chap 68: Quân cờ của Clara
Bữa tiệc diễn ra trong một tòa nhà sang trọng, nơi ánh sáng ấm áp từ những chùm đèn pha lê rọi xuống mặt sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Theo bước vào, ánh mắt vô thức quét qua căn phòng, nhưng tất cả những gương mặt ở đây đều xa lạ theo một cách nào đó . Dù cậu biết rõ từng người trong số họ.
Rosalie bước đi bên cạnh, dáng vẻ tự tin như thể cô thuộc về nơi này. Theo, trái lại, dù trông vẫn chỉn chu với bộ vest vừa vặn và chiếc vòng bạc lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác xa lạ.
Khi họ tiến đến chỗ cha của Rosalie, người đàn ông trung niên đang trò chuyện với vài vị khách liếc nhìn Theo một thoáng, ánh mắt sắc sảo nhưng không quá biểu lộ cảm xúc.
Đánh giá cậu trong thoáng chốc trước khi cất giọng trầm ổn:
“Cậu là Theo Bennett?”
Theo bắt tay ông, nụ cười trên môi không quá nhiệt tình nhưng cũng đủ lịch sự. “Vâng, chào bác.”
Rosalie nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điềm tĩnh như thể đã quen thuộc với tình huống này:
“Ba, đây là con trai của bà Clara, người mà con đã được giới thiệu.”
Người đàn ông chỉ gật đầu. Không quá thân thiện, cũng chẳng quá xa cách chỉ đơn giản là một sự công nhận. Ông không hỏi gì thêm, chỉ ra hiệu cho họ vào trong, như thể cuộc gặp này không hơn gì một thủ tục.
Nhưng trước khi rời đi, ông bất chợt cất giọng, ánh mắt chuyển sang con gái mình.
“Hy vọng lần này con biết rõ mình đang làm gì,” ông nói, giọng điềm đạm nhưng ẩn chứa một sự cảnh báo ngầm.
Rosalie không phản ứng ngay, chỉ khẽ nhếch môi, như thể cô đã đoán trước lời này.
“Ba yên tâm, con không lặp lại sai lầm cũ đâu.”
Theo đứng bên cạnh, dù chẳng biết quá nhiều về quá khứ của Rosalie, nhưng cậu không khó để nhận ra cuộc trò chuyện này chẳng liên quan gì đến mình . Cậu chỉ đơn giản là một cái tên trong danh sách mai mối, một quân cờ trong cuộc sắp đặt này.
Và rồi, khi bước vào trong đại sảnh lộng lẫy, giữa những ánh đèn ấm áp và tiếng cười nói râm ran, Theo nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Clara Bennett.
Mẹ cậu.
Bà Clara đứng cách đó không xa, mái tóc được búi gọn gàng, đôi hoa tai ngọc trai lấp lánh dưới ánh đèn. Dáng bà vẫn thanh lịch và quyền uy như Theo nhớ . Thậm chí ngay cả khi bà chỉ đứng đó, lướt ánh mắt qua căn phòng, bà vẫn toát lên khí chất khiến người khác phải dè chừng.
Bà không nhìn Theo ngay lập tức.
Cậu biết rõ bà đang cố ý kéo dài giây phút đó, như một cách nhấn mạnh rằng cuộc gặp này không hề tình cờ, rằng mọi thứ diễn ra tối nay đều nằm trong sự tính toán của bà.
Và rồi, khi đôi mắt sắc sảo ấy cuối cùng cũng hướng về phía cậu, Theo nhận ra một thoáng hài lòng lướt qua trong ánh nhìn của bà. Một sự hài lòng chẳng có gì ấm áp , nó lạnh lẽo, toan tính, như thể bà đang nhìn một quân cờ đã đi đúng nước.
“Theodore.”
Cách bà gọi tên cậu luôn có một trọng lượng nhất định . Một kiểu nhấn nhá khiến cậu có cảm giác như mình mãi mãi là một cậu nhóc trước mặt bà, chưa bao giờ đủ trưởng thành trong mắt bà.
Có lẽ, trong lòng bà, cậu chưa từng có quyền lựa chọn trở thành ai cả.
“Mẹ.” Theo cất giọng, giữ cho mình sự bình thản dù bên trong có chút gượng gạo.
Bà Clara mỉm cười, một nụ cười vừa vặn, đủ ấm áp để giữ thể diện trước những người xung quanh nhưng không quá nồng hậu để tạo ra ảo tưởng rằng đây là một cuộc hội ngộ gia đình ấm cúng.
“Không ngờ con lại đến.”
Theo bật cười nhẹ, ánh mắt lướt qua Rosalie. Người lúc này đang mải trò chuyện với một vị khách khác, để mặc cậu tự đối phó với tình huống này.
“Chẳng phải mẹ đã sắp xếp sao?” Cậu đáp, giọng mang theo chút trào phúng.
“Đúng vậy.” Bà Clara không hề phủ nhận. “Nhưng con có thể từ chối.”
Theo không nói gì.
Có thể từ chối ư? Cậu đã thử bao nhiêu lần rồi? Ngay từ nhỏ, những gì cậu muốn chưa bao giờ có trọng lượng. Đam mê của cậu không quan trọng. Cảm xúc của cậu không quan trọng. Thứ duy nhất quan trọng là hình ảnh mà cậu phải duy trì, là những kỳ vọng mà bà đã đặt lên vai cậu như một gánh nặng không thể trút bỏ.
Bà nghiêng đầu, quan sát cậu một lát, rồi chậm rãi vươn tay, chỉnh lại cổ áo vest của cậu như một cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng.
“Con trông tốt đấy,” bà nhận xét, rồi dừng lại một chút trước khi nói tiếp, “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.”
Một lời nói dối cũ rích.
Bà Clara khẽ mỉm cười.
“Vậy thì tốt. Đừng làm hỏng buổi tối này, Theo.”
Một câu nói đơn giản, nhưng Theo biết rõ đó không phải một lời nhắc nhở bình thường mà là một cảnh báo.
Chẳng có gì thay đổi cả. Cậu vẫn là đứa con tốt thí mà bà dày công rèn giũa, vẫn là người phải diễn vai của mình trong cái vở kịch hoàn hảo mà bà sắp đặt.
Và điều khiến cậu ghê tởm nhất là dù cậu biết rõ điều đó, cậu vẫn ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro