Chương 4: Ngọc Cung (1)

Cơ thể vốn đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục lại nhanh chóng được cải thiện. Thức ăn cũng được thay đổi từ cháo sang thức ăn thông thường, phạm vi hoạt động cũng bắt đầu tăng lên.

Trong khi đó, Seongjin dành thời gian tập nhiều bài tập khác nhau trong phòng khi rảnh rỗi.

Cậu muốn chạy ra ngoài ngay lập tức để luyện tập với cường độ cao, nhưng cậu đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân và gần như ngã xuống vì mệt mỏi.

Chà, nếu bây giờ mình di chuyển quá mạnh thì các khớp của mình sẽ kêu cứu mất....

Cậu nhìn đầu gối run rẩy khi chỉ mới tập vài lần.

Bài tập đứng tấn cũng nặng nhọc, nhưng nếu cậu chạy với trọng lượng nặng như thế này thì sụn sẽ vỡ nát mất.

Không có hồ bơi ở đâu sao? Cậu muốn tập luyện với cảm giác như đang phục hồi chức năng.

Khi cậu đang vụng về vùng vẫy với tay chân, tựa một phần trọng lượng của mình xuống giường để không làm cơ thể căng thẳng hết mức có thể, Quỷ vương đã an ủi cậu và nói những điều vô nghĩa.

[Chà, dù sao thì nó cũng tốt hơn lần đầu rồi phải không? Có vẻ như đường nét của khuôn mặt đã rõ hơn một chút.]

Khi cậu nhìn vào gương, một cậu bé tóc vàng tiến lại gần mình với vẻ mặt ủ rũ.

Cậu có mái tóc vàng xám, và đôi mắt sắc bén khiến cậu nhớ đến hoàng hậu Lisabeth.

Mặc dù thừa cân nhưng cậu có vẻ đã phát triển khá tốt so với một đứa trẻ 15 tuổi, nhưng vì bản thân không quen với chiều cao trung bình của người dân ở đây nên đó chỉ là suy đoán.

'Tôi không biết có sự thay đổi nào không. Không phải nó chỉ hơi mập thôi sao?'

[Không phải trước tiên chúng ta nên truyền động lực bằng cách suy nghĩ tích cực sao? Hay là không? Nếu chăm chỉ thì có lột xác từ lợn thành anh chàng đẹp trai đó. Giờ thì lên thôi!]

Mình chỉ muốn tiêu diệt tên này thôi. Seongjin lắc đầu và bắt đầu lại bài tập tay không.

Cung điện biệt lập nơi Seongjin hiện đang ở là một tòa cung xinh xắn bằng ngà voi có tên là 'Ngọc Cung'.

Nhìn từ bên ngoài, nó có hình dáng tinh tế và gọn gàng, nhưng nếu nhìn xung quanh, đó là một nơi xinh đẹp được trang trí sang trọng và đầy màu sắc.

Người ta nói rằng đệ nhất hoàng hậu đã xây dựng nó đặc biệt cho Morres, nên đây chắc chắn không phải thứ bình thường.

Nó được trang bị tất cả các tiện nghi phục vụ việc học tập và hoạt động xã hội của hoàng tử, bao gồm các phòng ngủ nhỏ nhưng sang trọng, phòng học riêng, phòng tập thể dục riêng, nhà kính riêng và phòng tiệc riêng. Phòng tập thể dục và thư viện đã được lên kế hoạch xây dựng và sẽ được Seongjin ghé thăm vào ngày nào đó.

Tuy nhiên, sau khi quan sát vài ngày trong khi luyện tập lại, Seongjin phát hiện ra Ngọc Cung này là nơi mà mọi thứ diễn ra hơi kỳ lạ.

Đầu tiên, không ai trong số những người ở đây hoặc đến thăm Ngọc Cung có thần lực.

Đó là một điều thực sự kỳ lạ. Toàn bộ hoàng cung tràn ngập thần lực, nhưng không thể nhìn thấy nguồn gốc của nó.

Mình chắc chắn khu vực này tràn ngập thần lực đến mức Quỷ vương không thể thoát ra khỏi cơ thể này nếu không được phép......

Tuy nhiên thì Seongjin chưa từng gặp ai có thần lực sau khi nhập vào cơ thể này.

Cơ thể của Morres cũng không ngoại lệ. Bản thân Thánh Hoàng hiện tại, Nathaniel, là người nắm giữ sức mạnh thần lực to lớn chưa từng có, nhưng thật không may, Morres, đứa con trai của đại hoàng hậu lại được sinh ra với không chút thần lực nào.

Chà, đó là một điều vô cùng may mắn đối với Seongjin và Quỷ vương. Nếu cơ thể của Morres có dù chỉ một chút thần lực thì Quỷ vương đã biến mất ngay khi hắn xâm nhập vào cơ thể này.

'...Thật lãng phí. Lẽ ra tôi nên làm thế ngay từ đầu.'

[Tên khốn này! Ngươi nghĩ tên này chỉ có một mình à? Ngươi chính là ác linh tùy ý nhập vào cơ thể hoàng tử! Nếu bị linh mục phát hiện, chẳng phải sẽ bị trừ tà ngay lập tức sao?]

Chà hơi khó khăn đấy.

Dù sao Thánh quốc Delcross có hệ thống thần quyền mạnh mẽ, ảnh hưởng của nó lan rộng ra toàn bộ lục địa. Nói cách khác, nó có nghĩa là nơi tập hợp những người có thần lực từ khắp lục địa.

Tuy nhiên, chỉ có những người bình thường không có thần lực là ở trong Ngọc Cung. Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?

Không nhìn thấy người chữa bệnh đó, thật kỳ lạ khi hoàng tử có thể sống lại.

Quỷ vương cẩn thận đoán ra nguyên nhân.

[Có lẽ là do Morres ban đầu không có thần lực?]

'Thế thì sao?'

[Hãy nghĩ về danh tiếng của người ta thử đi. Mặc dù là con trai của Thánh Hoàng nhưng người ta lại nói đó là người không có thần lực. Với tính cách đó, thì chắc chắn sẽ không thể không chú ý tới những người sử dụng thần lực. Ta nghĩ tên này chỉ đi chệch hướng vì mặc cảm tự ti thôi?]

'Điều đó có lý, nhưng chỉ có vậy thôi sao?'

[Này, đó là lý do tại sao, hãy đến đây thôi. Nó không tốt cho chúng ta sao? Những người có thần lực đặc biệt nhạy cảm với ma thuật và linh hồn ma quỷ. Không lo bị bắt vẫn tốt mà nhỉ?]

Ờ, đợi một chút.

'Nhưng cha của Morres không phải rất mạnh sao? Làm thế nào các linh mục có thể gọi được cha nếu họ bị mắc kẹt trong một cung điện riêng biệt? Trong cùng một cung điện à?'

[...Trùm cuối có phải là cha của tên này không?]

Seongjin thở dài khi cảm thấy Quỷ vương run rẩy.

Cậu cũng không biết. Dù nó là gì đi nữa.

Thứ hai, những người hầu của Ngọc Cung có phần kỳ lạ.

Ngọc Cung được quản lý bởi một số ít người hầu. Ngoại trừ số lượng lính canh tối thiểu, số người ở trong cung điện so với quy mô của cung điện là rất ít.

Một thị nữ tận tâm, hai người giúp việc, một quản gia thường trú, một đầu bếp và một quan chức cấp thấp.

Ngay cả hoàng hậu Lisabeth, người thỉnh thoảng đến thăm Seongjin cũng đi cùng với những người hầu cận, hiệp sĩ hộ tống và gần 20 người.

Hơn nữa, ngay cả số rất ít người hầu này cũng không bình thường.

Trước hết, để làm ví dụ, sẽ có Edith, người thị nữ duy nhất.

Cô ấy là một cô gái trẻ với mái tóc ngắn bồng bềnh và khuôn mặt duyên dáng, cô ấy hay đi dạo quanh cung điện với vẻ mặt nghiêm nghị không phù hợp với một thị nữ.

Mỗi lần cô ấy đến phòng Seongjin một mình, ban đầu cậu nghĩ cô ấy đã gặp rất nhiều khó khăn khi còn trẻ trong môi trường làm việc tồi tàn.

Mặc dù đây là một thị trấn không có luật lao động, nhưng không phải nên có số lượng nhân viên làm ca tối thiểu sao?

Nhưng người phụ nữ này không phải là người bình thường.

Ngay cả khi Seongjin có cử động nhỏ, cô ấy sẽ bay vào phòng hoặc tự mình nhặt và mang theo một lượng lớn thức ăn.

Cô ấy có thể nâng cơ thể to lớn của Morres bằng cánh tay mảnh khảnh của mình và nói rằng sẽ thay tấm trải giường đẫm mồ hôi trong khi cậu đang nằm. Ban đầu cậu còn nghi ngờ đó là một sát thủ đóng giả thị nữ của mình.

Trực giác của thợ săn được rèn luyện qua hàng thập kỷ chiến đấu với lũ quỷ cho biết:

Có lẽ người phụ nữ này ngang hàng với khá nhiều hiệp sĩ.

Cậu tưởng mọi người ở đây đều như vậy, nhưng không phải vậy. Ngay cả khi nhìn vào đệ nhất hoàng hậu, bà cũng chỉ là một tiểu thư yếu đuối có vẻ ngoài xinh đẹp, và những thị nữ đi theo cũng vậy. Dù là những người quản gia nhưng họ đều chỉ là những phụ nữ có thân hình vô cùng bình thường.

Tại sao chỉ có cô thị nữ tận tâm của Morres mới đặc biệt đến vậy?

"Edith, sao chị mạnh thế?"

Ờm, nếu tò mò thì cứ hỏi thôi.

Edith mở rèm cho căn phòng thông thoáng, nhanh chóng cúi đầu trả lời câu hỏi của Seongjin.

"Vâng, thưa ngài. Đó là vì tôi là người sử dụng Aura."

Có lẽ vì hoàng hậu có sức ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy nên cô vẫn giữ thái độ tương đối lịch sự ngay cả trước mặt hoàng tử vốn mang tiếng xấu.

Có thể nói đó là thái độ chuyên nghiệp, biết loại trừ cảm xúc khi làm việc.

[Cô ta nói 'Tên hoàng tử này đang cố gắng gây phiền gì mọi người vào buổi sáng vậy?', đây là trong suy nghĩ.]

Tất nhiên, thông tin đó là vô nghĩa đối với người bên cạnh Quỷ vương ưa nói nhiều và thích kể chuyện.

Seongjin xấu hổ, hắng giọng.

"Hmm, người sử dụng Aura?"

"Vâng, thưa ngài. 'Aura' được cho là sức mạnh nền tảng của sự sống lan rộng khắp thế giới. Những người có ý thức thu thập và sử dụng chúng trên cơ thể mình được gọi là 'Người dùng Aura'."

Đáp lại câu hỏi cơ bản của Seongjin, có lẽ vì cậu lấy cớ là trí nhớ của mình không còn nên Edith đã giải thích không chút nghi ngờ.

"Chỉ cần ngài tham gia Aura vỡ lòng và được công nhận là người sử dụng Aura thì ngài sẽ đủ điều kiện tham gia kỳ thi Thánh hiệp sĩ của hoàng gia."

"Ừm, vậy Edith cũng vậy nhỉ?"

"Đúng vậy, ban đầu tôi cũng vào cung điện hoàng gia với tư cách là cận vệ có nguyện vọng gia nhập Đội cận vệ hoàng gia."

"Cận vệ? Vậy là một hiệp sĩ tập sự à?"

Sự nghi ngờ của Seongjin ngày càng sâu.

Tại sao một hiệp sĩ đầy tham vọng lại làm việc trong Ngọc Cung?

"Đó là......"

Edith liếc nhìn Seongjin và thận trọng tiếp tục.

"Việc đó... Ngài trước đây đã đối xử với người hầu hơi khắc nghiệt......"

Nói tóm lại, khi tình trạng sa đọa của Morres ngày càng leo thang, thương tích và những lời phàn nàn của người hầu vẫn tiếp tục diễn ra.

Đệ nhất hoàng hậu đã cố gắng hết sức để trấn áp nhưng không thể im lặng đè xuống vì mọi người đang bị bạo hành mỗi ngày.

Và tin tức đã đến tai Thánh Hoàng.

– Không kiểm soát được à? Vậy thì hoàng tử nên kiếm một người mà nó không thể bất cẩn làm tổn thương.

Trên đường đi, Thánh Hoàng sắp xếp nhiều người hầu của Ngọc Cung đến các cung điện khác, đồng thời tuyển dụng một số người hầu lương cao.

Một mức lương cao được đưa ra cho những người tương đối thành thạo trong việc xử lý mọi chuyện và những người có kỹ năng cao hơn cận vệ.

Lúc đầu, mọi người nghĩ sẽ không có người nộp đơn. Dù lương có cao đến đâu thì việc trở thành thị nữ hay người hầu thì ước mơ trở thành một hiệp sĩ h cũng khó mà thành.

Tuy nhiên, Thánh Hoàng nói mà không tỏ ra quan tâm nhiều.

- Ít nhất phải có một người.

Đúng như dự đoán, ở đâu cũng có ngoại lệ.

Edith, người đã quyết định đến chỉ với một kỹ năng với tư cách là người sử dụng Aura, đã vào Thủ đô Hoàng gia vào khoảng thời gian đó.

"Tôi đã tham gia kỳ thi tuyển, nhưng việc lăn lộn từ tầng đáy lên hiệp sĩ có chút khó khăn."

"......."

Vì vậy, người thị nữ mạnh nhất đã ra đời, người có thể bắt được dĩa sứ bay ra từ phòng, dễ dàng tóm được đũa nĩa bay ra và bôi xương cá bằng Aura làm dao.

Càng nghe cô ấy giải thích, Seongjin càng bối rối.

'Cái này có gì đó sai nhỉ?'

[Ờm......]

Người ta đã kỳ vọng vào Morres, người tàn bạo đến mức một người hầu chỉ có thể sống sót nếu người đó làm chủ được Aura, nhưng cậu cũng nghĩ rằng Thánh Hoàng, người nảy ra ý tưởng thay thế tất cả mọi người và thuê người sử dụng Aura, là một kẻ điên rồ y vậy.

Tất nhiên, người kỳ lạ nhất có vẻ là Edith, người bị cuốn vào đó và đang làm thị nữ riêng cậu.

"... Nhưng thưa ngài."

Đột nhiên, Edith ngước lên nhìn Seongjin và nghiêng đầu.

"Bây giờ ngài ổn chứ?"

"Cái gì?"

"Trước đây, nếu ngài nghe được dù chỉ một lời nói nhỏ nhất về Aura, ngài sẽ rất tức giận......"

"Tức giận?"

"Ngài thường ném đồ đạc khắp nơi."

"......"

Càng biết về Morres, cậu càng thấy tên này là một tên khốn. Tại sao ném mọi thứ đi vậy, là trẻ con à?

Seongjin mở miệng, nhưng cậu không còn gì để nói.

"... Thật xin lỗi."

Đôi mắt của Edith mở to trước câu trả lời của cậu. Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên, chắc hẳn đã không mong đợi được nghe một lời xin lỗi.

Ngay sau đó cô ấy mỉm cười và lắc đầu.

"Không sao đâu, thưa Điện hạ. Bắt dĩa bay cũng khá thú vị."

"......"

Seongjin nhìn Edith đang lặng lẽ cúi đầu, cụp mắt đáng thương rồi nói với Quỷ vương.

'Chắc cô ấy cũng hơi lạ một chút.'

[Ta biết.]

Nhưng cũng có nghĩa là có thể cứu vãn được.

Seongjin suy nghĩ.

Nhìn thấy Aura, thần lực và những khái niệm chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết giả tưởng thực sự tồn tại, Lee Seongjin một lần nữa nhận ra rằng đây là một thế giới khác.

Tất nhiên, thế giới của Seongjin nơi cánh cổng mở và cuộc chiến với quái vật cũng mang tính chất viễn tưởng, nhưng ít nhất vào thời điểm đó đó là một cuộc chiến quyền lực rõ ràng và hữu hình.

Vào thời điểm đó, các thợ săn trở nên mạnh mẽ hơn về mặt thể chất ngay cả khi hấp thụ linh hồn của quái vật, và những sức mạnh siêu nhiên đôi khi được sinh ra chỉ để thực hiện thông qua psychokinesis*.

*psychokinesis: là một khả năng tâm thần đặc biệt giúp một người tác động lên sự vật mà không có sự tương tác vật lý (cầm nắm). VD: di chuyển đồ vật, khiến nó bay lơ lửng bằng ý nghĩ.

Điều tương tự cũng xảy ra với quỷ. Thỉnh thoảng, có những con quỷ tạo ra nhiệt độ cao bằng vật liệu dễ cháy hoặc những con quỷ có chất độc ăn mòn, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ và hầu hết bọn chúng chỉ dùng vũ lực một cách tùy tiện.

Vì vậy, cho đến khi Quỷ vương cố gắng đốt cháy linh hồn bằng 'Ngọn lửa Gehenna', Seongjin thậm chí không thể tưởng tượng được rằng những thế lực vô hình như vậy lại có thể tồn tại.

[Đó là vì khu vực Sigurd-34 có chiều không gian thấp hơn nhiều. Việc người không quen với những sức mạnh như vậy là bằng chứng cho thấy đó là một thế giới cấp thấp nơi ma thuật và thần lực không được phép tồn tại.]

'Thật tệ khi nói nó ở mức độ thấp đấy. Tại sao ông lại bỏ qua Gehenna? Ông nói đó là cùng một chiều mà.'

[Ngươi có nghĩ rằng tất cả các ngọn lửa đều giống nhau không? Gehenna có một chút khác biệt! Vào thời điểm quan trọng khi chúng ta sắp có bước tiến lớn, các người lại cản đường......]

'Cái gì?'

Khi ánh mắt của Seongjin trở nên hung dữ, Quỷ vương nhanh chóng quay xe.

[Ừm. Trong mọi trường hợp, những thế giới có ngọn lửa cấp thấp như vậy thường có khả năng hoặc sức mạnh tâm linh hạn chế liên quan đến tâm trí. Có vẻ như bản thân khái niệm này được kết nối với thế giới chủ, nhưng không có cách nào để thực sự chứng minh sức mạnh của nó.]

'.....'

[Vì vậy, xin đừng coi Pandemonium Gehena ngang hàng với một chiều không gian nhỏ hơn như Khu vực Sigurd 34. Bởi vì nơi đó đang trên đà biến thành thế giới nhánh.]

Seongjin chớp mắt.

Thế giới nhánh là gì?

[Sao người lại làm ra vẻ mặt trống rỗng đó vậy. Ôi loài người tối cổ của Trái đất. Kích thước ấy? Lớn? Nó được phân thành màn chính, màn thường và Gmàn lửa phải không? Ngươi không biết điều đó sao?]

'Sao tự nhiên lại nhắc đến chi vậy? Cho dù ông phân loại thành ba hay bốn thì đó có phải là vấn đề quan trọng trong tình hình hiện tại không?'

Khi Seongjin nổi giận, giọng nói của Quỷ vương vang lên.

[Không phải... Có vẻ như không......]

'Chúng ta hãy quay lại vấn đề chính. Vậy làm cách nào tôi có thể sử dụng Aura?'

Nếu chưa biết, Seongjin sẽ cảm thấy vô cùng thích thú khi biết về khả năng có một sức mạnh mới.

Vốn là một thợ săn tài ba từng bay lượn khắp nơi, cậu đang sắp chết vì thất vọng khi bị giam giữ trong một cơ thể buồn tẻ như vậy.

Có vẻ như không có quái vật nào trên thế giới này, vậy nếu cậu không thể lấy lại sức mạnh của một thợ săn, thì việc trở thành người sử dụng Aura cũng hay nhỉ?

[Ta cũng không biết. Bởi vì thế giới của chúng ta khác với ở đây. Để giải thích điều đó theo nhận thức của ngươi về trái đất, nó giống sự khác biệt giữa sản xuất thủy điện và sản xuất nhiệt điện, không, sản xuất điện hạt nhân. Đó là cách thế giới vận hành hoàn toàn khác.]

Có những điều mà ngay cả Quỷ vương, kẻ giả vờ kiêu ngạo như thể che giấu rằng mình không biết gì trên thế giới này, cũng không biết.

Vừa nói Quỷ vương vừa khịt mũi.

[ Hừm! Ngươi biết gì về điều đó? Cơ thể này là Quỷ vương và là kẻ thống trị một chiều không gian. Nó đủ mạnh ngay cả khi không có thứ đó!]

Kẻ bị Seongjin đánh là kẻ mạnh nhất.

'Vậy còn Morres trong quá khứ thì sao? Có phải là người sử dụng Aura không?'

Cậu nghĩ rằng thật sai lầm khi nói rằng thần lực phải bẩm sinh, nhưng nếu là Aura, có lẽ nó có thể có được thông qua học tập?

Cậu không cảm thấy bất kỳ cảm giác đặc biệt nào cho thấy có Aura trên cơ thể này, nhưng đó không phải là một khả năng hiếm gặp vì nó là một sức mạnh có cả trong các hiệp sĩ hộ tống mà thậm chí cả một người thị nữ.

Tuy nhiên, sức mạnh tồi tệ của Morres vượt xa sự mong đợi của Seongjin.

Quỷ vương dường như bắt được sóng được với linh hồn của Edith trong giây lát và tìm hiểu chuyện này chuyện nọ, rồi hắn thở dài.

[Hmm, có vẻ như sự khác biệt về thành tích là rất lớn tùy thuộc vào tài năng. Có những người thậm chí không thể cảm nhận được Aura một cách chính xác cho dù họ có luyện tập bao nhiêu, và có những người tài năng sử dụng Aura như thể họ hòa vào hơi thở từ khi còn trẻ. Thật đáng tiếc, nhưng có vẻ như Morres là người đầu tiên.]

Đệ nhất hoàng hậu đã tin tưởng và nghĩ gì khi phong tên này làm thái tử?

Seongjin thở dài.

'....Tôi có nên luyện tập ngay bây giờ không?'

[Cố lên. Cuộc sống vốn dĩ đã bất công. Vì sự tồn tại của chúng ta, tiến lên!]

'Câm mồm!'

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro