Chuỗi thơ: Hành Trình Giữa Ánh Sáng và Bóng Tối

LỜI DẪN – Chuỗi thơ "Hành Trình Giữa Ánh Sáng và Bóng Tối"

Trong khoảng lặng của vũ trụ, có những kẻ không thuộc về trời hay đất, không sống hay chết, không bắt đầu hay kết thúc. Họ tồn tại giữa những khoảng trống, nơi ánh sáng chạm bóng tối, nơi thời gian uốn lượn và âm vang ngân lên từ vô hình.

Chuỗi thơ này dẫn dắt người đọc đi qua sáu sinh thể siêu thực – mỗi người một hành động biểu tượng, một nhịp điệu riêng: bay trên bầu trời, giữ cổng giữa hai thế giới, ngân lên giữa khoảng lặng, nói ngược trong bóng tối, chạm lửa và giữ tro, uốn lượn trong dòng thời gian.

Mỗi bài không chỉ là hình ảnh mà còn là một nhịp thở của thế giới, một câu hỏi chưa lời đáp, một khoảnh khắc siêu thực mà người đọc được mời đứng giữa, lắng nghe và cảm nhận. Cao trào cảm xúc được dệt từ âm thanh, ánh sáng, lửa và bóng tối, rồi nhẹ nhàng hạ xuống trong bài cuối, nơi tất cả hội tụ và khép trọn vòng tròn.

Hãy để bản thân trôi theo những cánh chim Garuda, đứng im với Yaksha, nghe Gandharva ngân, đối diện Vetala, cảm Agni rực lửa, và cuối cùng uốn lượn cùng Nagar – để nhận ra nhịp thở nguyên sơ của thế giới, nơi mọi ánh sáng và bóng tối đều là một.


1. [Garuda] – Kẻ bay qua ánh sáng

Sinh ra từ lửa trời,
Người mở cánh như lưỡi kiếm,
xé tấm màn mây giữa trời,
chưa từng chạm đất.

Người không săn mồi,
bay vì không thể đứng yên.
Bay để giữ trời khỏi đổ,
bay để không bị nuốt bởi chính ánh sáng mình.

Kẻ ngước nhìn quá lâu,
quên rằng mình đang rơi.
Người không hát,
chỉ để lại tiếng gió —
lời mời không ai từ chối.

Người không thuộc về đâu cả,
chỉ là vệt sáng xé vô minh,
rồi biến mất như chưa từng hiện hữu.

2. [Yaksha] – Kẻ giữ cổng giữa hai thế giới

Sinh ra từ khe nứt của thời gian,
Người đứng giữa hai bờ:
sống – chết,
mộng – tỉnh.
Bước không tới,
lùi không kịp.

Người không nói,
chỉ để ánh mắt treo giữa không trung,
nơi ánh sáng và bóng tối gặp nhau.
Mỗi cái nhìn là một câu hỏi
vươn ra từ khoảng lặng
không ai dám trả lời.

Người giữ cổng,
nhưng cổng không thuộc về ai.
Kẻ đến gần tưởng sẽ bước qua,
nhưng khoảng trống mở ra trước mắt.

Người không mở,
chỉ để im lặng rơi như sương,
tràn vào kẽ hở của tâm trí.
Kẻ ấy tan đi,
chưa kịp chạm bước chân.

Người không là thần,
không phải quỷ.
Chỉ là khoảng giữa
ai cũng phải đi qua,
nhưng không ai ở lại.

Khoảng lặng ấy
là hơi thở sơ nguyên của thế giới.

3. [Gandharva] – Kẻ hát trong vô hình

Sinh ra từ hơi thở của gió,
Người không hình,
chỉ là âm vang
trong giấc mơ chưa kịp nhớ.

Người không bước,
không bay,
chỉ ngân lên giữa khoảng lặng
khi mọi tiếng động đã tan.

Kẻ dừng lại giữa đường
chỉ để lắng nghe,
quên cả nơi mình định đến.
Người không gọi,
tiếng hát tự tìm
người cần nghe nó.

Người không thuộc về âm thanh,
cũng chẳng thuộc về im lặng.

Chỉ là vết ngân
trên mặt gương chưa soi ai,
rồi tan đi,
nhưng âm vang còn vương trong khoảng lặng.

4. [Vetala] – Kẻ nói ngược trong bóng tối

Sinh ra trong thân xác chưa kịp lạnh,
Người mở mắt từ bên trong cái chết.
Không phải để sống lại,
mà để hỏi.

Người không bước,
chỉ treo giữa câu hỏi và câu trả lời.
Mỗi lời là nghịch lý,
mỗi im lặng là thách thức.
Người không cần ai hiểu,
chỉ cần ai dám nghe.

Có kẻ lắng nghe quá lâu,
bắt đầu trả lời chính mình.
Người không cười,
chỉ để tiếng nói xoắn lại,
trở thành vòng tròn không lối ra.

Người không là sống,
không là chết,
chỉ là tro còn sót của thời gian,
câu hỏi thế gian chưa từng dám hỏi,
và vẫn chưa sẵn sàng trả lời.

5. [Agni] – Kẻ ăn lửa và giữ tro

Sinh ra từ tiếng nổ đầu tiên,
Người bước giữa tàn tro,
mang ngọn lửa chưa từng tắt,
nguồn gốc chẳng ai còn nhớ.

Người không đốt,
chỉ chạm,
và mọi thứ tự cháy.
Người không giữ gì
ngoài tro, rải theo nhịp thời gian.

Có kẻ đến gần để sưởi,
rồi không trở lại.
Người không gọi,
chỉ để ánh sáng
làm công việc của bóng tối.

Người không là lửa,
cũng không là tro.
Chỉ là khoảng giữa
nơi mọi thứ từng rực rỡ,
tro lắng xuống theo nhịp thời gian.

6. [Nagar] – Kẻ uốn lượn giữa dòng thời gian

Sinh ra từ lòng sông cạn và mưa rơi,
Người trườn qua mặt đất như dải ánh bạc,
uốn quanh mọi bí ẩn chưa từng được gọi tên.

Người không săn mồi,
chỉ giữ dòng chảy không ngừng,
uốn mình để ngăn những ký ức khỏi bị lãng quên,
uốn mình để không bị cuốn trôi vào quên lãng của chính bản thân.

Kẻ nhìn lâu thấy cơ thể Người biến đổi,
da sáng lên như nước chảy ngược,
vòng xoáy tạo ra những khoảng trống
mà không ai dám bước vào.

Người không nói,
không hét, không rít,
chỉ để lại tiếng lặng –
như sóng vỗ vào đá,
như nhịp thở cuối cùng của một chuỗi thời gian.

Người không thuộc về dòng sông hay đất đai,
không phải thần, không phải quỷ,
chỉ là sinh vật trung gian,
uốn lượn giữa các bờ,
giữa quá khứ và hiện tại,
giữa ngủ và thức.

Khoảng lặng ấy,
là nhịp thở nguyên sơ của thế giới,
là con đường mà tất cả phải đi qua,
và giờ đây,
mọi dấu vết hội tụ nơi Người,
như một khởi đầu và kết thúc đồng thời,
khép trọn chuỗi hành trình.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro