Mâm Xôi

Mâm Xôi ngơ ngác đứng bên trạm dừng xe buýt, nhất thời không xác định được mình đang ở đâu. Thần chí cậu ta cơ hồ ở lại trên tầng mây nào đó khi cậu ta rơi từ không trung xuống mặt đất.

Lần hồi, cậu nhớ ra rằng mình hết tiền và cần việc làm để kiếm cái ăn. Sáng sớm nay, cậu nhận được cuộc gọi từ nơi cậu đăng ký nhận làm thuê, rằng có một ngôi nhà ở một quận bên kia thành phố cần thuê người dọn dẹp trước xuân phân. Cậu có địa chỉ, giờ cần đến, và hết. Cậu cũng không rõ ai là người đặt thuê mình. Cậu lên xe buýt, ngủ gà gật khi chuyến xe chậm chạp trườn xuyên thành phố, rồi choàng tỉnh cho cậu xuống xe trước lối rẽ vào một khu dân cư tĩnh lặng.

Mâm Xôi ở trọ đã nhiều năm, thường xuyên không một xu dính túi, càng không có máy tính hay điện thoại riêng. Lịch hẹn này được đặt thông qua tổng đài cung cấp người làm thời vụ, được gửi về buồng điện thoại công cộng cũ gần nơi ngủ trọ mà cậu đánh liều ghi vào mục "số điện thoại" trong đơn đăng ký tìm việc. Nếu không phải đang nhận việc ở nơi khác, mỗi ngày cậu đều đợi bên buồng điện thoại cũ mà hình như chỉ còn cậu đoái hoài. Cậu mang theo một chiếc ghế xếp, một quyển sổ vẽ và một nắm bút chì màu, chiếc gãy chiếc mòn. Vừa chờ đợi chuông reo, cậu vừa ngồi vẽ lại những bức hình từ khung cảnh cậu quan sát thấy từ những góc phố đã đi qua, những ngôi nhà hay văn phòng đã lau dọn, đến khi mắt mỏi nhừ và cậu chỉ còn nhìn thấy quanh mình toàn mảnh vụn. Phố phường, những cửa hiệu, những mái nhà nhấp nhô sau bóng cây thưa, những dòng xe nối nhau về muôn ngả và bầu trời bao phủ trên đầu. Chúng rã thành những mảng màu riêng biệt, như úp ngược một bức tranh xếp hình hoàn chỉnh để hằng ngàn mảnh rơi xuống, không còn mảnh nào chắp nối được vào mảnh nào, rồi mờ dần thành những đốm màu không đường nét.

Khi Mâm Xôi không còn cảm nhận được bất cứ phần vẹn nguyên nào của không gian xung quanh mình nữa, cậu biết hôm nay đã hết. Cậu thu dọn gọn gàng, bước trên lối quen về gác trọ, len lỏi qua những mảnh ghép trôi nổi khắp xung quanh.

Từ lúc nào không biết, Mâm Xôi thấy mình đã không có nhà. Cậu bị thảy ra giữa phố đông và kế sinh nhai là những công việc tạm bợ được gọi qua buồng điện thoại cũ.

Lần gần nhất, Mâm Xôi nhận chăm sóc chuột lang ở sở thú. Công việc đơn giản đến mức nhân viên của sở thú không ai nhận nữa. Họ thích những việc quan trọng hơn, chẳng hạn như chăm sóc hổ mẹ sinh con và điều trị ve rận cho hưu cao cổ. So với những con vật to lớn đường bệ ấy, loài chuột lang nhỏ bé quá tầm thường, hầu như khách lui tới cũng lãng quên. Chúng ở một khu chuồng trại ở góc xa, hàng rào xung quanh bằng gỗ cao bảy tấc rưỡi, quây lại một khoảnh đất cũng nhỏ bé tương xứng với kích cỡ của chúng, bên cạnh những gốc bàng lá rộng che bóng mát. Bên trong hàng rào gỗ sơn đủ màu là nơi ở của một tá chú chuột lang đốm. Có vách ngăn chia khu vực bên trong rào thành hai khu, một khu nhỏ xíu dành cho những chú chuột ốm cần được chăm nom hay chuột mẹ vừa chuyển dạ. Nơi ấy buổi trưa có nắng rọi qua khoảng trống giữa tán lá bàng. Nắng ấm và sạch biết bao.

Buổi sáng, chuẩn bị rau trái cho bầy chuột xong, Mâm Xôi theo lối mòn đầy những hố nước cạn, men theo bãi bùn đầy các sinh vật lưỡng cư nấp sau những bụi cỏ ướt, đến thư viện nằm ở góc khác của sở thú. Cậu mượn một cuốn sách tranh, đặt cẩn thận vào chiếc túi vải đeo sau lưng, rồi cũng theo lối mòn trở lại khu chuồng trại. Cậu rửa chân sạch sẽ bằng vòi nước ngày trước được thiết kế để tắm voi, trước khi bước vào khu nhỏ hơn của chuồng, nơi cậu trải một tấm bạt vải dù để nghỉ trưa. Cậu ăn trưa với khẩu phần do căng-tin của sở thú cấp, rồi ngả lưng xuống. Cậu mở sách tranh ngắm nghía từng trang, nhặt ra những ô màu lấp la lấp lánh dưới nắng. Ít nhất, trong thời khắc ấy, chỉ có những mảng màu tí hon từ trang giấy nhảy múa lên không, còn thế giới thì yên tĩnh vẹn nguyên, cậu cũng thấy mình hoàn chỉnh là mình.

Cậu xem mê mải và an ổn đến chiều, đến khi nắng đã nghiêng hẳn về phía chân trời. Lại đến giờ cho chuột lang ăn bữa tối. Xong xuôi, Mâm Xôi thu dọn và ăn tối cùng với các nhân viên trực đêm trong sở thú. Hôm sau công việc lại tiếp tục như thế: sáng cho ăn, chăm sóc con non hay yếu, theo lối mòn qua những hố nước đến thư viện trả sách cũ, mượn sách mới, ngắm tranh vẽ dưới trời trong nắng đượm. Nếu khu chuồng có khách, thường là trẻ con, cậu sẽ bày các trò chơi để lũ trẻ ở lại lâu thêm chút xíu. Nếu buổi tối hôm trước vừa mưa, sáng hôm sau cậu vừa làm việc vừa hít hà mùi nhựa thơm của cỏ cây, mùi mặn mòi của đất. Cứ vậy mà bình an suốt hơn nửa năm.

Một ngày kia, toàn bộ bầy chuột chết cả. Mâm Xôi khóc cả buổi sáng, không tìm thấy nguyên do. Cậu nhận thư kết thúc hợp đồng của sở thú ngay trong ngày.

Giờ đây cậu thấy mình đang đứng trước một mảnh ghép có hình dạng một căn nhà một trệt, một tầng, tường sơn trắng và cửa rào hình vòm sơm màu hồng thắm.

Nơi cậu sẽ nhận việc và cố giữ mình không bị cuốn vào cơn lơ-ngơ-toàn-phần lúc nào cũng chực chờ vồ lấy.

Như mọi lần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro