Mây, tôi
Dưới bầu trời mênh mông, nơi ánh sáng và bóng tối quyện vào nhau như hơi thở của thời gian, đám mây lững lờ trôi, mang trong mình những mảnh vụn của ký ức, của bao điều con người chẳng thể gọi tên. Chúng không có hình dáng nhất định, đôi khi là một dải lụa mỏng manh, đôi khi là ngọn núi khổng lồ trôi giữa tầng không nhưng dù ở hình dạng nào, đám mây vẫn gợi cho ta một cảm giác mơ hồ, như đang nhìn thấy điều gì đó vừa quen vừa xa lạ, vừa hữu hình vừa không thể nắm bắt.
Người ta nói, đám mây là linh hồn của bầu trời. Mỗi sớm mai, khi nắng còn chưa kịp xua tan lớp sương mỏng, những đám mây trắng muốt lại tụ về phía đông, như những đứa trẻ nô đùa bên ánh bình minh. Còn khi chiều buông, chúng hóa thành những dải lụa tím nhạt, đượm buồn, trôi dạt về phía chân trời, nơi mặt trời lặn xuống như một kẻ đang chìm dần trong giấc ngủ vĩnh hằng. Tôi vẫn thường ngước nhìn chúng, trong những khoảnh khắc lòng mình trống rỗng, và nhận ra rằng mây cũng giống như con người đến rồi đi, thay hình đổi dạng, chẳng bao giờ ở mãi một nơi.
Có lẽ đám mây sinh ra để dạy con người hiểu về vô thường. Hôm nay, nó thong thả trôi trên cao, phơi mình trong ánh nắng ấm; nhưng ngày mai, nó có thể tan biến giữa cơn gió, chẳng để lại một dấu vết nào. Cũng như những niềm vui, những nỗi buồn, những con người mà ta từng gặp gỡ, đến một lúc nào đó, tất cả cũng sẽ tan như mây. Không phải biến mất, mà là trở về với bầu trời chung, hòa vào vô tận, như giọt nước rơi xuống dòng sông rồi tan vào biển cả. Mây không chết. Nó chỉ đổi hình, đổi chỗ, để tiếp tục hành trình bất tận của mình như linh hồn con người mãi đi tìm nơi yên bình giữa cõi đời biến động
Ngày nhỏ, tôi từng ngồi hàng giờ ngắm mây. Tôi nhìn thấy trong đó những con vật, những tòa lâu đài, những khuôn mặt cười. Khi lớn lên, tôi nhìn thấy trong mây những điều khác: những giấc mơ tan vỡ, những ký ức bị gió cuốn đi, những ánh mắt đã từng trao nhau mà giờ chỉ còn trong tưởng nhớ. Có lẽ, mây vẫn như xưa, chỉ có tôi là đổi khác. Con người càng trưởng thành, ánh nhìn càng đượm buồn, và cái đẹp trong thế giới này bỗng trở nên mong manh đến đáng sợ.
Một đám mây bay qua, tưởng như vô nghĩa, nhưng lại là bài học của vũ trụ. Nó không cưỡng lại gió, cũng chẳng sợ tan biến. Nó để mặc mình được cuốn đi, phó mặc cho định mệnh. Đó là sự buông bỏ mà con người cả đời theo đuổi một dạng tự do không còn vướng bận, không còn níu giữ. Nhưng ta, với trái tim đầy ràng buộc, làm sao có thể sống như mây được? Ta sợ mất, sợ quên, sợ bị cuốn trôi. Ta cố giữ lấy tất cả ký ức, con người, ước mơ, và rồi trong lúc giữ chặt, ta đánh mất chính mình.
Đôi khi tôi nghĩ, nếu kiếp sau được hóa thành một đám mây, tôi sẽ trôi qua những vùng đất xa xôi, nhìn xuống thế gian với đôi mắt bình thản. Tôi sẽ thấy người ta yêu nhau, hận nhau, rồi chia xa; thấy mùa xuân trôi qua như một giấc mộng, thấy mùa thu rụng đầy những chiếc lá vàng. Tôi sẽ không cần nói một lời nào, chỉ im lặng trôi đi, bởi mây không cần phải chứng minh điều gì cả. Sự tồn tại của nó đã đủ, nhẹ nhàng mà sâu sắc, lặng lẽ mà vĩnh cửu.
Và có lẽ, đó chính là điều khiến mây trở nên thi vị. Nó không bị ràng buộc bởi hình hài hay giới hạn, không có nơi bắt đầu, cũng chẳng có điểm kết thúc. Nó chỉ tồn tại như hơi thở của vũ trụ, như linh hồn của sự tĩnh lặng. Mỗi khi nhìn lên, ta thấy mây đang trôi, và ta nhận ra: thời gian cũng đang trôi, tuổi trẻ cũng đang trôi, ta cũng đang trôi. Tất cả đều là những đám mây của đời xuất hiện, thay đổi, tan biến, rồi lại trở về.
Có người bảo, đám mây là nỗi buồn của trời. Nhưng tôi lại nghĩ, mây là cách bầu trời ghi nhớ. Ghi nhớ những cơn mưa đã qua, những ngày nắng rực rỡ, những hoàng hôn chậm rãi phủ lên nhân gian sắc tím nhạt buồn tênh. Và cũng như bầu trời, con người cũng cần những "đám mây" của riêng mình, những khoảng trống, những lặng im, để chứa đựng điều không thể nói bằng lời.
Thế nên, mỗi khi mệt mỏi, tôi lại ngẩng đầu lên nhìn mây. Nhìn cái cách nó thong dong, cái cách nó trôi mà không cần biết mình sẽ đi đâu. Tôi học ở nó sự bình thản, học cách chấp nhận, học cách buông tay. Bởi cuối cùng, cuộc đời cũng chỉ là một bầu trời rộng lớn còn ta, chỉ là những đám mây thoáng qua, để lại một chút bóng mờ trong ký ức của nhau, rồi tan vào hư vô.
Và trong sự tan biến ấy, lại có một vẻ đẹp lạ thường, vẻ đẹp của cái mong manh, của cái ngắn ngủi, của những gì không bao giờ trở lại. Đám mây, như linh hồn của đời người, chỉ có thể thực sự tự do khi chấp nhận rằng: không có gì là mãi mãi.
.................
Chiều xuống. Ánh hoàng hôn như vệt lửa cuối cùng còn sót lại giữa bầu trời rực rỡ đang dần tắt. Tôi đứng lặng, nhìn đám mây cuối cùng của ngày trôi về phía chân trời xa xăm. Màu trắng của nó đã ngả sang hồng nhạt, rồi dần nhuốm tím, rồi mờ dần vào khoảng không vô tận. Trông nó như một linh hồn đang tan ra, lặng lẽ rời khỏi thế gian, không một tiếng động, không một dấu vết
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy mình nhỏ bé đến lạ. Cả đời người, bao toan tính, bao khát vọng, cuối cùng rồi cũng chỉ là những vệt mây bay qua bầu trời số phận. Ta dành nửa đời để chạy theo những điều tưởng như vĩnh cửu danh vọng, tình yêu, ký ức mà quên rằng, chẳng có gì trên đời này tồn tại mãi. Mọi thứ đều sẽ phai nhạt, đều sẽ hóa mây.
Mây dạy tôi một bài học lặng lẽ: sống không phải để bám víu, mà để tan ra trong tự do. Khi ta thôi sợ hãi sự mất mát, ta mới thật sự chạm đến cái đẹp của hiện tại. Bởi ngay cả đám mây kia nếu nó mãi đứng yên, nếu nó cố níu giữ hình dạng mình đang có thì mưa sẽ chẳng bao giờ rơi, cầu vồng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, và bầu trời sẽ chẳng bao giờ thay mùa.
Tôi bỗng nghĩ đến con người. Ta cũng như mây chỉ khác là mây biết trôi, còn ta lại sợ phải đi. Ta sợ thời gian, sợ đổi thay, sợ kết thúc. Nhưng có lẽ, chính trong sự trôi đi đó, trong những khoảnh khắc ta buộc phải rời bỏ, cuộc sống mới thật sự có ý nghĩa. Như đám mây chỉ khi tan ra mới hóa thành mưa, nuôi dưỡng đất trời, con người chỉ khi dám mất đi mới có thể được sinh ra lần nữa trong lòng ai đó, trong ký ức của thế gian, hoặc trong sự tĩnh lặng của chính mình.
Tôi ngẩng đầu. Bầu trời giờ chỉ còn màu tím than, lặng lẽ và sâu thẳm. Không còn đám mây nào nữa, chỉ còn gió nhẹ và mùi chiều phai. Nhưng trong tim tôi, vẫn còn vương lại hình ảnh của những đám mây trôi, nhẹ như hơi thở, xa như giấc mộng. Tôi nhận ra, cuộc đời không cần phải rực rỡ mới đẹp, chỉ cần một thoáng bình yên giữa những biến động là đủ.
Rồi mai, khi bình minh lên, những đám mây mới lại được sinh ra. Chúng sẽ tiếp tục cuộc hành trình bất tận, trôi qua những bầu trời khác, nhìn thấy những con người khác. Và có thể, ở một nơi nào đó, một người khác cũng đang ngước nhìn, lặng im ngắm mây như tôi hôm nay mang trong lòng cùng một niềm hoài niệm, cùng một câu hỏi không lời đáp về sự tồn tại, về thời gian, và về chính mình
Đám mây trôi qua, nhưng dấu ấn của nó còn mãi - không phải trên bầu trời, mà trong ánh nhìn của kẻ vẫn còn đang ngước lên.
Và có lẽ, đó chính là điều đẹp nhất: ta không thể giữ mây, nhưng ta có thể giữ khoảnh khắc khi ta nhìn thấy nó.
Bởi đôi khi, cái vĩnh cửu chẳng nằm ở thứ ta nắm được mà ở giây phút ta buông ra, và để lòng mình trôi theo mây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro