chap 73: Tự soi

Julian im lặng một lúc lâu.



Ethan chống khuỷu tay lên bàn, hạ giọng. "Theo cũng không ổn, cậu biết không?"



Julian chớp mắt.



"Không giống cậu, cậu ta không hút thuốc hay bỏ ăn, nhưng..." Ethan nhún vai. "Cậu ta không còn diễn như trước. Không còn cái kiểu rực cháy mỗi khi đứng trên sân khấu. Vẫn cười, vẫn pha trò, nhưng giống như..."



Cậu ngừng lại một chút, rồi kết thúc bằng một giọng chắc nịch.



"Giống như cậu ta đang cố diễn cho người khác thấy mình ổn, trong khi chính cậu ta cũng không tin vào điều đó."



Julian khẽ siết tay lại.



Ethan dựa người vào ghế, nhàn nhạt quan sát Julian. "Cậu nghĩ sao? Nếu Theo ổn, nếu cậu ta thực sự muốn rời đi, cậu ta có cần phải giả vờ như vậy không?"



Julian cắn nhẹ môi dưới, nhưng vẫn giữ im lặng.



Ethan thở dài, khoanh tay lại, rồi bồi thêm một câu, giọng điệu nửa bực bội nửa bất lực:



"Cậu ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn suy nghĩ như trẻ vị thành niên vậy hả? Người ta giận dỗi bỏ đi, cậu thì ngồi đây tự hành xác. Định biến câu chuyện này thành bi kịch Shakespeare à?"



Julian liếc nhìn cậu, cuối cùng cũng chịu mở miệng. "... Tôi không giỏi như cậu nghĩ đâu."



Ethan bật cười nhạt :"Này, tôi không bảo cậu phải chạy đến tìm cậu ta ngay lập tức. Nhưng ít nhất cũng đừng tự đày đọa bản thân như thế nữa. Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến cậu-mà còn ảnh hưởng đến những người quan tâm đến cậu nữa, bao gồm cả Theo."


Julian nhìn chằm chằm xuống bàn, đôi mắt nặng trĩu suy tư.



Ethan đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai anh. "Nghỉ ngơi đi. Và nếu có thể, hãy thử tự hỏi bản thân xem cậu thực sự muốn điều gì."



Rồi cậu bước ra khỏi phòng khách, để lại Julian ngồi một mình trong căn hộ im lặng.



Lần này, Julian không cố gắng lảng tránh suy nghĩ của mình nữa.


Julian không biết chính xác mình đã thay đổi từ khi nào. Có lẽ là sau khi Ethan đấm anh một cú như trời giáng, hoặc có lẽ là sau cuộc trò chuyện dài lê thê về việc anh không thể cứ tự hủy hoại bản thân mãi như thế.



Anh bắt đầu ăn uống điều độ hơn, hút thuốc ít lại, và ngủ nhiều hơn một chút-dù vẫn chẳng ngon giấc là bao. Nhưng ít nhất, Ethan không còn nhìn anh như thể anh là một con mèo hoang sắp chết đói ngoài đường nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro