Tác giả: 巫师界扛把子墨劳德三代目
Tựa gốc: 道别
I
Những hạt tro nhỏ xíu chưa cháy hết tỏa ra ánh sáng đỏ lấp lánh từ đỉnh nén hương lan tỏa vào không trung, toàn bộ khu vườn chìm trong làn khói hữu hình, cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo.
"Dạo này mẹ có khỏe không ?" Giọng người phụ nữ vang lên trầm lắng.
"Mẹ vẫn ổn." Do Yi nhíu mày, vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng bà chỉ mím môi, nhấp một ngụm trà nhạt.
Nước trà ấm liên tục chảy xuống cổ họng, vào sâu bên trong cơ thể. Chính vì đang uống trà nên bà mới không thể lên tiếng, chỉ có đôi bàn tay run rẩy nhẹ hầu như không thể nhận ra.
"Mẹ lại gọi con đến, chẳng lẽ chỉ ngồi im lặng như thế này sao ?" Người phụ nữ đối diện hỏi.
"Đương nhiên là không."
"Vậy có điều gì mẹ muốn nói với con không ?"
Chiếc tách được đặt trở lại bàn nhưng chỉ sau một lát lại được nhấc lên, Do Yi thừa nhận mình chưa biết phải nói gì.
"Vậy mẹ có điều gì muốn hỏi con không ?" Người phụ nữ cụp mắt nhìn xuống bàn.
Do Yi nhìn người phụ nữ qua làn khói, cảm giác mơ hồ bao trùm suy nghĩ của bà.
"Có điều này mẹ muốn hỏi con ..." giọng bà khẽ khàng "Mẹ rất thích ăn canh mực nhưng mẹ chưa bao giờ thấy con nấu. Con viết công thức ra cho mẹ nhé, mẹ muốn người giúp việc học cách nấu."
"Canh mực ư ?" người phụ nữ lặp lại rồi bật cười nhẹ "Điều mẹ khó quên là món canh hay những ký ức xưa kia ? Mùi vị do người khác nấu làm sao có thể giống nhau được ?"
"Phải rồi nhỉ ..." bà gật đầu, tựa lưng vào ghế một cách thoải mái "Con nói đúng, chính là vậy đấy."
"Vậy thì ... con sẽ ..."
Giọng người phụ nữ ngồi đối diện chợt ngừng lại, cơ thể run lên, tứ chi co giật.
"Hãy đi đi."
Do Yi yên lặng thở dài, cảm giác căng thẳng tan biến. Khuôn mặt bà không hề biến đổi, chỉ lịch sự quay sang hướng khác, không nhìn vào sự bất lực của người phụ nữ.
Bỗng chốc, tiếng nhạc và tiếng chuông vang lên xua tan đi sự im lặng ngắn ngủi bao trùm cả sân nhà, khói hương trong không khí đột nhiên thay đổi hình dạng do các vu nữ múa đao và quạt trong tay khi họ lướt qua.
Đối diện bàn cúng, hai bên là các nhạc công đang tấu đàn, một người phụ nữ cất tiếng hát vang vọng với giai điệu kỳ lạ, giọng hát khàn khàn, trầm đục, thật khó nghe.
"Hỡi linh hồn đau khổ mang hối tiếc nơi dương thế
Là người trần đang xây lối dẫn đường cho người về cõi âm
Con đường đưa người đến âm giới được san bằng rộng mở
Cây cầu dẫn lối cõi cực lạc được khơi thông."
Phía bên kia bàn thờ nơi bày biện lễ vật, người phụ nữ đang co giật bỗng đứng thẳng dậy. Âm thanh của tiếng trống, chiêng đồng cùng đàn tứ hồ vang lên rộn rã, tiếp tục nghi lễ tiễn đưa thần linh.
Một giai điệu chất chứa sự sợ hãi sâu thẳm, uy nghiêm và nỗi buồn nguyên thủy nhất, những lá cờ cùng đèn lồng năm màu treo khắp sân bắt đầu lay động. Cảm giác giống như ai đó vừa vuốt ve má, Do Yi vươn tay gạt những lọn tóc rối bời vì gió ra sau tai.
Buổi lễ ồn ào nhanh chóng kết thúc, Do Yi từ cõi mộng trở về thực tại, rút sổ séc xé một tấm.
Bản thân người vu nữ vừa chủ trì buổi lễ cúng thần sắc cũng tái nhợt, dường như cô ấy đã hoàn toàn kiệt sức. Đệ tử bên cạnh phải đỡ lấy cô, thay mặt chủ nhân nhận lấy tấm séc nói vài lời cảm ơn lịch sự.
Khi Do Yi bước ra khỏi mảnh sân treo đầy đèn lồng rực rỡ, cô thư ký đang chờ bên ngoài cửa liền mở cửa xe cho bà. Suốt dọc đường đi, Do Yi không nói lời nào. Mãi đến khi về đến biệt thự, bà mới va vào ánh mắt quan tâm của người con trai.
"Mẹ về rồi ạ ? Chúng con cứ tưởng mẹ ở nhà nên buổi chiều đến chơi với mẹ ..." Chi Gam ngửi thấy mùi trầm hương còn sót lại, không khỏi nhăn mặt: "Mẹ lại đến đó sao ?"
"Ừ." Do Yi trông rất bình tĩnh, đưa áo khoác và túi xách cho người giúp việc, bà không định giấu giếm.
"Mẹ đi gặp chị dâu con."
"Mẹ ?" Gương mặt góc cạnh của Chi Gam hiện lên với vẻ phức tạp.
"Thôi được rồi" Do Yi ngắt lời con trai, ngẩng đầu cười rạng rỡ, "Các con đến đủ cả chứ ?"
"Đến đủ cả rồi !" Chi Gam thấy vậy không nói thêm, dặn người giúp việc dọn bữa ăn lên bàn.
Nhìn mẹ và mọi người vui vẻ trò chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Chi Gam nhíu mày khó hiểu. Anh không hiểu sao người mẹ sáng suốt của mình lại tin vào những điều mê tín dị đoan sau khi chị dâu qua đời.
Đây là năm thứ ba kể từ khi Jang Se Mi qua đời.
Ngày đó, cặp vợ chồng trung niên đã ngủ riêng. Cho đến khi Deung Myung ngủ dậy, dụi mắt đi vào phòng ngủ chính của mẹ hỏi bữa sáng là gì, lúc này cậu mới phát hiện thi thể lạnh cứng trên giường, sắc khí tái nhợt.
Se Mi trông có vẻ yên bình, chỉ có đôi chân mày nhíu chặt, như đang chìm trong một cơn ác mộng vô tận.
Chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vẫn kêu inh ỏi, nhưng không thể đánh thức người đã khuất. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Deung Myung còn định trêu chọc rằng mẹ mình có lúc cũng ngủ quên.
Cậu thanh niên hoảng loạn hét lớn gọi bố, nhận ra bố không có nhà liền gọi cho trung tâm cấp cứu. Bên kia sau khi hỏi về tình trạng cơ thể, xác nhận không còn dấu hiệu sinh mệnh nên nói lời xin lỗi và đưa cho cậu số điện thoại của nhà tang lễ.
-- KẾT QUẢ KHÁM NGHIỆM TỬ THI --
ĐỘT TỬ DO NHỒI MÁU CƠ TIM
Nhồi máu cơ tim ?
Nghe không giống nguyên nhân tử vong của Se Mi, mà giống như kẻ thủ ác đã làm Baek Do Yi chết tâm sau những hành vi ngông cuồng.
"Không phải đâu, con bé còn khoẻ lắm mà ... Sao có thể ra đi sớm như vậy ..." Do Yi cắn chặt môi dưới, bà không thể dùng từ ngữ hữu hạn để miêu tả sự nghi hoặc ấy.
"Nếu một người bình thường có lối sống không điều độ, thường xuyên thức khuya, vận động mạnh, uống rượu quá mức, hút thuốc lá ... cũng có thể gặp tình trạng tương tự."
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích với người phụ nữ quyền quý: "Hơn nữa, nếu trong cuộc sống hàng ngày có quá nhiều biến động về cảm xúc, cũng có thể tăng gánh nặng cho tim và áp lực lên mạch máu, dẫn đến nhồi máu cơ tim cấp ... Xin gia đình hãy nén đau buồn."
Cái chết của Jang Se Mi đến quá đột ngột, quá tàn khốc, khiến tất cả mọi người đều bị sốc nặng. So với Deung Myung - người khóc lóc vật vã đến ngất xỉu, thì nỗi buồn của Baek Do Yi có vẻ không khác biệt mấy so với những người thân khác. Chỉ là chiếc váy đen tuyền khiến sắc mặt bà tái nhợt hơn bình thường.
Và một tháng sau khi Se Mi qua đời, Do Yi thông báo ly hôn với đạo diễn Joo ngay tại bàn ăn này.
II
Giờ đây họ ngồi quanh một chiếc bàn, nói về tin tức giải trí, bàn về những thành tích xuất sắc của Deung Myung khi tiếp quản công ty, lên kế hoạch cho kỳ nghỉ đông năm nay ... Mọi thứ dường như không có gì thay đổi.
Sau một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi, Do Yi nói rằng bà mệt và yêu cầu các con trở về, một mình đứng dậy đi vào phòng ngủ. Niềm vui tạm bợ ấy, dường như thật buồn chỉ vì sự "tạm bợ" này. Phía sau bà, mọi người trao nhau những ánh mắt đan xen sự phức tạp và bất lực.
"Hôm nay mẹ lại đến ..." Chi Gam nhẹ giọng nói.
"Thật là ... Bao giờ thì bà thầy đó mới thôi lừa tiền mẹ đây ?"
"Vấn đề không nằm ở tiền bạc. Nhưng mẹ vốn là người sáng suốt, sao lại không nhận ra ... Chuyện của chị dâu chỉ là tai nạn, làm sao liên quan đến mẹ được ?"
"Thôi nào !" Giọng nói ngắn gọn và dứt khoát của Chi Gang vang lên, anh đưa tay xoa trán: "Chuyện qua lâu rồi còn nhắc lại làm gì ?"
Chi Jung lắc đầu đứng dậy: "Để em đi xem mẹ thế nào."
Trong phòng được điều hòa trung tâm điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp nhất cho con người, ánh đèn ấm áp nhưng nơi này vẫn khiến Do Yi run rẩy vì lạnh. Bà khẽ thở dài không thành tiếng, yếu ớt tựa vào đầu giường, tai còn văng vẳng tiếng chuông mờ ảo từ mảnh sân nhỏ.
Đó là một cảm giác đáng sợ. Căn phòng mà bà vừa rời khỏi, nơi từng vang vọng bao tiếng cười nói, từng chứng kiến bao cuộc đoàn tụ, bao nhiêu lễ kỷ niệm, bao nhiêu món quà được mở ra ... mà giờ đây lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.
Dưới ánh đèn tĩnh lặng mờ ảo, một bức tranh sơn dầu nhỏ hình oval với khung kiểu châu Âu đặt cạnh đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường. Do Yi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào bức tranh, không hiểu vì sao trước đây bà lại không để ý ?
Đây là món quà Se Mi tặng bà vào một dịp Giáng sinh nào đó. Sau khi tò mò về lý do nhận được món quà kỳ lạ này, bà đã tùy tiện đặt nó lên tủ đầu giường. Người giúp việc thì cho rằng đó là ý muốn của bà, còn bà thì cố tình phớt lờ nó. Và thế là bức tranh trở thành một vật trang trí nhỏ, không mấy nổi bật trong căn phòng.
Mọi thứ đều như có chủ đích từ trước, có thể cách ám chỉ của Se Mi quá kín đáo, hoặc có thể do bà không muốn hiểu.
"Để một người sống trái với bản chất của mình, có lẽ cần một sức mạnh vượt qua cả nhân loại." Do Yi lẩm bẩm nhìn vào bức tranh.
Sau này bà tìm hiểu mới biết bức tranh có tên là《 A Thorn Amidst the Roses 》(tạm dịch: Gai trong rừng hồng)
Nó rất giống với Se Mi, một cái gai cắm vào da thịt bà, tuy không quá đau nhưng thỉnh thoảng truyền đến những vết châm chích khiến người ta đứng ngồi không yên.
Không, Do Yi phủ nhận suy nghĩ của mình.
Se Mi không phải một cái gai, cô ấy sắc bén hơn thế nhiều. Cô như mũi kim đâm vào phổi, hít thở nhẹ thì không đau nhưng nếu hít một hơi thật sâu, bà lại cảm nhận được sự tồn tại của mũi kim ấy.
"Mẹ ơi ?" Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ về phép ẩn dụ của Do Yi.
"Con chưa về sao ?" Bà dịu dàng hỏi.
"Lâu lắm rồi không được nói chuyện với mẹ, tình cảm phai nhạt đi rồi ..." Chi Jung ngồi xuống chiếc ghế bên giường, kéo gối ôm vào lòng.
Nghe thấy đứa con út nói mấy lời không đứng đắn, Do Yi liếc nhìn một cái.
"Không cần con lo !" Bà đương nhiên đoán được ẩn ý của anh, "Mẹ con làm việc có bao giờ thiếu suy nghĩ đâu, cho người điều tra kỹ càng rồi mới đến. Đó là nơi mà ngay cả những người thường xuyên xuất hiện trên bản tin Chính trị cũng hay lui tới, sẽ không có vấn đề gì."
"Chuyện thiếu suy nghĩ đâu phải mẹ chưa từng làm ... Áaa ! Sao đánh con nữa !?"
Anh ôm chặt chiếc gối trong lòng: "Con từng tuổi này rồi mà mẹ còn đánh ?!"
Kéo gối vài lần không được, Do Yi mỉm cười, giơ tay đánh vào vai thằng con út: "Đã nói đừng nhắc lại, chuyện qua hết rồi."
"Đúng vậy, chủ tịch Baek hoàn hảo của chúng ta sao có thể mắc sai lầm ! Nhưng mẹ thực sự tin những thứ đó sao ? Chuyện mời hồn lên ấy ... liệu có khả năng xảy ra không ?"
Do Yi chỉnh lại chiếc áo ngủ bằng lụa trên người: "Nếu con gặp thì sẽ hiểu thôi, đó chính là cách chị dâu con nói chuyện. Ngoài Se Mi ra, ai dám nói chuyện với mẹ như vậy ..."
"Mẹ còn gửi họ một đống tài liệu về chị dâu. Diễn viên kỳ cựu đọc qua cũng có thể diễn được, huống chi là mấy bà thầy giỏi đóng kịch nhất ..."
"Chậc, cái đó là để mời hồn về đấy !" Do Yi cắn môi nhìn con mình, định đánh nữa.
"Con quên mọi người đều nói mẹ có mắt nhìn người nhất sao. Diễn hay không diễn, chẳng lẽ mẹ không nhận ra ?"
"Người ta thường nói người trong cuộc thì u mê. Mẹ con trước đây chẳng phải đã từng cười nhạo chuyện vợ viện trưởng Lee tin mấy thứ này sao ? Rồi bây giờ ..."
Cốc cốc
Tiếng động vang lên khiến hai người đồng loạt nhìn về phía cửa, bóng dáng cao lớn của Deung Myung xuất hiện, nói rằng cậu cũng muốn nói chuyện với bà nội.
Chi Jung khuyên mẹ thêm vài câu rồi miễn cưỡng đứng dậy. Do Yi bất đắc dĩ nhìn cháu trai mình, bảo cậu ngồi xuống.
"Chú út con lớn tuổi nên ngày càng lắm lời, còn hơn bà già này nữa."
Do Yi nắm lấy tay cháu trai, đặt lên đầu gối vỗ về. Cậu nhóc ngày xưa bé xíu, giờ bàn tay đã to bằng cái quạt nan rồi.
Người cao thì bàn tay cũng to, Deung Myung cao hơn hẳn so với bạn đồng trang lứa, chắc là di truyền từ mẹ. Do Yi chợt nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thời kỳ mà bà và Se Mi mâu thuẫn gay gắt nhất, mỗi khi cùng nhau tham gia một sự kiện nào đó, người kia nhất định sẽ đứng cách xa bà. Mọi người đều đoán rằng bà chắc chắn sẽ không vui, nhưng đâu ai biết rằng trong lòng bà lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Với thân hình cao ráo như người mẫu, còn mang giày cao gót, Se Mi luôn khiến người ta trở nên thấp bé. Do Yi không cảm thấy mình nhỏ bé như vậy, nhưng bà cũng không thích ngẩng đầu lên để nói chuyện với người khác.
"Chú út chỉ là lo lắng cho bà thôi, bà cũng biết mà." Deung Myung mỉm cười, cậu cười giống mẹ, khuôn mặt thon dài với đôi má bầu bĩnh.
Chỉ là Se Mi không thường cười, ít nhất trong một thời gian dài, cô ấy không cười với bà.
Tâm trí tràn đầy những hồi ức, Do Yi vỗ vào bàn tay cậu, hỏi nhỏ: "Deung Myung cũng nghĩ bà già rồi nên lẩm cẩm sao ?"
Câu trả lời phủ định lọt vào tai, đôi mắt chàng trai trẻ cụp xuống, giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi của đêm khuya: "Tất nhiên là không, bà chính là chủ tịch Baek Do Yi vĩ đại nhất Đại Hàn Dân Quốc. Ai dám lừa bà chứ ?"
Đối diện với đứa cháu nói những lời hay, nụ cười vừa lóe lên của Do Yi ngay lập tức biến mất: "Chỉ có bà đang tự huyễn hoặc mình thôi."
"Bà nội, con không nghĩ bà thực sự tin đó là mẹ con. Ngày sinh, tuổi tác, xuất thân ... mang những thông tin đó đi xem bói thì cũng có lý, nhưng bà còn dặn thư ký gửi tài liệu hình ảnh nữa chứ ?"
"... Đó là để biết rõ hình dạng của mẹ con, như vậy mới có thể tìm đúng linh hồn từ cõi âm ..." Do Yi đáp.
"Vậy thì chỉ cần có ảnh là được rồi mà ?"
Do Yi im lặng, bàn tay đang vỗ nhẹ cũng ngừng lại.
"Mẹ từng nói rằng đôi khi con người rất khó nhận ra cảm xúc của mình, và thường thì việc thừa nhận những cảm xúc đó còn khó khăn hơn." Deung Myung nhìn thẳng vào mắt bà: "Mẹ con mất, thực sự chỉ là một tai nạn, là tai nạn có thể xảy ra với bất kỳ ai, không liên quan đến bà nội. Con chưa bao giờ nghĩ rằng bà có lỗi, cũng chưa bao giờ oán trách bà dù chỉ một giây."
Bàn tay lớn và ấm áp của đứa cháu bao trùm lấy tay bà, nắm chặt.
"Cuộc sống vô thường, chính vì hiểu được điều đó mà con càng trân trọng những người thân yêu bên cạnh. Con nghĩ mẹ cũng sẽ nghĩ như vậy, ở thiên đàng sẽ luôn phù hộ cho gia đình mình bình an hạnh phúc."
Không khí lạnh lẽo trong phòng không biết từ lúc nào đã tan biến. Sau một khoảng lặng ngắn, Do Yi đưa tay vén tóc ra sau tai, đôi mắt đỏ hoe hiện lên nụ cười hiền từ.
"Deung Myung của chúng ta đã thực sự trưởng thành rồi."
Sau khi rời khỏi phòng bà nội và bước ra phòng khách, Deung Myung bắt gặp ánh mắt tò mò của các bậc trưởng bối. Chàng trai trẻ dường như đã có quyết định trong lòng, bảo mọi người yên tâm.
"Con sẽ lo liệu mọi việc !" Cậu nói.
"Được rồi." Chi Gang đáp, vỗ vai đứa con trai giờ đã cao lớn hơn cả anh.
Con trai của họ thực sự đã trưởng thành.
III
"Nhân sinh ta như kiếp phù du
Một khắc lụi tàn chẳng thể nào trở lại
Nhưng người từng khiến kẻ sống đau khổ tột cùng, hôm nay là ngày giỗ
Hãy trở về, mau mau trở về."
Ánh sáng xuyên qua những chiếc đèn lồng rực rỡ, như hàng ngàn sợi chỉ màu buông xuống mặt đất. Người thầy cúng ngồi xếp bằng trên sàn nhà tấu vang nhạc khí, âm điệu kỳ lạ đến nỗi người nghe chắc chắn rằng nó có khả năng chạm đến linh hồn.
Vu nữ mặc váy dài trắng, áo choàng xanh, giọng khàn khàn như nuốt chửng mọi âm thanh ồn ào. Cô ấy có thân hình mảnh khảnh, đôi tay dài đưa lên đưa xuống, chiếc quạt giấy khua "xoạt" một tiếng, miệng lẩm bẩm những câu thần chú.
Bên kia bàn cúng bày biện đủ loại trái cây, thịt khô, nước sạch và gạo trắng ... Do Yi lặng lẽ chờ đợi nghi lễ quen thuộc này kết thúc.
Người vu nữ như biến thành hồn ma thê lương, vô hình vô dạng. Trong điệu múa uyển chuyển, tà áo bay bay, xung quanh tràn ngập bầu không khí cổ quái.
Dù đã hứa với cháu trai, nhưng khi có chút thời gian rảnh rỗi và lòng đầy hoang mang, Do Yi vẫn lui tới nơi này.
'Ít nhất thì nên đến thêm một lần nữa', bà nghĩ.
Thật nực cười, khi còn sống bà đã cố tránh né người phụ nữ này, thậm chí còn nói rằng không được phép đến nhà nếu không có sự cho phép của bà. Vậy mà giờ đây âm dương ngăn cách, lại gặp nhau thường xuyên đến thế.
Cũng không phải bà có điều gì muốn nói ... chỉ là ... là gì nhỉ ?
Sau một hồi co giật và biểu cảm méo mó, người phụ nữ đối diện đột ngột ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên xa cách và lạnh lùng.
Cả sân vườn im bặt, dường như tất cả mọi người đều nín thở, phá vỡ sự tĩnh lặng này là vài tiếng trống "đùng đùng".
Sau tiếng trống, đôi mắt đen như bảo thạch của vu nữ quét qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Baek Do Yi. Có lẽ là do ảo giác, nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt ấy dường như ấm áp hơn.
"Mẹ vẫn muốn gặp con sao ?"
"Cái gì mà 'lại' với 'sao' ? Gặp ta con thấy phiền phức lắm hả ?" Giọng Do Yi mang theo chút trách móc vô thức.
"Dĩ nhiên không phải vậy !" Người phụ nữ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Miệng thì nói thế."
"Mẹ biết lòng con rất vui khi gặp mẹ mà."
"Lại nữa —" Do Yi mím môi, như bị kìm hãm bởi lời nói.
Cả hai đều không nói gì, thời gian như ngưng đọng. Do Yi nghĩ rằng có lẽ mình là một vị khách kỳ lạ, ở đây vung tiền chỉ để nói những lời vô nghĩa.
Nhưng nếu họ cố gắng giao tiếp với nhau, họ sẽ bị kìm hãm bởi những lời nói, một sự kìm hãm lớn đến mức khó tin. Tất cả mọi suy nghĩ, tất cả những cảm xúc ...
Do Yi khẽ cười, sau đó chuyển sang một chủ đề khác.
"Con đã dạy dỗ Deung Myung rất tốt. Thằng bé vừa lễ phép vừa hiểu chuyện. Cái cách nó nói chuyện với ta ... thoắt cái đã trở thành người lớn rồi."
"Deung Myung ... đứa trẻ đó có một tương lai rất tươi sáng."
Người phụ nữ đối diện ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên qua làn khói hương, xuyên qua bầu trời trống trải để nhìn về một nơi xa xăm nào đó mà người khác không thể thấy. Nhưng nhanh chóng cô đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn vào bàn thờ.
"Dù không tận mắt nhìn thấy nhưng con cũng biết. Có mẹ ở bên, thằng bé sẽ không bao giờ phải chịu khổ."
"Mẹ đã nói với con rồi đấy, Deung Myung bắt đầu tiếp quản công ty. Chi Gam nói thằng bé làm rất tốt, xuất sắc lắm."
"Con rất tin tưởng Deung Myung. Nghe mẹ nói vậy con cũng yên tâm hơn."
"Với một đứa trẻ như thế, còn điều gì khiến con phải bận lòng ?" Do Yi cười khúc khích, ánh mắt hướng xuống tách trà, vô thức nhìn theo những lá trà trôi nổi, "Vì thế nên mẹ cũng phải nghe theo lời của đứa trẻ ấy thôi ..."
"Lâu lâu lại đến gặp con, mọi người trong nhà đều nghĩ mẹ bị lẫn rồi. Vì vậy hôm nay đến là để nói với con rằng, từ nay về sau ..."
"Nếu đã vậy ... mẹ à, con nghĩ đã đến lúc mình phải đi rồi."
Nụ cười trên môi Do Yi tắt ngấm, ánh mắt luôn hướng về một bên cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt xa lạ, mờ nhạt của người phụ nữ.
"Ý con là gì ?" Răng bà nghiến chặt dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
"Con phải đi đầu thai." Người phụ nữ có thân hình thẳng tắp và mỏng manh, đôi mắt to lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Do Yi không hề tránh né.
"Vì lời mời của mẹ, con đã trì hoãn rất lâu. Nhưng bây giờ xem ra, nếu ở lại lâu hơn sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi đau trong lòng mẹ, con không muốn thấy điều đó xảy ra."
"Mẹ biết là con không muốn gặp mẹ mà ..."
Do Yi cười nhẹ nhõm, đưa tay lên lau khóe mắt, dịu dàng nói: "Thực ra, mẹ cũng không có gì để nói với con. Chỉ là cảm thấy con rời đi quá vội vàng, thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt đàng hoàng."
Đúng vậy, chỉ có vậy thôi.
"Bây giờ, hãy tạm biệt nhau như thế này nhé. Đi đi, đi con đường của con."
"Vâng, thưa mẹ."
Người phụ nữ nở một nụ cười tươi tắn, mắt đỏ hoe: "Mẹ về đi, dù sao đây cũng là lần cuối ... Hãy để con được nhìn mẹ rời đi như vậy."
Do Yi nhìn sâu vào người phụ nữ, trên khuôn mặt xa lạ này dường như bà thực sự nhìn thấy hình bóng của Se Mi.
Mắt rưng rưng, sống mũi cay xè, Do Yi đứng dậy với đôi chân tê mỏi vì ngồi quá lâu.
"Vậy thì ... mẹ đi nhé."
Do Yi xoay người hít sâu một hơi, nhanh chóng bước ra khỏi khoảng sân.
Khi đôi giày cao gót bước qua ngưỡng cửa, một lúc sau, giai điệu cổ xưa cùng tiếng hát khàn khàn của thầy cúng tiếp tục vang lên theo nhịp điệu.
"Hỡi linh hồn người đã khuất nơi đây
Đừng giữ oán hận, cũng đừng đau khổ
Oán thù đã được xóa bỏ qua lời cầu phúc
Lộ phí đã sẵn sàng
Mau chóng lên đường về cõi Niết Bàn."
Tỉnh táo lại, Do Yi rút một tấm séc đưa cho cho đệ tử của người vu nữ đang tiễn bà ra ngoài.
Ngay khi bà chuẩn bị rời đi, thì bên trong có người chạy ra đưa cho bà một tờ giấy. Do Yi nhận lấy rồi nhìn người đó với vẻ không hiểu.
"Người vừa đi để lại, nhờ tôi chuyển cho chủ tịch."
Do Yi mở tờ giấy ra, dòng chữ viết vội có phần nguệch ngoạc: 'Mực nang 200 gram, củ cải ...'
Đó là một công thức nấu ăn.
Gió từ xa thổi đến, làn gió nhẹ nhàng ấm áp, như bàn tay vuốt nhẹ qua má. Một chút ngứa ngáy từ khóe mắt và sống mũi lan đến môi, Do Yi khịt khịt, đưa tay lau những giọt nước mắt.
"Thật là ..."
Chiếc Mercedes đen lướt đi trên đường ngày một xa khỏi ngôi nhà, âm thanh cũng dần biến mất.
Do Yi ngồi ở hàng ghế sau, những ngón tay sơn màu nude vô thức gõ nhẹ lên dây an toàn.
"Lần gặp tiếp theo là khi nào vậy, thưa chủ tịch ? " Cô thư ký theo thói quen hỏi.
"Tôi sẽ không đến đó nữa ..." Bà thở dài, mỉm cười nhìn ra cửa sổ.
"Không đến đó nữa ..."
IV
Về đến nhà, Deung Myung đứng ở cửa đón bà nội với nụ cười rạng rỡ. Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cháu trai, lòng Do Yi cảm thấy ấm áp.
"Sao con đến đây ?" Bà đưa túi xách cho người giúp việc, cúi đầu thay dép.
Deung Myung tươi cười rạng rỡ, dang rộng vòng tay ôm bà: "Con chờ bà đến mức đói lả rồi."
"À" Do Yi rút khỏi vòng tay cậu, gọi người giúp việc đi lấy tờ giấy trong túi áo cashmere vừa cởi ra.
"Tối nay làm món canh mực theo công thức này nhé, tôi muốn ăn." Do Yi quay sang hỏi Deung Myung, "Con ở lại ăn với bà nhé ?"
"Tất nhiên rồi ! Được ăn tối cùng chủ tịch Baek là vinh hạnh của con. Bà ơi, con muốn ăn thịt nướng ..." Cậu thanh niên vòng tay qua vai bà đi vào phòng khách.
Mâm cơm trên bàn đầy những món ăn màu sắc rực rỡ, Do Yi chỉ xúc vài muỗng, nhìn sang cháu trai đang mải mê với thịt nướng ngon lành. Cậu thanh niên ăn uống còn hào hứng hơn người khác, tất nhiên Do Yi hiểu cậu làm vậy phần nào để bà nội vui.
"Được rồi, đã làm trưởng phòng mà còn ăn uống như vậy có được không ? Ăn chậm thôi, cẩn thận lát nữa bị đau bụng." Bà dặn dò.
"Dạ." Deung Myung ngoan ngoãn giảm tốc độ ăn uống, vờ như không có gì hỏi: "Hôm nay bà có đến đó không ?"
Chiếc muỗng khuấy cơm dừng lại, Do Yi hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: "Hôm nay bà đã nói lời tạm biệt với mẹ con rồi, sau này bà không đến nữa."
Do Yi đoán đó là sự sắp xếp của cháu trai, nhưng chuyện đầu thai gì đó ... khiến bà không khỏi lườm cậu một cái. Deung Myung cảm thấy mọi hành động nhỏ của mình đều bị nhìn thấu, chỉ bẽn lẽn cười.
"Canh đã chín chưa vậy ?" Do Yi quay đầu hỏi nhà bếp.
Người giúp việc trả lời, sau đó mang ra một nồi canh bốc khói nghi ngút. Nước canh có màu sắc tươi sáng và đậm đà, điểm xuyết bằng hành lá xanh, trông rất hấp dẫn.
Chưa kịp để Do Yi đưa tay, Deung Myung đã chủ động múc cho bà một chén. Do Yi cười tươi cảm ơn, nhận lấy chén, múc một muỗng và nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa vào miệng.
Đôi mắt vốn khép hờ đột nhiên mở to.
"Thế nào ạ ?" Người giúp việc lo lắng hỏi.
Những năm qua, chủ tịch vốn không hài lòng với tay nghề nấu nướng của cô. Đây là lần đầu tiên chủ tịch mang công thức về, vì vậy cô đã làm theo đúng như những gì được ghi trên đó, cân đong đo đếm từng nguyên liệu, thậm chí không dám sai một gam.
"Đúng là hương vị đó rồi ... rất ngon !" Do Yi nhỏ giọng đáp, múc thêm một muỗng.
Bà nhìn sang Deung Myung, cậu bé im lặng ngay khi hương vị món canh lan tỏa trong miệng.
"Công thức này rất độc đáo, ai mà nghĩ ra việc cho thêm tương cà vào canh mực chứ ? Quả thực, màu sắc của canh đẹp hơn, vị chua ngọt cũng át đi vị cay của ớt ..." Người giúp việc nói.
"Hóa ra là cho thêm tương cà ..."
Do Yi thoáng sững sờ, chiếc muỗng khuấy nhẹ nhàng trong chén, không biết người nghĩ ra công thức này đã bỏ bao nhiêu tâm huyết vào món ăn.
"Giống hương vị của mẹ quá ... không giống với bất kỳ cửa tiệm nào." Deung Myung ngẩng đầu lên nhìn Do Yi với vẻ không tin nổi, "Bà tìm được công thức ở đâu vậy ?"
"Không phải con ..." Lời nói dừng lại đột ngột.
Cúi đầu nhìn bát canh đỏ tươi, nụ cười trên môi Do Yi run rẩy, lúc thì nhếch lên, lúc thì hạ xuống, không rõ vui hay buồn, hương thơm ngập tràn khoang mũi khiến bà nghẹn ngào.
Chúng ta không thể cố tình phớt lờ điều gì đó, chỉ có thể giả vờ phớt lờ một cách khéo léo.
Hơi nóng từ bát canh bốc lên, làm mờ đi tầm mắt, cơ thể Do Yi ấm áp vì bát canh nuốt vào bụng.
Vậy là ... họ thực sự nói lời tạm biệt rồi.
(HẾT)
______________
* Chú thích: Ý tưởng của câu chuyện được lấy cảm hứng từ bức ảnh để bàn trong phòng riêng của Do Yi (bạn có thể xem lại các tập 11-16).
* Bản quyền ảnh thuộc về Manchester Art Gallery
Mặc dù phim đã kết thúc từ lâu nhưng cứ để người khác phải nói chuyện về nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro