Chùm thơ: Bản Hòa Âm Ngắn Của Sự Sống
1. Thoáng
Nguyện cho tâm này lắng lại,
Để nghe một hạt mưa rơi trong mình.
_____
Mưa.
Trũng nước,
Cỏ chơi vơi.
Cây in mờ bóng.
Chim liệng trên vùng cỏ
với tháng ngày tự do.
Mây.
Có xa lắm
để nghe tiếng thì thầm
của gió —
quanh đây.
Bước chân vơi,
bên chân trời đỏ.
Trong đêm tối
và sớm mai,
ta đi,
như sương trên lá —
âm thầm.
2. Tấu Khúc Sự Sống
Giữa một ngày mới.
Mắt mở mờ,
mộng mị mầm xanh.
Chồi non chạm nắng,
chậm rãi vươn mình.
Hương hòa hiền hậu,
hờ hững lan xa.
Không gian không lời,
kín khẽ khúc ca.
Tiếng trầm trụi
từ thân thổ tĩnh.
Tiếng gió gợn
gọi lá lao xao.
Tiếng chim chao
chuyển trời chớm sáng.
Hãy hạ tay
lên thân thô ráp
của cây cổ thụ.
Hãy hít sâu,
hòa hồn vào vỏ,
vào vết vằn thời gian.
Đẹp đến độ
điềm nhiên muốn khóc.
Nhưng có khi
ta không nghe thấy gì.
Không tiếng chim,
không gió,
không đất.
Chỉ một nhịp thở,
không biết sống còn.
Thế giới
như khép lại
trong một cái chớp mắt
mất màu.
Tất cả tan vào tất cả.
Tấu thành thanh âm thánh thót,
thành thánh lễ
cho điều thiêng liêng:
Sự sống.
Sôi sục.
Sáng bừng.
3. Chiều
Mưa phủ lên
màn sương mờ ảo.
Nương theo gió,
cây khẽ rũ lá xanh.
Rì rào,
rì rào...
Vũ điệu
của những giọt nước lăn tăn,
bắn tung hạt pha lê...
rồi tan vào sâu lắng.
Tóc khẽ bay phơ phất.
Nghiêng đầu
nhìn mưa trắng xóa miên man...
Nghĩ về một điều không rõ,
một thoáng hư vô lặng lẽ.
Như nét tốc họa
loang trên trang giấy,
liên tiếp,
rời rạc...
Chắp nối
cho ý thức hòa vào thực tại
bằng sợi dây
vô hình,
vô chất.
Vạn giọt nước
lăn dài trên cửa sổ...
Ngón tay
nguệch ngoạc lên tấm thủy tinh,
đánh thức điều gì rất xa
trong miền ký ức cũ.
Men theo tiếng mưa,
mọi thứ lại ùa về...
Chậm,
mà rõ.
Nhỏ dần tiếng hát,
cuốn theo những suy tư,
chẳng để lại gì
ngoài trống vắng.
Nơi mồ ký ức
thức dậy một chiều mưa,
rồi tan
vào quên lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro