TBT x DHY ( 3 )
Một buổi sáng, ánh nắng xuyên qua tấm rèm dày, rọi vào căn phòng đầy hơi thở ngột ngạt. Yến ngồi bên cửa sổ, hai tay khẽ đặt lên bụng đã bắt đầu có đường cong mờ mờ. Bốn tháng trôi qua nhanh chóng. Từ ngày bị Trâm phát hiện ý định bỏ trốn, nàng gần như sống trong một chiếc lồng vàng.
Trâm cắt hết các mối quan hệ bên ngoài của nàng, thuê giúp việc riêng , trợ lý riêng để nàng không cần ra ngoài, thậm chí đưa hết việc ở công ty về cho người khác xử lý. Yến - vốn là nữ chủ tịch Dương Thị mạnh mẽ - giờ chỉ còn là một người phụ nữ yếu đuối mang thai bị giam hãm trong chính căn nhà xa hoa.
Nhiều lần, Yến muốn cãi vã, muốn phản kháng, nhưng ánh mắt điên cuồng của Trâm, những lời đe dọa đầy tuyệt vọng khiến nàng chùn bước. Mỗi lần nàng nhìn thấy đôi mắt ấy, nàng lại nhớ đến đêm mưa định mệnh kia - nơi Trâm đã cướp đi cái ngàn vàng của nàng cướp đi quyền tự quyết của nàng, đồng thời cũng trói buộc cả hai trong sợi dây không thể dứt.
Thế nhưng, mọi thứ không dừng lại ở nỗi sợ. Có những lúc, Trâm bộc lộ sự dịu dàng khó ngờ.
Buổi tối hôm đó, Yến mệt mỏi buồn nôn, cả người toát mồ hôi. Cô hầu hoảng hốt chạy đi tìm Trâm. Còn Trâm, từ dưới tầng lao lên, chẳng kịp cởi giày đã ôm lấy Yến, hốt hoảng vuốt lưng chị:
"Chị sao rồi? Có đau nhiều không? Có phải đưa đi bệnh viện không?"
Yến nhắm mắt, cố gắng điều hòa hơi thở. Chỉ trong một thoáng, nàng cảm nhận được vòng tay ấy không hề thô bạo, cũng không có mùi rượu bia thường ngày. Chỉ có sự lo lắng cuống quýt, run rẩy đến lạ.
"Em... đừng lo quá . Chỉ là thai nghén thôi..." - nàng thì thào, giọng mệt nhoài.
Trâm ôm chặt hơn, hôn vội lên tóc chị, thì thầm:
"Xin lỗi... Là lỗi của em. Nếu không phải vì em, chị đã không phải khổ thế này."
Lời nói ấy khiến Yến mở mắt, sững người. Đây là lần đầu tiên từ sau đêm mưa ấy, Trâm thừa nhận sự sai trái của mình.
Kể từ hôm đó, có lẽ chính Trâm cũng bắt đầu nhận ra, sự chiếm hữu cực đoan chỉ khiến khoảng cách giữa hai người thêm sâu.
Cô không còn ép Yến phải ngủ cùng mình mỗi tối, cũng không còn bám riết lấy chị như trước. Thay vào đó, cô tìm bác sĩ riêng đến tận nhà, thuê cả chuyên gia tâm lý để Yến có người trò chuyện.
Có hôm, Trâm lặng lẽ ngồi ngoài vườn, nhìn chị đọc sách qua ô cửa kính. Trong mắt cô, Yến đẹp hơn bất cứ điều gì, ngay cả khi chẳng hề trang điểm, tóc rối xõa bên vai, tay đặt trên bụng. Cảnh tượng đó khiến trái tim Trâm thắt lại.
"Nếu em không thay đổi, nếu cứ tiếp tục trói buộc... rồi một ngày chị sẽ hận em đến tận xương tủy. Và khi đó, cho dù em có giữ lại được người, cũng sẽ mất vĩnh viễn trái tim chị."
Đêm ấy, Trâm không ngủ. Cô đi loanh quanh khắp phòng, nhìn tấm rèm rung khẽ trong gió, nhớ đến những dòng chữ trong cuốn nhật ký bị xé vụn. Lần đầu tiên, cô đặt ra câu hỏi: "Mình muốn giữ chị bằng cách nào? Xiềng xích hay tình cảm?"
Tháng thứ sáu của thai kỳ.
Yến bắt đầu cảm nhận rõ những cú đạp đầu tiên của con. Mỗi lần như thế, nàng vừa lo lắng, vừa xúc động. Có một sự sống nhỏ bé đang lớn lên trong cơ thể mình - một sinh linh vô tội chẳng hề biết gì về hận thù, cưỡng ép, hay hợp đồng hôn nhân.
Trâm thường ngồi bên cạnh, đặt tay lên bụng chị, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
"Con chúng ta đang chào em đó." - cô cười nhẹ, thì thầm.
Yến liếc nhìn, ánh mắt đầy phức tạp. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng những lúc thế này, trái tim nàng dường như mềm lại.
"Đừng nói là 'con chúng ta'. Nó là con của chị, không phải lý do để em ràng buộc chị." - nàng cố chặn lại cảm xúc, giọng vẫn lạnh.
Trâm không cãi, chỉ cúi đầu hôn lên bụng chị một cái.
"Được. Nhưng em sẽ chăm sóc cả hai, cho dù chị có thừa nhận hay không."
Ngày sinh càng gần, Trâm càng thay đổi. Cô ít đi bar, gần như bỏ hẳn rượu bia. Mỗi buổi tối, cô học nấu ăn, mang lên tận phòng cho Yến. Ban đầu, Yến từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ vụng về của Trâm khi cắt rau, khi khệ nệ bưng tô cháo còn nóng hổi, nàng không khỏi chạnh lòng.
Có một hôm, cháo quá mặn, Yến nhăn mặt. Trâm luống cuống xin lỗi, rồi lặng lẽ xuống bếp nấu lại từ đầu. Khi mang lên, cả tay cô đỏ rát vì bất cẩn bị bỏng.
"Em... sao khờ thế có bị làm sao không." - Yến buột miệng, kéo tay cô lại, thoa thuốc mỡ , nàng không biết mình đã quan tâm cô từ lúc nào
Khoảnh khắc ấy, cả hai lặng im. Trâm nhìn chị chăm sóc mình, ánh mắt chan chứa thứ tình cảm không thể giấu.
"Chị... vẫn còn quan tâm em đúng không?" - Trâm khẽ hỏi.
Yến khựng lại, định phủ nhận, nhưng không thể thốt ra. Nàng chỉ thở dài, né tránh ánh nhìn ấy.
Cuối cùng, ngày đó cũng đến.
Một cơn đau dữ dội ập đến giữa đêm khiến Yến hét lên. Trâm vội vàng bế thốc chị xuống xe, lao thẳng đến bệnh viện.
Cả hành lang cấp cứu hỗn loạn. Trâm nắm chặt tay Yến, ánh mắt rối loạn:
"Chị cố lên! Xin chị đừng bỏ em... đừng bỏ con..."
Yến đau đến mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn thấy rõ sự run rẩy trong đôi mắt kia. Khoảnh khắc ấy, trái tim nàng bất giác mềm nhũn.
Sau nhiều giờ căng thẳng, tiếng khóc đầu đời của đứa bé vang lên. Một bé trai khỏe mạnh.
Trâm òa khóc như một đứa trẻ, run rẩy ôm lấy đứa bé từ tay y tá.
"Con trai... là con trai của chúng ta..."
Yến nằm trên giường, mệt lả nhưng nước mắt lặng lẽ rơi. Nàng không biết đó là nước mắt của nỗi đau, hay của sự nhẹ nhõm.
Những ngày sau sinh, Yến kiệt sức, nhưng khi mở mắt, điều đầu tiên nàng nhìn thấy luôn là Trâm - người chưa từng rời khỏi phòng bệnh. Cô chăm con vụng về nhưng kiên nhẫn, thức trắng đêm ru bé ngủ, không để Yến phải lo lắng.
Một lần, Yến tỉnh giấc lúc nửa đêm. Nàng thấy Trâm ngồi bên nôi, đôi mắt đỏ hoe, khẽ thì thầm với đứa bé:
"Con à... xin con giúp mẹ giữ lấy mẹ Yến. Nếu không có hai người, mẹ... chẳng còn gì nữa."
Yến lặng lẽ nằm đó, trái tim nhói đau. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe được lời cầu khẩn yếu ớt đến vậy từ Thiều Bảo Trâm - cô gái máu lạnh, ngang tàng từng bước vào đời nàng như một cơn bão.
Một tháng sau sinh.
Yến khỏe lại, bắt đầu đi dạo trong vườn. Trâm luôn đi bên cạnh, không còn là cái bóng kiểm soát khắc nghiệt, mà giống một người bạn đời lặng lẽ.
"Em sẽ không trói buộc chị nữa." - Trâm nói, mắt nhìn xa xăm. "Nhưng xin chị... đừng bỏ đi. Nếu chị vẫn muốn ra nước ngoài, em có thể sắp xếp, miễn là chị cho em đi cùng, miễn là con có cả cha lẫn mẹ."
Yến khựng lại. Lời nói ấy, nếu là trước đây, chắc chắn nàng sẽ cười nhạt và từ chối. Nhưng lúc này, trong tim nàng dấy lên một cảm xúc phức tạp khó gọi tên.
Có lẽ, tình yêu - cho dù khởi đầu bằng sai lầm, bằng xiềng xích - vẫn có thể nảy mầm từ những tổn thương.
Nàng nhìn đứa bé đang ngủ say trong nôi, khẽ thì thầm:
"Con à... mẹ đã hứa đưa con đi. Nhưng giờ, có lẽ chúng ta không cần chạy trốn nữa."
Đêm hôm ấy, Trâm ôm cả hai vào lòng. Không còn điên cuồng, không còn tuyệt vọng, chỉ có sự bình yên hiếm hoi sau cơn bão.
Trong màn đêm tĩnh lặng, cô khẽ nói:
"Cảm ơn chị... vì đã cho em một cơ hội để làm lại."
Yến nhắm mắt, để mặc nước mắt rơi xuống gối. Lần đầu tiên, nàng không còn thấy mình là con chim bị nhốt trong lồng, mà là người mẹ có thể cùng ai đó bảo vệ đứa con.
Một khởi đầu mới đang chờ họ, dù còn nhiều sóng gió. Nhưng ít nhất, Trâm đã biết: giữ lấy tình yêu, không phải bằng xiềng xích, mà bằng sự thay đổi.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro