Những Dòng Chưa Viết

Khi Rafayel và MC gần như đã phá vỡ được lời nguyền, một thế lực đen tối xuất hiện, muốn ngăn cản họ. Thế lực này chính là hiện thân của sự lãng quên, của bóng tối, của những ký ức bị chôn vùi.

Thế lực này muốn xóa bỏ mọi ký ức của Rafayel, muốn giam giữ anh trong vòng luân hồi vô tận, và muốn chia cắt anh và MC mãi mãi.

Thế lực này xuất hiện dưới hình dạng một bóng đen khổng lồ, với đôi mắt đỏ ngầu và nụ cười nham hiểm. Nó tấn công Rafayel và MC bằng những đòn phép thuật mạnh mẽ, bằng những lời nói dối ngọt ngào, và bằng những ký ức đau buồn.

Rafayel và MC chiến đấu chống lại thế lực đen tối, nhưng họ ngày càng yếu đuối và bất lực. Thế lực này quá mạnh, quá tàn ác, và quá thông minh.

Trong trận chiến cuối cùng, thế lực đen tối tung ra một đòn phép thuật mạnh nhất, nhằm vào Rafayel. MC nhận ra rằng, nếu Rafayel bị trúng đòn, anh sẽ mất hết ký ức và trở thành nô lệ của thế lực đen tối.

Không ngần ngại, MC lao vào chắn cho Rafayel. Cô hứng trọn đòn phép thuật, và cô tan biến vào hư vô.

"MC!" Rafayel hét lên, giọng nói đầy đau đớn.

Anh cố gắng ôm lấy MC, nhưng tất cả những gì anh chạm vào chỉ là không khí. Anh cảm thấy như mình vừa mất đi một phần của chính mình, một phần quan trọng nhất.

MC đã hy sinh thân mình để bảo vệ Rafayel. Cô đã chấp nhận tan biến vào hư vô, để Rafayel có thể giữ lại ký ức và phá vỡ lời nguyền.

"Em yêu anh," MC nói, giọng nói yếu ớt vang vọng trong không gian. "Hãy sống tiếp, và đừng bao giờ quên em."

Rồi, giọng nói của MC tắt lịm. Cô đã biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết gì.

Rafayel quỳ xuống đất, khóc nức nở. Anh cảm thấy một nỗi đau tột cùng, một nỗi đau mà anh chưa từng trải qua trước đây. Anh đã mất đi người mình yêu, người tri kỷ, và người đồng hành.

Anh biết rằng, MC đã hy sinh vì anh, vì tình yêu của họ. Anh phải sống tiếp, anh phải phá vỡ lời nguyền, và anh phải nhớ về cô mãi mãi.

Sau khi MC hy sinh, Rafayel cảm thấy một sự thay đổi lớn trong cơ thể và tâm trí mình. Lời nguyền về họa sĩ bị nguyền rủa đã bị phá vỡ. Anh không còn phải sống trong vòng luân hồi vô tận, và anh không còn phải mất đi ký ức về người mình yêu.

Nhưng cái giá phải trả quá đắt. Anh đã mất đi MC, người anh yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Anh sẽ mãi mãi nhớ về cô, nhưng anh biết rằng họ sẽ không bao giờ được ở bên nhau nữa.

Anh trở lại thế giới hiện tại, mang theo những ký ức đau buồn và những "dòng chưa viết" của quá khứ. Anh trở thành một người khác, một người trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng cũng cô đơn hơn, buồn bã hơn.

Anh trở thành một họa sĩ nổi tiếng, những bức tranh của anh tràn ngập nỗi buồn và sự mất mát. Anh vẽ những phong cảnh biển đêm, những ngọn đồi xanh tươi, và những khuôn mặt buồn bã. Anh vẽ tất cả những gì mà anh đã trải qua, tất cả những gì mà anh đã mất.

Những bức tranh của anh được mọi người yêu thích, bởi vì chúng chứa đựng những cảm xúc chân thật, những nỗi đau sâu sắc, và những hy vọng mong manh. Mọi người cảm nhận được sự đồng cảm trong những bức tranh của anh, họ cảm thấy như anh đang nói lên tiếng lòng của họ.

Nhưng dù cho có thành công đến đâu, Rafayel vẫn không thể quên được MC. Anh vẫn luôn nhớ về cô, nhớ về nụ cười của cô, ánh mắt của cô, và giọng nói của cô. Anh vẫn luôn mơ về cô, mơ về những ngày tháng hạnh phúc mà họ đã từng trải qua.

Anh biết rằng MC vẫn luôn ở bên cạnh anh, trong tim anh, trong những giấc mơ của anh. Họ tồn tại trong hai thế giới khác nhau, âm và dương, mãi mãi yêu nhau nhưng không bao giờ có thể chạm vào nhau.

Rafayel tiếp tục sống, nhưng cuộc đời anh mang một màu sắc u buồn vĩnh cửu. Anh không bao giờ kết hôn, anh không bao giờ yêu ai khác. Anh chỉ sống với những ký ức về MC, với những bức tranh mà anh đã vẽ về cô, và với những hy vọng mong manh về một ngày nào đó họ sẽ gặp lại nhau.

Anh tin rằng, sau khi chết đi, anh sẽ được gặp lại MC ở một thế giới khác, một thế giới không có đau khổ, không có chia ly, và không có lời nguyền. Anh sẽ được ở bên cô mãi mãi, và họ sẽ được yêu nhau trọn vẹn.

Bức tranh dang dở của anh cuối cùng cũng được hoàn thành, nhưng nó không phải là một bức tranh về biển đêm, mà là một bức chân dung của MC, với ánh mắt buồn man mác nhưng vẫn tràn đầy tình yêu thương. Bức tranh ấy là minh chứng cho một tình yêu vượt thời gian, một tình yêu đã viết nên những dòng chưa bao giờ được viết.

Rafayel đặt tên cho bức tranh là "Âm Dương." Anh tin rằng, bức tranh này là biểu tượng cho tình yêu của anh và MC, một tình yêu đã vượt qua mọi rào cản, đã chiến thắng mọi thử thách, và đã tồn tại mãi mãi.

Anh treo bức tranh trong xưởng vẽ của mình, và anh thường xuyên ngồi ngắm nó, trò chuyện với nó, và chia sẻ những tâm sự của mình với nó. Anh cảm thấy như MC đang ở bên cạnh anh, lắng nghe anh, và ủng hộ anh.

Cuộc đời của Rafayel có thể đầy đau khổ và mất mát, nhưng nó cũng đầy ý nghĩa và hy vọng. Anh đã sống một cuộc đời đáng sống, một cuộc đời đã viết nên những dòng chưa bao giờ được viết.

Anh đã yêu, đã mất mát, đã hy vọng, và đã sống trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro