THIỀU QUANG YẾN NHẬT
Sáng chủ nhật, ánh nắng vàng lọt qua rèm cửa, căn hộ nhỏ nhà Dương Hoàng Yến thơm mùi bánh chuối nướng và tiếng nhạc vui nhộn phát ra từ loa Bluetooth.
Bé Mì đang ngồi giữa phòng khách, tóc buộc hai chùm, tay cầm cây bút màu đỏ hí hoáy tô vào quyển tập vẽ. Cạnh con bé là một đống bút màu rải khắp sàn — y như bãi chiến trường mini.
Trên ghế sofa, Thiều Bảo Trâm mặc áo thun trắng rộng, tóc buộc cao, đang ngồi vắt chân cầm cốc cà phê, dáng vẻ nhàn nhã của một người không có gì để lo trên đời.
Duy chỉ có Dương Hoàng Yến là đang ở trong bếp, mặc tạp dề, tóc búi gọn, mặt hơi cau lại.
Từ sáng đến giờ cô nghe thấy ít nhất ba tiếng:
– “Mẹ lớn ơi, con không thích ăn cà rốt đâu!”
– “Mẹ nhỏ bảo là cà rốt làm da cam, con không muốn cam!”
– “Mẹ nhỏ nói ai ăn rau là người lớn, con còn nhỏ, con không ăn!”
Yến rít một hơi thật sâu.
Đúng là nhà này có tận hai đứa trẻ, một năm tuổi và một... ba mươi mốt tuổi.
Nàng bước ra khỏi bếp, lau tay, giọng nghiêm mà vẫn dịu:
– Mì, con nói lại mẹ nghe xem, ai bảo con không cần ăn rau?
Bé Mì lí nhí, mắt đảo quanh như tìm đồng minh.
– Mẹ nhỏ nói… ăn rau là của người lớn, con còn bé, con chỉ ăn cá viên thôi.
Rồi lập tức, con bé quay sang nhìn mẹ nhỏ đang cố nhịn cười:
– Mẹ nhỏ, đúng không?
Thiều Bảo Trâm suýt sặc cà phê, đặt vội cốc xuống, gãi đầu:
– Ờ thì… mẹ nhỏ nói đùa thôi mà… ai ngờ con tin thật.
Nói xong cô còn cười khúc khích, nháy mắt với Mì:
– Nhưng mà mẹ lớn nghe vậy là ghen đó nha.
Yến khoanh tay, nhìn thẳng Trâm:
– Mẹ nhỏ, lại đây.
Câu nói tưởng như dịu dàng mà khiến Trâm đứng hình.
Giọng điệu đó, ngọt ngào quá mức — mà ai từng sống với Dương Hoàng Yến đều hiểu, khi nàng nói ngọt như vậy tức là sắp có người bị “xử”.
Trâm cười trừ, chống chế:
– Ơ… thì em chỉ đùa cho con vui thôi mà, sáng chủ nhật mà, nghiêm túc làm gì…
– Em nói con không cần ăn rau, rồi bây giờ con dỗi không ăn cả rau cả cơm, vậy là đùa vui?
– Thì… thì tại con bé đáng yêu quá nên em lỡ miệng tí thôi…
Trong lúc hai người lớn “đấu khẩu”, bé Mì ngồi ôm gối xem kịch, mắt mở to.
Rồi khi Yến quay sang, con bé lập tức chui sau lưng mẹ nhỏ như kiểu chọn phe:
– Con bên mẹ nhỏ! Mẹ lớn dữ lắm!
Yến nheo mắt.
– À, hôm nay hai mẹ con cùng phe hả?
Trâm gật gù, ôm con bé lên đùi, giọng trêu:
– Hai mẹ con mình đoàn kết lại, mẹ lớn mà mắng là trốn vào chăn luôn.
Bé Mì bật cười khanh khách, tay vỗ vào má mẹ nhỏ:
– Dạaaa! Con thương mẹ nhỏ nhất trên đời luôn!
Còn Dương Hoàng Yến?
Nàng chống tay lên hông, cười nhạt:
– Tốt. Hai người thương nhau thế thì trưa nay hai người ăn rau với nhau luôn nhé. Mẹ lớn khỏi nấu.
Trâm giật mình:
– Ơ kìa chị, em đùa tí thôi mà…
Nhưng Yến quay lưng đi thẳng vào bếp, dáng dứt khoát.
Vậy là bữa trưa thành… “trận chiến nội bộ”.
Mười phút sau.
Thiều Bảo Trâm lén lút bước vào bếp, nhón chân như mèo.
– Chị Yến…
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng dao thớt và nước sôi.
– Chị Yến ơi… em xin lỗi mà, không dám dạy con tầm bậy tầm bạ nữa đâu…
Yến vẫn cắm cúi cắt cà rốt, không quay lại:
– Em xin lỗi chị hay xin lỗi con?
Trâm đứng khựng, rồi gãi đầu:
– Thì… cả hai…
– Em nói sai với con, em phải xin lỗi con trước.
– Thế… giờ con đang chơi, em qua nói được không?
– Tất nhiên, đi ngay đi.
Trâm méo miệng. Vâng, vợ cô không la, không gắt, nhưng giọng kiểu này còn nguy hiểm hơn cả giận thật.
Cô bước ra phòng khách, ngồi xuống cạnh bé Mì đang xếp lego.
– Mì nè, nãy mẹ nhỏ trêu con đó, mẹ nhỏ sai rồi, xin lỗi con nha.
Bé Mì nhìn mẹ nhỏ, rồi hỏi ngây ngô:
– Sao mẹ nhỏ lại sai? Con thích không ăn rau mà.
Trâm cười khổ:
– Ờ… thì ăn rau mới khỏe, mẹ nhỏ đùa thôi, mẹ nhỏ không nên nói vậy.
– Mẹ lớn bảo con phải nghe lời mẹ lớn.
– Ờ thì đúng rồi. Mẹ lớn lúc nào cũng đúng hết.
– Vậy sao mẹ nhỏ lại cãi mẹ lớn?
Trâm đơ người.
Mẹ gì đâu mà bị con hỏi trúng tim đen.
– Ờ thì… mẹ nhỏ chỉ… thử lòng mẹ lớn xem có ghen không thôi mà.
Bé Mì nghiêng đầu:
– Ghen là gì ?
– Là… là khi người ta thương ai đó quá, nên thấy người đó thân với người khác là… thấy tức.
– Như mẹ lớn tức khi mẹ nhỏ ăn bánh mà không chia mẹ lớn?
– Ờ đúng rồi! Giỏi quá nè!
Bé Mì cười, rồi bỗng nhiên nghiêm túc:
– Vậy giờ mẹ lớn tức, mẹ nhỏ phải xin lỗi mẹ lớn nữa đó.
Trâm há hốc mồm.
Con gái năm tuổi của mình vừa “xử” mình.
Buổi trưa.
Cả nhà ngồi quanh bàn ăn. Dương Hoàng Yến dọn ra ba đĩa: cơm, cá kho, canh rau cải, và một đĩa cà rốt xào riêng.
Bé Mì liếc đĩa cà rốt, mặt nhăn như khỉ:
– Mẹ lớn ơi… con không muốn ăn cà rốt đâu…
Yến nhìn con bằng ánh mắt “hiểu chuyện đi”, rồi nhẹ nhàng:
– Ăn ba miếng thôi, xong mẹ cho kem.
Mì bĩu môi, quay sang mẹ nhỏ:
– Mẹ nhỏ ăn dùm con đi.
Trâm giơ tay đầu hàng:
– Không dám, mẹ nhỏ bị phạt rồi. Con mà không ăn là mẹ lớn mắng luôn đó.
– Thế mẹ nhỏ ăn một miếng, con ăn một miếng nha?
Thiều Bảo Trâm nhìn sang Yến như cầu cứu, nhưng Dương Hoàng Yến chỉ nhún vai:
– Thỏa thuận giữa hai mẹ con, chị không xen vào.
Thế là bữa ăn biến thành cảnh tượng hai người nhìn nhau nhăn mặt ăn cà rốt như đang thi ai khổ hơn.
Trâm cắn một miếng, cau mày, Mì bắt chước, rồi cả hai bật cười khúc khích.
Yến nhìn cảnh đó, trong lòng vừa buồn cười vừa bất lực.
“Nhà gì toàn sinh vật kỳ lạ.”
Khi Mì ăn xong, Yến đứng dậy dọn bàn, Trâm chạy lại đỡ:
– Để em rửa bát.
– Em định làm vỡ thêm cái chén nữa à?
– Ơ… lần trước là lỡ tay thôi mà.
– Lần trước, lần trước nữa, rồi lần trước của lần trước nữa?
Trâm ngậm miệng, rồi lùi dần ra sau, tiện tay bế bé Mì lên làm khiên:
– Mì ơi, mẹ lớn mắng mẹ nhỏ kìaaa.
Mì ôm cổ mẹ nhỏ, nhìn mẹ lớn:
– Mẹ lớn ơi, mẹ nhỏ yếu lắm, mẹ đừng mắng mẹ nhỏ nhaaa.
Yến bật cười, lau tay, tiến lại gần, xoa đầu con:
– Rồi, mẹ không mắng. Nhưng mẹ nhỏ phải chịu phạt.
Trâm tròn mắt:
– Phạt gì nữa trời!
– Lau nhà.
– Em vừa thay áo trắng mà…
– Lau bằng cây lau, chứ đâu bắt em quỳ
– Nhưng mà…
– Không có nhưng.
Trâm phụng phịu, tay vẫn bế con, vừa lau nhà vừa càm ràm:
– Cái nhà này kỳ ghê, có ai phạt mà còn bắt làm trước mặt con không?
Mì cười ngặt nghẽo:
– Mẹ nhỏ bị phạt! Mẹ nhỏ bị phạt!
Yến ngồi xem, tay chống cằm, ánh mắt dịu lại.
Cảnh tượng này — một người phụ nữ nghịch như trẻ con, một đứa bé đáng yêu, trong căn nhà nhỏ ấm áp — khiến lòng cô mềm ra.
Chiều đến.
Sau khi dọn dẹp xong, cả ba nằm xem phim hoạt hình trên sofa. Bé Mì nằm giữa, tay ôm gối, mắt dán vào màn hình.
Trâm thì ngáp dài, đầu tựa lên vai Yến.
Yến quay sang:
– Còn nói gì với chị nữa không?
Trâm mở mắt lười biếng:
– Nói gì?
– Vụ sáng.
– À… xin lỗi chị nha. Em hứa từ nay không dạy con bậy nữa.
– Tốt.
– Nhưng mà chị thấy không, con mình thông minh ghê. Mới năm tuổi đã biết phán xử rồi.
– Vì có mẹ nhỏ dạy, nên khôn sớm đó.
– Ủa, sao chị nói kiểu kì vậy?
– Khen thật mà. Dạy sao mà con biết dùng lý lẽ để bắt em xin lỗi, giỏi quá còn gì.
Trâm cười khúc khích, rồi ghé sát tai Yến:
– Thật ra em dạy nó hết đó. “Nếu mẹ nhỏ sai thì mẹ nhỏ phải xin lỗi mẹ lớn.”
– Em tự chôn mình rồi đó biết không?
– Biết. Nhưng mà… thấy chị cười là đáng mà.
Yến quay sang, ánh mắt dịu dàng.
– Mẹ nhỏ đúng là chưa lớn thật.
Trâm nhún vai, vòng tay ôm eo Yến, nhỏ giọng:
– Thế chị yêu em vì cái gì? Vì em “trẻ con” chứ còn gì nữa.
– Ừ, nhưng đôi khi chị thấy mệt vì phải làm mẹ của hai đứa nhỏ đó.
– Em biết. Nên em mới hay làm trò cho chị cười mà.
– Rồi làm chị đau đầu luôn.
– Nhưng chị vẫn cười đúng không?
Yến nhìn cô một lát rồi bật cười thật.
– Ừ, chị cười.
Bé Mì quay sang, ngước mặt:
– Mẹ lớn, mẹ nhỏ ơi, sao hai mẹ lại cười?
Trâm cúi xuống hôn lên trán con:
– Vì có con với mẹ lớn, mẹ nhỏ thấy hạnh phúc lắm.
Mì cười, rồi vươn tay ôm cổ cả hai:
– Con cũng hạnh phúc!
Khoảnh khắc ấy, tiếng cười vang khắp căn phòng nhỏ.
Trên màn hình, phim hoạt hình vẫn chiếu cảnh gia đình mèo cùng nhau ăn tối — y như ba người đang ôm nhau ngoài đời thực.
Dương Hoàng Yến thầm nghĩ:
Có lẽ, dù có thêm bao nhiêu lần đau đầu vì “hai đứa nhỏ”, cô vẫn không muốn đổi lấy thứ gì khác.
Bởi vì, với cô, đây chính là nhà.
Sáng thứ hai, căn hộ nhỏ náo nhiệt khác thường.
Thiều Bảo Trâm đứng giữa phòng khách, hai tay cầm chiếc váy đồng phục màu vàng nhạt, giọng vang cả nhà:
– Mì ơi! Con mặc cái váy này hay cái váy hồng có nơ?
Từ trong phòng, tiếng bé con vọng ra:
– Con muốn cái váy Elsaaaa!
Trâm trợn mắt:
– Cái váy Elsa dài tới gối, đi học vấp té bây giờ!
– Nhưng con thích Elsaaa!
– Không có Elsa gì hết! Mặc cái này, mẹ nhỏ chọn là đẹp nhất rồi!
Bên cạnh, Dương Hoàng Yến đang buộc tóc, liếc ra, giọng bình tĩnh:
– Em nói chuyện với con nhẹ nhàng thôi, lần đầu đi học mà em la vậy, con sợ đó.
Trâm quay sang, hạ giọng ngay tức thì nhưng không chịu thua:
– Em không la, em đang… giải thích có âm lượng thôi!
Yến cười khẽ, bước lại gần, nhẹ nhàng bế bé Mì từ trong phòng ra.
Con bé tóc rối, tay ôm con búp bê Elsa, mắt long lanh như sắp khóc.
– Mẹ lớn ơi, mẹ nhỏ la con…
Yến quay sang Trâm, nhướng mày:
– Em thấy chưa?
– Ơ… em có làm gì đâu, con nó nhạy cảm quá thôi mà!
Yến bấm nhẹ trán Trâm:
– Này, mẹ nhỏ, sáng sớm mà đã ganh với Elsa à?
Trâm nheo mắt:
– Ờ thì… em không thích con em thần tượng ai khác ngoài em thôi!
– Em nghe lại câu đó đi, nghe có giống người lớn chút nào không?
– Không, nhưng mà chị vẫn cưới em đấy thôi!
Yến bật cười chịu thua, quay sang bé con:
– Thôi nào, hôm nay mẹ lớn chở con đi học nha. Mẹ nhỏ cũng đi cùng, nhưng con phải ăn sáng rồi mới được ra ngoài.
– Dạaaa!
Năm phút sau, cả ba ngồi quanh bàn ăn.
Trâm cắt bánh mì, Mì ngồi kế bên nhai nhóp nhép, Yến thì kiểm tra giấy tờ nhập học.
Bỗng Mì hỏi:
– Mẹ lớn ơi, cô giáo có thương con không?
– Chắc chắn có. Ai gặp con cũng thương mà.
Trâm chen vào:
– Nhưng mà cô giáo không được thương hơn mẹ nhỏ nha.
Yến liếc sang:
– Em lại bắt đầu rồi đó.
– Thì nói trước thôi, kẻo cô giáo xinh quá em lo!
– Lo cô giáo hay lo chị?
– Cả hai!
Yến bật cười. Cô lắc đầu, nhưng trong lòng lại thấy ấm. Sự ghen ngốc nghếch ấy, dù đôi lúc khiến cô nhức đầu, vẫn là điểm khiến Thiều Bảo Trâm trở nên dễ thương đến lạ.
Tại cổng trường mẫu giáo.
Sân trường rộn ràng, cha mẹ đưa con tới tấp.
Bé Mì bám chặt tay mẹ lớn, mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng lạ lẫm.
Một cô giáo trẻ bước ra, nụ cười tươi rói:
– Chào phụ huynh ạ! Bé Mì đúng không? Dễ thương quá à!
Yến cúi nhẹ, cười lịch sự:
– Dạ, chào cô. Đây là bé Mì, hôm nay là buổi đầu của con.
Cô giáo gật đầu, liếc sang Trâm đang đứng cạnh.
– Ủa, hai chị…
Trâm nhanh nhảu:
– Dạ, em là mẹ nhỏ, còn đây là mẹ lớn.
– À, vậy ạ! Bé Mì có hai mẹ, dễ thương quá luôn
Rồi cô quay sang Yến, ánh mắt thân thiện:
– Mẹ lớn đẹp thật đó nha, nhìn hiền ghê!
Câu nói vô hại — nhưng ngay lập tức gây thương tích nặng cho người đứng cạnh.
Thiều Bảo Trâm nheo mắt.
Mặt cô đổi sắc liền, kiểu “đỏ 10% ghen, 90% muốn châm chích”.
Cô cười gượng:
– Dạ, hiền thôi chứ không dễ đâu chị ơi, em là người chịu trận suốt đó!
Yến liếc sang, nhéo nhẹ tay cô cảnh cáo.
Cô giáo cười, không hiểu chuyện:
– Dễ thương ghê ha! Mẹ nhỏ vui tính quá trời!
Trâm cười khì, nhưng ánh mắt liếc Yến như thể “chị giải thích coi, sao người ta khen chị đẹp?”.
Yến chỉ biết thở dài.
Khi cô giáo dắt bé Mì vào lớp, con bé còn quay đầu vẫy tay:
– Mẹ nhỏ, mẹ lớn về nhaaa! Con ngoan lắm đó!
Trâm đứng nhìn, nước mắt lưng tròng.
– Chị ơi… con mình lớn thật rồi.
– Ừ, mới hôm nào còn bập bẹ gọi “mẹ nhỏ”, giờ đã đi học.
– Nhưng… chị thấy không, cô giáo cứ nhìn chị cười hoài.
– Trời đất, em ghen với cả cô giáo mầm non sao?
– Ghen chứ! Mắt cô ta lấp lánh lắm luôn!
Yến bật cười, khoác vai Trâm kéo đi:
– Về thôi, mẹ nhỏ, cô giáo có lấp lánh cỡ nào thì người chị nắm tay vẫn là em đó.
– Nhưng mà… chị cũng không được cười lại nha!
– Em tính bắt chị mang mặt lạnh vô trường à?
– Ừ, cho cô ta biết chị có chủ rồi!
Yến suýt phì cười, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của vợ, cô chỉ xoa đầu.
– Em đúng là “mẹ nhỏ” cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Buổi chiều, tại nhà.
Cả hai ngồi trên sofa, Yến đang soạn email, Trâm nằm lăn ra gối, miệng than thở:
– Chị biết không, em nhớ con quá…
– Mới sáu tiếng mà nhớ rồi
– Ờ, nhà trống quá, không có tiếng con gọi “mẹ nhỏ ơi” nghe buồn ghê.
– Lát đón về rồi lại than ồn ào cho mà xem.
– Nhưng ít ra có tiếng con còn vui hơn tiếng chị càm ràm.
– Em vừa nói gì?
– Dạ, em nói em thương chị.
Yến mím môi cố nhịn cười.
– Thôi được rồi, lát bốn giờ rưỡi mình đi đón con sớm chút.
– Thiệt không?
– Ừ. Nhưng em không được gây chuyện nữa nghe chưa.
– Em có gây gì đâu… chỉ bảo vệ hạnh phúc gia đình thôi mà.
Bốn giờ rưỡi chiều, tại cổng trường.
Bé Mì đang chạy tung tăng trong sân, tóc bay phấp phới.
Thấy hai mẹ, con bé la to:
– Mẹ nhỏ! Mẹ lớn! Con ở đây nè!
Cô giáo trẻ lại bước ra, nụ cười rạng rỡ:
– Hôm nay bé ngoan lắm nha, không khóc tí nào, còn giúp bạn dọn đồ chơi nữa!
Yến cúi xuống cảm ơn, Trâm đứng sau khoanh tay, mắt nhìn cảnh tượng với vẻ cảnh giác.
– Dạ, cảm ơn cô.
– À, với lại… em xin lỗi nha, hôm nay mấy cô trong phòng nói mẹ lớn đẹp quá nên hỏi hoài luôn!
Và thế là… Trâm nổ.
– Ủa, nói hoài là sao cô? Nói về người ta hoài chi vậy?
– À… em nói vui thôi, mấy cô bảo mẹ lớn có dáng người đẹp, da trắng…
– Ờ, trắng thì ở nhà cũng trắng, đâu cần ai nói.
– Dạ… vâng…
Yến lúng túng chen vào:
– Thôi, cảm ơn cô nha, tụi chị về đây.
Trâm vẫn lẩm bẩm:
– Gì mà “da trắng”, “dáng đẹp”, ai cho nhìn kỹ dữ vậy…
Bé Mì nhìn hai mẹ, thắc mắc:
– Mẹ nhỏ bị sao vậy mẹ lớn ?
Yến mỉm cười:
– Mẹ nhỏ bị “gió” thôi con.
– Gió ở đâu?
– Ở trong lòng mẹ nhỏ đó.
Tối hôm đó.
Sau khi bé Mì ngủ, Trâm vẫn nằm lăn qua lăn lại, mặt hờn dỗi.
Yến ngồi kế bên, tay vuốt tóc cô, giọng nhẹ:
– Nãy giờ còn giận à?
– Không có.
– Em mà im vậy là đang giận.
– Không giận, chỉ hơi… khó chịu.
– Vì cô giáo?
– Ờ.
– Em biết là cô chỉ khen lịch sự thôi mà.
– Biết. Nhưng vẫn ghét.
Yến bật cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
– Em ghen đáng yêu quá.
– Em không đáng yêu, em nguy hiểm đó.
– Ừ, chị thấy rồi. Nhưng mà nhờ có em, nhà mình mới vui như vậy.
Trâm ngước lên, đôi mắt đen lấp lánh trong bóng tối:
– Vậy chị thương em không?
– Thương nhiều.
– Hơn cô giáo không?
– Hơn tất cả.
– Vậy mai chị đi họp phụ huynh, em đi cùng.
– Để làm gì?
– Để em xem cô ta nói chuyện với chị kiểu nào!
Yến không nhịn được, cười lớn.
– Thôi, mẹ nhỏ ghen nhất hệ mặt trời rồi.
– Ừ, em là mẹ nhỏ của hai mẹ con chị, không cho ai chen vào hết.
Câu nói vừa trẻ con vừa nghiêm túc khiến Yến khựng lại một chút.
Nàng ôm Trâm sát hơn, thì thầm:
– Biết không, dù em có ghen đến đâu, chị vẫn thấy yên tâm. Vì ít nhất, chị biết em thương chị thật lòng
.
– Em không biết yêu bình thường đâu, chỉ biết yêu đến mức không muốn ai chạm vào người của mình thôi.
– Chị hiểu. Và chị cũng đâu có để ai chạm ngoài em đâu.
Trâm im lặng một lúc, rồi cười khẽ, giọng buồn buồn:
– Thế thì tốt. Em chỉ cần vậy thôi.
Ngoài phòng ngủ, bé Mì mớ trong chăn:
– Mẹ nhỏ đừng la con… con ăn rau rồi mà…
Hai người lớn bật cười khẽ, ôm nhau chặt hơn.
Căn phòng nhỏ, ấm, yên, và đầy những hơi thở quen thuộc — nơi có một đứa trẻ con 5 tuổi, và hai “đứa trẻ to” yêu nhau bằng cách vụng về nhưng chân thành nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro