TBT x DHY (2)
Một tháng sau.
Yến đứng trong phòng tắm, tay run run cầm que thử thai. Hai vạch đỏ chói mắt.
Tim nàng như ngừng đập. Cả cơ thể lạnh toát.
Không thể nào… không thể nào được!
Cái đêm mưa ấy, cái đêm nàng bị Trâm cưỡng ép, tưởng rằng có thể coi như “tai nạn” không đáng có ...thế mà lại để hậu quả không đáng có . Nàng nhớ rõ ràng là mình đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi mà sao vẫn có được nhỉ .
Yến ngồi sụp xuống sàn, bàn tay vô thức che lấy bụng dưới còn phẳng lì. Trong lòng nàng vừa hoảng loạn, vừa đau đớn, vừa tuyệt vọng. Nàng không thể chấp nhận mình mang thai đứa con ngoài ý muốn, càng không thể chấp nhận nó là kết quả của bản hợp đồng hôn nhân ràng buộc.
Nàng muốn thoát khỏi Trâm . Muốn mang đứa trẻ đi trốn trước khi quá muộn.
Buổi tối.
Trâm đi bar về, ném áo khoác lên ghế, dáng vẻ vẫn bất cần, nhưng ánh mắt thoáng một tia nghi hoặc khi thấy Yến ngồi trong phòng khách, gương mặt tái nhợt.
“Chị bị sao thế? Trông cứ như mất hồn.”
Yến cố giữ bình tĩnh:
“Không có gì. Chỉ là mệt thôi.”
Trâm nheo mắt. Từ sau đêm đó, cô càng nhạy cảm với từng cử chỉ, ánh mắt của chị. Giống như con thú hoang ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô bước chậm lại, ngồi xuống cạnh chị, tay chạm khẽ lên mu bàn tay đang nắm chặt của Yến.
“Chị định giấu em chuyện gì?”
Yến giật mình, vội rụt tay lại.
“Không có gì. Em nghĩ nhiều rồi.”
Trâm không nói thêm, nhưng ánh mắt tối sầm. Bản năng mách bảo cô: chị đang có bí mật.
Vài ngày sau.
Yến đến bệnh viện kiểm tra, quả thật mang thai. Thai đã hơn 5 tuần. Bác sĩ hỏi nàng có muốn giữ lại hay không. Nàng chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi.
Giữ hay bỏ?
Giữ lại, tức là phải trói buộc với Trâm cả đời.
Bỏ đi, nàng không đủ nhẫn tâm.
Trên đường về, nàng đưa ra quyết định khác: Phải rời khỏi nơi này. Phải trốn đi, thật xa.
Nhưng…
Trâm phát hiện hộp thuốc bổ dành cho bà bầu trong ngăn tủ. Khi thấy nàng có những biểu hiện lạ cô lén lúc nàng đi ra ngoài mà vào phòng nàng lục lọi
Khoảnh khắc ấy, cô chết lặng vài giây, rồi cơn điên dấy lên trong mắt. Cô chờ Yến về rồi chất vấn . Khi Yến về đến phòng vừa ngồi xuống giường thì Trâm lao sang chất vấn nàng
“Chị có thai?” – Trâm gằn từng chữ, ánh mắt như muốn thiêu đốt.
Yến sững người, tay nắm chặt ga giường, nhưng vẫn cố bình tĩnh:
“…Ừ. Nhưng em đừng nghĩ nhiều. Đứa bé này… chỉ là ngoài ý muốn.”
“‘Ngoài ý muốn’?” – Trâm bật cười, nụ cười lạnh lẽo và méo mó. Cô ép sát Yến vào góc giường, tay nâng cằm chị. “Không. Nó là con của chúng ta. Là bằng chứng là lý do mà chị không thể rời khỏi em nữa.”
“Em điên rồi!” – Yến run rẩy, cố đẩy cô ra. “Em không có quyền trói buộc chị chỉ vì đứa bé này chúng ta chỉ là HÔN NHÂN THƯƠNG MẠI mà thôi ”
Trâm ghì chặt eo nàng, giọng khàn đặc, vừa tuyệt vọng vừa điên cuồng:
“Có! Chính vì đứa bé này mà chị mãi mãi thuộc về em. Chị nghĩ em sẽ để chị bỏ trốn sao? Chị trốn đi đâu em cũng sẽ kéo chị về, kể cả phải giam cầm chị cả đời!”
Yến cắn môi, nước mắt trào ra. Nàng đã nghĩ mang thai sẽ cho nàng lý do để rời đi,vì nàng nghe nói cô không thích trẻ con ,để giữ lại đứa bé thì nàng phải bỏ cô , phải chạy trốn khỏi cô để sống một cuộc đời khác… nhưng không ngờ, chính nó lại trở thành xiềng xích nặng nề hơn bao giờ hết.
Một tuần sau.
Yến giả vờ như chấp nhận thực tại. Nàng vẫn đi làm ở Dương Thị, vẫn xuất hiện trước mặt báo chí với hình ảnh nữ chủ tịch lạnh lùng nhưng xinh đẹp. Không ai biết, trong lòng nàng đang nung nấu kế hoạch rời đi.
Nàng liên lạc với một người bạn tin cậy ở nước ngoài, nhờ sắp xếp giấy tờ và nơi ở tạm thời. Nàng biết, chỉ cần Trâm phát hiện, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Mỗi buổi tối về nhà, nàng lặng lẽ viết nhật ký, giấu những dòng chữ quyết tâm bỏ trốn trong cuốn sách dày ở kệ tủ. Bàn tay nàng đôi khi đặt lên bụng, nơi sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày.
Con à, mẹ sẽ đưa con đi. Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, tìm một cuộc đời tự do…
Nhưng Trâm không ngốc.
Một buổi chiều, khi Yến đi tắm, Trâm lục lọi phòng chị và tìm thấy cuốn sổ.
Từng dòng chữ “phải rời đi”, “không thể tiếp tục” khiến mắt cô đỏ ngầu.
Cô ngồi phịch xuống giường, bàn tay run run nhưng nụ cười méo mó hiện lên.
“Chị nghĩ chị có thể thoát khỏi em sao, Yến? Không. Không bao giờ.”
Sau khi tắm xong
Yến vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ướt. Chưa kịp phản ứng, Trâm đã đẩy nàng ngã xuống giường, dùng cơ thể đè chặt.
“Trâm! Em làm gì vậy?”
Cô kề cuốn sổ vào mặt chị, giọng lạnh tanh:
“Đây là gì? Chị định chạy đi đâu? Hả?”
Tim Yến chấn động. Nàng lắp bắp:
“…Em lục đồ chị?”
“Phải.” – Trâm gằn giọng. “Từ bây giờ, chị đừng mong có chút riêng tư nào nữa. Chị muốn bỏ đi cùng con của chúng ta? Mơ à!”
“Em không thể giam giữ chị cả đời! Chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng không có tình cảm” – Yến cố chống cự, nước mắt ứa ra.
“Có thể.” – Trâm cúi sát, môi chạm vào tai nàng, thì thầm như một lời nguyền. – “Chị là vợ em. Chị có bầu với em. Nếu chị còn mơ đến chuyện chạy trốn… em thề sẽ biến cuộc đời chị thành địa ngục. Sao chị không nghĩ em có tình cảm với chị”
Yến run bần bật, ngạc nhiên,hai tay bị ghì chặt trên đầu.
“Em… em quá đáng lắm!” – nàng nghẹn ngào.
Trâm nghiến răng, trong đôi mắt ánh lên sự đau đớn và điên cuồng:
“Quá đáng? Đúng, em quá đáng đấy! Vì chị khiến em sợ. Chị khiến em phát điên khi nghĩ chỉ cần lơ là một chút, chị sẽ biến mất cùng con. Em thà độc ác, thà biến thành quái vật… còn hơn mất chị.”
Nói rồi, cô siết chặt eo Yến, vùi đầu vào hõm cổ chị. Hơi thở hỗn loạn, như kẻ nghiện bị dồn vào ngõ cụt.
“Đừng rời xa em… làm ơn…”
Vài ngày tiếp theo.
Từ hôm đó, Yến gần như bị giam lỏng trong biệt thự. Trâm cắt giảm mọi lịch trình, viện cớ “nghỉ dưỡng thai”, sắp xếp trợ lý khác điều hành công việc thay Yến.
Cô cho lắp camera khắp nhà, thậm chí thuê vệ sĩ đứng ngoài cổng.
Mỗi bước đi của Yến đều nằm trong tầm mắt của Trâm.
Yến nhìn những song sắt vô hình ấy mà tuyệt vọng. Nàng biết, muốn thoát khỏi đây… sẽ cần nhiều hơn là một kế hoạch đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro