anh thật, điều còn lại chỉ là những kỉ niệm đáng yêu thuở học trò. Những ngày chúng mình viết thư cho nhau mà em là người chủ động trước, những lá thư được kẹp trong cuốn vở nhờ bạn chuyển qua. Nhớ lần đầu hẹn gặp mặt nhau sau vài lá thư qua lại, vừa thấy anh bước ra khỏi lớp em đã không đủ can đảm để gặp anh, và em đã mất hút sau cầu thang để anh đứng ngẩn ngơ một mình. Lần hẹn gặp thứ hai, em đã can đảm lắm, em không chạy nữa nhưng em đứng lặng im, mặt mày xanh mét, tim đập nhanh, mồ hôi túa ra lạnh ngắt, em không nhớ mình bắt đầu như thế nào. Em là một đứa con gái cá biệt vì đi học trễ, nhưng từ ngày thích anh, em đã đi học thật sớm, lên lớp bỏ cặp và chạy đi qua lớp anh để được nói chuyện với anh. Em không hiểu sao mình can đảm đến vậy, người ta nói trong tình yêu thật sự, đàn bà thì mạnh mẽ còn đàn ông thì yếu đuối, em thấy quả như vậy. Rồi những tháng ngày ôn thi cuối cấp đến, em không còn gặp anh nhiều nữa, chỉ là những buổi đi học thêm được nhìn anh cho bớt nhớ nhung, có những hôm khi nhớ anh quá em đã chạy xe một đoạn đường dài để đi ăn ya-ua ở quán ngay sát nhà anh, chỉ để được gần anh hơn, rồi có lúc em tự chạy xe lên nhà anh để được gặp anh, lúc đó em không nghĩ gì nhiều ngoài việc được gặp và nói chuyện cùng anh thôi. Một thời yêu dấu hôn nhiên ấy! Rồi chúng mình cũng mỗi người một nơi, em cũng háo hức và quen dần với những mối quan hệ mới ở môi trường đại học. Em quên anh thật ngoài những lúc bạn bè ngồi kể chuyện yêu đương thời cấp ba. Cho đến một ngày em gặp lại anh. Trong không gian có tiếng nhạc dạt dào đó, anh nhìn em, tựa như "từ một ánh mắt đắm đuối anh trao, em ngỡ như ánh sao rơi vào tim này... anh đã cho em ấm lại, dù bao giá băng trong em vẫn còn", những giọt nước mắt cứ lăn ra theo những nhớ nhung, giận hờn, trách móc, yêu thương, trái tim em như tìm được đường về sau bao ngày lang thang xa xứ, em đâu muốn anh thấy điều đó, "em yêu anh". Những giọt nước mắt là của anh. Anh trách móc em sao không nhớ anh, có bao giờ bất chợt anh nhớ đến em không? Những tháng ngày sau đó là những tiếng nấc trong đêm, những giấc ngủ phải đợi em lịm đi vì mệt mỏi. Em biết anh chỉ luôn xem em như một người bạn. Nhưng người đàn ông có trái tim nhân hậu, ngọt ngào và dịu dàng của em ơi! Cảm ơn anh đã trân trọng tình cảm của em và để cho em được yêu anh, chỉ như vậy là đủ rồi. Em không chắc rằng mình có yêu anh không. Nếu em yêu anh thật sao thấy anh có người tình em lại đau đớn thế này. Nhưng em biết chắc một điều rằng, em mong anh hạnh phúc dù với bất cứ ai, hơn là đau đớn vì bất kì lí do gì. Có lẽ người con gái anh yêu là một cô gái đáng yêu, tốt bụng. Anh sẽ hạnh phúc với họ mà. Hai người hạnh phúc thì sẽ có một người đau khổ. Nước mắt này dành cho ai? Cho em hay cho anh? Nếu biết yêu đương là khổ đau thế này em đã bước chân ra khỏi lãnh địa tình ái. Nhưng em đã lỡ sa chân rồi... em đang khóc... Những giọt nước mắt có thể xoa dịu bớt nỗi đau thì hãy để cho em khóc, vì chẳng có thuốc nào làm được điều đó cho em cả. Em biết rồi những nhớ nhung anh sẽ phai dần theo năm tháng. Đừng bảo những người yêu đơn phương là ngu ngốc. Hãy yêu đi để biết là có phải họ ngu ngốc không. Em chỉ cần anh hạnh phúc, dù với bất kì ai, em sẽ lấy đó niềm hạnh phúc cho mình. Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh để em biết yêu thương một người vô điều kiện là như thế nào, em chẳng cần điều gì từ anh cả ngoài việc mong anh thành công và hạnh phúc. Cảm ơn đời và cảm ơn anh đã làm trái tim em bao la như thế này. Tình yêu có thể làm được nhiều thứ ta không ngờ được. Xin được gọi anh là "Dấu yêu" để nhớ một thời ta đã yêu say mê và hồn nhiên như thế. Dấu yêu!  [email protected] vnthutinh.com

Em sẽ chọn chia tay

16/01/2013

(Cokim.net)

Gần hai tháng rồi em và anh không gặp mặt nhau, một khoảng thời gian chẳng phải quá dài nhưng cũng đủ để em tỉnh táo mà nhận ra nhiều thứ. Trước đây, em cứ nghĩ rằng nếu không có anh bên cạnh thì mình sẽ đau khổ tới mức không thể sống nổi hay đại loại cũng là khó chịu, buồn bã, suốt cả ngày không làm nổi việc gì vì đầu óc chỉ nghĩ đến anh. Nhưng không, hai tháng vừa qua đã chứng tỏ một điều rằng anh không quá cần thiết với em đến mức ấy. Em cắt đứt mọi liên lạc để cho cả hai cùng có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ. Em tập trung tinh thần và cả sức lực của mình cho những công việc mà em yêu thích. Thay vì ngồi một chỗ buồn bã, ủ dột và than thở vì chuyện tình cảm của bản thân không được như ý muốn, em tranh thủ mọi thời gian rảnh rỗi để tham gia các hoạt động tình nguyện. Có đôi khi bất chợt em mỉm cười vì chính suy nghĩ của mình, rằng hóa ra khi không yêu thì em càng có thêm thời gian để làm nhiều việc có ý nghĩa. Em những tưởng gạt anh sang một bên cuộc sống là việc không thể đối với mình, nhưng thực ra những ngày vừa qua em cũng chẳng khó khăn gì để làm được điều ấy. Có lẽ lúc này trái tim của em không còn hướng về anh nữa mà nó đã dành cho những số phận đáng thương đang từng ngày chống chọi với cuộc đời. Em hạnh phúc và thấy mình sống có ý nghĩa hơn rất nhiều khi đã góp phần mang lại được sự ấm no cho những con người bất hạnh. Chắc chắn cả cuộc đời này sẽ không bao giờ em quên được nụ cười rạng rỡ của những em bé trong trại trẻ mồ côi hay giọt nước mắt nghẹn ngào của những cụ già lang thang nhận được tấm chăn ấm trong đêm đông buốt lạnh… Càng đi nhiều, càng trải nghiệm nhiều em càng nhận ra rằng hai đứa mình khác xa nhau quá. Em thì sống hướng ngoại và thích tham gia các hoạt động tập thể, còn anh, dù không hoàn toàn hướng nội, nhưng lại không thích những chỗ đông người. Có lẽ cũng bởi vậy nên hình như chưa bao giờ mình thực sự hiểu nhau. Yêu là một chuyện nhưng hiểu và đồng cảm với nhau lại là chuyện khác, người ta có thể rất yêu nhau đấy, nhưng nếu không hiểu thì sẽ chẳng bao giờ sống được cùng nhau. Em thừa nhận rằng trong chuyện tình cảm thì mình khá hiểu anh và ngược lại, tuy nhiên chỉ bấy nhiêu thôi là chưa đủ để hai chúng ta có thể cùng song hành tiếp cả quãng đường dài. Trước khi tìm đến với nhau, em và anh có cùng điểm chung là đã từng vấp ngã, có thể vì vậy nên ta đã đồng cảm và yêu thương nhau. Nhưng thật buồn, vì ta chỉ đồng cảm với nhau trong tình yêu còn quan điểm sống và các mối quan hệ bên ngoài xã hội thì hầu như lại ngược nhau hoàn toàn. Em yêu anh, nhưng em sẽ không chọn anh làm chồng, bởi vì điều em cần là một chỗ dựa tinh thần và một người đàn ông có thể sẻ chia với em cả những niềm vui và nỗi muộn phiền trong cuộc sống. Chẳng biết anh cảm thấy thế nào, nhưng em thì đã chán ngấy với những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh như vậy rồi. Có lẽ chúng mình nên tách khỏi nhau để mỗi người đi về một hướng, em sẽ làm những gì em muốn mà không bị ai ràng buộc, còn anh cũng có thể tự do sống cuộc sống của riêng mình.

Những điều đã qua

22/05/2013

(Cokim.net)Có những điều đã qua tốt nhất không nên nhớ lại. Ví như tình yêu dài lâu của hai con người ấy..  Anh yêu chị trước cả khi gặp chị, phải chăng vì thế mà cho đến tận bây giờ cái tình cảm ấy vẫn còn ẩn hiện trong tim anh, hình như qua thời gian lại càng đong đầy hơn trước. Anh ấn tượng khi nhìn thấy bức ảnh chị chụp trong cuốn lưu bút của thằng bạn thân, một vài dòng lưu bút bằng mực tím, chị nói nhẹ nhàng, sâu sắc, tấm ảnh chân dung cô bé tóc dài, thắt bím, nụ cười răng khểnh cũng đằm thắm, nhẹ nhàng lắm. Thế thôi mà anh mất ngủ, cứ bảo thằng bạn giới thiệu với cô bé ấy bằng được. Từ khi anh nói đến lúc gặp được chị cũng mất ba năm. Thời ấy, điện thoại chưa phổ biến như bây giờ, chị không dùng yahoo để chat mặc dù nick vẫn được tô đậm trên cuốn sổ lưu bút của thằng bạn. Đến khi anh về Đà Nẵng thực tập, cậu bạn dẫn anh đến phòng trọ của chị, hai người mới gặp nhau. Chị trắng trẻo, bé nhỏ, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Anh và thằng bạn thực tập cách đó hơn 100 cây số. Lần thứ hai, anh đến gặp chị mà không cần nhờ đến anh bạn kia. Anh bảo có việc ra thành phố, là mua một số giấy tờ, chị dẫn anh đi với, anh không biết chỗ. Chị chẳng ngại ngần, nhiệt tình đưa anh đi, rồi há hốc mồm, cái đống giấy tờ ấy có gì đâu mà anh phải chạy ra đây nhỉ, ở đâu cũng có kia mà. Anh đỏ mặt, không lẽ lại nói chỉ vì tôi muốn gặp em sao, đường đột quá, chị chưa chấp nhận đâu. Anh mời chị đi ăn kem để cám ơn chị không ngại trưa nắng đã dẫn anh đi mua đồ. Chị kể về anh bạn của anh, hồi phổ thông nó đáng yêu làm sao, hát hay học giỏi thế nào… Anh nghe chuyện, đôi lúc phán xét một vài câu, xong đâu đó ngồi ngắm chị. Chị say sưa kể chuyện, mãi sau nhận ra sự bất thường ấy thì hùng hồn bảo về ngay. Quá trình tán tỉnh chị cũng mất nhiều thời gian và công sức, bởi con người chị chẳng giống những cô gái bây giờ. Ở chị có chút gì đó ngang ngạnh mà lại dịu dàng, cá tính nhưng lại hiền khô. Đến khi, nhận ra tấm chân tình của anh, thương anh trước rồi mới nhận lời yêu ngượng ngùng. Hai người đã từng có khoảng thời gian rất hạnh phúc bên nhau. Tình yêu ấy tưởng như chẳng bao giờ nguội tắt. Anh nhớ mỗi lúc chở chị theo sau, thể nào chị cũng cằn nhằn vì anh không mang khẩu trang, mùa này gió bụi đầy đường. Nói xong, chị nhoài người tới trước, đưa tay mình bịt mũi cho anh. Bàn tay chị thơm thơm, mềm mại khiến anh khắc khoải cho tới bây giờ. Anh đã từng mơ hai người khoác tay nhau hạnh phúc trong ngày cưới, vậy mà năm tháng qua đi, anh không thể cưỡng lại những hư danh tầm thường của cuộc sống vật chất trước mắt. Ngày cưới, anh cầm tay một người con gái khác, gần như xa lạ với gia đình anh, xa lạ với chính trái tim yêu đương trong anh còn chất chứa quá nhiều hình bóng chị. Ký ức xưa cũ lại vỡ òa trong nhung nhớ, luyến tiếc, anh thầm hỏi chị có còn nhớ như anh không. Lắm lúc trong cơn say triền miên, anh ngẫm lại những được, mất tồn tại trong đời mình rồi chẳng thể nào ngăn dòng cảm xúc tan ra từ khóe mắt. Nhiều đêm nằm bên vợ, anh lại thèm nghe giọng nói của chị đến điên cuồng. Chị nhất quyết không muốn nghiễm nhiên có mặt trong cuộc sống của vợ chồng anh, giống như cái việc mà vợ anh từng làm để chia rẽ anh và chị. Gì chứ chị chẳng dại mà đi bán rẻ danh dự và lương tâm của mình bằng cách phá hoại bình yên của người khác. Những kỷ niệm đẹp về tình yêu hai đứa dẫu anh có gợi nhắc ra nhiều cũng chẳng có nghĩa lý gì vì đơn giản đó là những điều đã qua, vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được. Diệu Ái @yahoo.com

Xem chi tiết tại: http://www.vnthutinh.com/2013/05/nhung-ieu-qua.html#ixzz2ab1ILPMv

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro