Thiều Quang Yến Nhật
Căn phòng làm việc trong biệt thự họ Thiều lặng ngắt, chỉ nghe tiếng bút máy khẽ sột soạt trên giấy. Ánh đèn bàn rọi xuống tờ hợp đồng màu trắng tinh.
“Ba năm.” – Thiều Bảo Trâm ngả người ra ghế, đôi chân dài vắt chéo, ánh mắt dõi theo người phụ nữ đối diện – Dương Hoàng Yến.
– “Trong ba năm, chị là chim hoàng yến của tôi. Chị chữa bệnh cho gia đình tôi, đồng thời… làm tình nhân cho tôi. Mọi nhu cầu của tôi, chị đều phải đáp ứng.”
Dương Hoàng Yến mím môi, bàn tay cầm bút hơi run. Nàng vốn là bác sĩ , y đức trong lòng luôn nhắc nhở không được dấn thân vào những giao dịch ô uế. Nhưng gia đình đang nợ nần, mẹ bệnh nặng cần phẫu thuật gấp. Số tiền Trâm đưa ra quá lớn, đủ để cứu cả nhà.
“Ba năm thôi, sau đó… tôi được tự do?” – giọng Yến trầm khẽ, muốn xác nhận lần cuối.
Trâm cười nhạt, nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu trái tim Yến.
“Đúng. Ba năm. Nhưng chị nên nhớ, một khi đã bước vào lồng, chim hoàng yến sẽ khó mà bay ra.”
Tim Yến chấn động, nhưng nàng vẫn hạ bút ký. Mực loang ra, nét chữ run rẩy nhưng dứt khoát.
Từ hôm đó, Yến không còn là một bác sĩ bình thường. Ban ngày cô vẫn thăm khám cho mọi người và cha mẹ Trâm, nhưng khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, nàng trở thành tình nhân trong bóng tối.
Trâm trẻ hơn nàng ba tuổi, nhưng khí chất áp đảo, ánh mắt luôn bùng cháy dục vọng và ham muốn chiếm hữu.
Đêm đầu tiên, ánh đèn vàng hắt xuống căn phòng rộng lớn. Trâm ngồi trên ghế, đôi chân vắt chéo, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại rực cháy.
“Chị là của em rồi. Từ giờ, không có quyền bước ra ngoài nửa bước nếu em không cho phép.”
Yến cười nhạt, rót ly rượu vang đặt vào tay Trâm:
“Đây là giao dịch, đừng lẫn lộn nó với tình cảm.”
Trâm không trả lời. Cô chỉ kéo Yến ngồi lên đùi mình, bàn tay mạnh bạo lướt từ eo lên vai, siết chặt. Đêm ấy, những vết hôn đỏ thẫm nở rộ trên cổ, trên bờ vai trắng muốt của Yến, đánh dấu chủ quyền.
Yến không phản kháng, nhưng trong mắt nàng không có tình yêu – chỉ có sự chịu đựng.
Hợp đồng khiến cuộc sống của Yến biến thành chiếc lồng vàng. Nàng không thiếu gì ngoài tự do. Trâm ngày càng đòi hỏi nhiều hơn. Buổi sáng, cô bắt Yến mặc chiếc váy ngủ mỏng tang; buổi tối, nàng phải nằm gọn trong vòng tay cô, để mặc cô vuốt ve, chiếm hữu.
“Chị có biết không, mỗi lần thấy chị định né tránh, em chỉ muốn xích chị lại.” – Trâm thì thầm, môi lướt trên xương quai xanh, giọng khàn đi vì ham muốn.
Có lúc, Yến lạnh nhạt nói:
“Em chỉ mua được thân xác tôi, không bao giờ mua được trái tim.”
Trâm cười, nụ cười sắc lạnh:
“Em không cần trái tim chị. Chỉ cần chị ở cạnh em, trong vòng tay em, hít thở cùng em. Vậy là đủ.”
Những đêm ấy, trong phòng vang vọng tiếng nức nở bị kìm nén và tiếng rên ngọt ngào hòa lẫn.
Mỗi đêm, Yến đều bị cuốn vào vòng tay Trâm. Những cái hôn mạnh bạo, những dấu răng hằn đỏ trên da thịt, tiếng thì thầm khàn đặc bên tai:
“Chị là của em. Chỉ của em.”
Ban đầu Yến kháng cự. Mỗi lần Trâm áp môi xuống, nàng cắn chặt răng, nước mắt rơi lặng lẽ. Nhưng thời gian dần dần, cơ thể phản bội lý trí. Những đêm dài trong vòng tay Trâm, nàng vừa run rẩy vừa khao khát, vừa muốn thoát ra vừa không thể dứt bỏ.
Có lần, Trâm ôm chặt nàng sau cuộc hoan ái cuồng nhiệt, hơi thở còn gấp gáp.
“Ước gì chị không bao giờ rời khỏi em.”
Yến nhắm mắt, im lặng. Trong lòng nàng vẫn nhẩm đếm từng ngày trôi qua, từng ngày gần đến hạn hợp đồng.
Thời gian như nước chảy. Ba năm kết thúc, Yến gầy hơn, nhưng ánh mắt sáng rõ và kiên định.
Đêm cuối cùng, khi Trâm đang ngủ say, Yến lặng lẽ thu dọn hành lý. Trái tim nàng nhói đau, có lẽ Yến đã có tình cảm với cô nhưng lý trí kiên quyết. Nàng không thể sống mãi trong chiếc lồng son này, không thể để bản thân biến thành con chim bị nhốt.
Khi đặt tay lên cánh cửa biệt thự, nàng thì thầm:
“Tạm biệt, Trâm.”
Nhưng đúng khoảnh khắc nàng chạm tay lên tay nắm của cánh cửa thì một bàn tay siết chặt cổ tay nàng, kéo giật lại.
“Chị định đi đâu?” – giọng Trâm khàn khàn, ánh mắt bùng cháy, tóc rối xõa trên gương mặt xinh đẹp.
“Đã hết hợp đồng. Tôi muốn tự do.” – Yến đáp, run run nhưng vẫn ngẩng cao đầu.
Trâm bật cười, nụ cười nguy hiểm.
“Tự do? Chị nhầm rồi. Từ giây phút ký tên, chị đã là của tôi. Hợp đồng chỉ là cái cớ. Còn bây giờ… chị vĩnh viễn không thể rời đi.”
Trâm bế thốc Yến lên, mặc cho nàng vùng vẫy, hét nghẹn trong cổ họng. Cô ném Yến xuống giường, áp người lên, đôi mắt đỏ rực như thú hoang.
" Bỏ ra bỏ tôi ra .... Trâm bỏ ra....Trâm ..."
“Chị muốn bỏ em sao? Muốn chạy sao? Không đời nào.”
“Trâm… em không thể… chúng ta đã thỏa thuận…” – Yến nghẹn lời, nước mắt ứa ra.
Trâm cúi xuống, khóa môi nàng bằng nụ hôn dữ dội. Tiếng kháng cự bị nuốt chửng.
Ánh đèn vàng trong căn phòng ngủ rọi xuống, mờ mờ ảo ảo. Lưng Dương Hoàng Yến bị ép chặt vào cạnh giường lạnh lẽo, hơi thở dồn dập, hai tay giãy giụa nhưng đã bị Thiều Bảo Trâm khóa chặt trên đỉnh đầu.
“Trâm… đừng…” – giọng Yến run rẩy, nức nở.
“Im. Chị chỉ được rên dưới thân em thôi.” – Trâm gằn giọng, đôi mắt rực lửa.
Không cho Yến phản kháng, Trâm cúi xuống, môi cắn mạnh lên cổ nàng, để lại hàng loạt dấu đỏ bầm. Yến uốn cong người, tiếng rên bật ra không kìm được:
“Ư… a… Trâm… đau…!”
Trâm cười khàn, bàn tay thô bạo luồn vào váy ngủ mỏng manh, xé toạc nó chỉ trong vài giây. Tấm thân trắng ngần phơi bày dưới ánh sáng khiến cô càng phát điên. Một tay ghì chặt cổ tay Yến, tay còn lại trượt dọc xuống giữa hai chân nàng, day mạnh.
“Ahhh… đừng… ưm… Trâm…!” – Yến rên rỉ, thân thể run bần bật.
Trâm cúi sát môi nàng, thì thầm bằng giọng khàn đục:
“Chị càng van xin, em càng muốn nghe tiếng chị khóc rên dưới thân em.”
Trâm cúi xuống dưới hai chân nàng mà bắt đầu cắn liếm mút từ đùi non vào trong hoa huyệt của nàng , cô hết cắn lại mút khiến nàng sướng mà bật ra những tiếng tên khẽ
“Ahhh… ahhh… không… Trâm… đừng…!” – tiếng rên của Yến vang vọng, nửa chống cự, nửa buông xuôi.
Cảm giác tê dại lan khắp người khiến nàng không còn kháng cự nổi, từng đợt khoái cảm dồn dập tràn đến.
Trâm ngẩng lên, môi dính đầy ướt át, nở nụ cười tàn nhẫn:
“Chị thấy chưa? Chỉ em mới khiến chị rên như thế này.”
Không cho Yến nghỉ ngơi, Trâm kéo nàng nằm xuống giường lớn, ghì chặt xuống nệm. Lần này, cô không còn kiềm chế. Thân thể hai người va chạm dữ dội, tiếng rên rỉ hòa lẫn tiếng thở gấp, tiếng chăn ga xộc xệch.
Ban đầu Trâm đưa từ từ hai ngón tay mình vào mà di chuyển nhẹ nhàng cho nàng quen rồi bắt đầu tăng tốc dần
“Ưmmm… ahhh… Trâm… chậm… thôi… aaaaa…!” – Yến nấc nghẹn, nước mắt trào ra nơi khóe mắt nhưng thân thể vẫn run lên từng hồi khoái cảm.
Trâm như thú săn mồi, cắn mút từng tấc da thịt, để lại đầy dấu đỏ. Mỗi cú thúc mạnh khiến Yến cong người, bàn tay nắm chặt ga giường, tiếng rên bật ra không kìm nổi:
“Ahhh… ưmmm… Trâm… em… ahhh!”
Tiếng khóc, tiếng rên, tiếng va chạm dồn dập kéo dài đến tận khi Yến gần như ngất lịm. Trâm mới cúi xuống, ép môi vào môi nàng, nuốt trọn cả hơi thở .
Yến run rẩy, tiếng rên khẽ bật ra, vừa đau đớn vừa tê dại.
“Nghe kỹ đây, chị.” – Trâm thì thầm, giọng trầm khàn ngay bên tai, hơi thở nóng rực. – “Cho dù hết hợp đồng, cho dù cả thế giới chống lại, chị vẫn chỉ có thể ở bên em. Chim hoàng yến của em không được bay đi.”
Trong căn phòng kín, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và tiếng rên rỉ tàn dư của Yến vang vọng mãi…
Mỗi nụ hôn, mỗi cú nhấn sâu như muốn khắc lời thề ấy vào tận xương tủy.
Yến khóc trong vòng tay, nhưng cơ thể vẫn siết chặt lấy Trâm như khao khát. Nàng biết, mọi kháng cự giờ đây chỉ là vô nghĩa.
Hai người làm không biết trời đất là gì hết trên giường rồi ra phòng ăn , phòng khách , ban công , trên ghế sofa trong phòng tắm rồi lại trên giường , khắp căn nhà bây giờ đâu đâu cũng có dấu vết của hai người
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa. Trên làn da trắng mịn của Yến chi chít dấu hôn đỏ bầm. Nàng ngồi lặng, đôi mắt ướt át nhìn lên trần nhà.
Trâm vòng tay ôm chặt từ phía sau, giọng dịu dàng nhưng đầy uy lực:
“Chị có thể ghét em, hận em… nhưng chị không thể rời bỏ em.”
Yến nhắm mắt, trái tim nặng nề. Hợp đồng đã hết, nhưng gông xiềng tình ái này còn đáng sợ hơn cả xiềng xích sắt thép.
Trâm hôn khẽ lên gáy nàng, thì thầm như lời nguyền:
“Từ nay về sau, chị chỉ được thở trong vòng tay em thôi, Yến.”
Ngoài kia, chim hoàng yến hót vang trong lồng son. Nhưng trong đôi mắt Yến, đó không còn là tiếng hót, mà là lời nhắc nhở về một sự thật không thể trốn chạy.
Nàng đã ký vào bản án của chính mình từ ba năm trước. Và giờ đây, dù muốn dù không, nàng mãi mãi là chim hoàng yến trong lồng của Thiều Bảo Trâm. Và không hiểu sao giờ đây con mẹ nó sau đêm hôm qua nàng lại yêu cô mất rồi một tình yêu mà Dương Hoàng Yến không biết nó tồn tại được bao lâu dành cho Thiều Bảo Trâm
Nhớ vote cho tui nha dạo này flop quá chắc nghỉ một thời gian
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro