Phần 1 - Chương 2: | Muốn nhìn thấy - Muốn cạnh bên |




Ánh đèn trắng lấp lánh đổ xuống sảnh, phản chiếu lên từng gương mặt mới mẻ. Mùi nước hoa, tiếng giày lướt trên nền sàn bóng, âm thanh lẫn lộn của máy quay và tiếng cười đùa. Tất cả đọng lại trong trí nhớ như một thước phim quay chậm... nhưng vẫn có một khung hình nét hơn tất cả.

Giọng anh Trấn Thành vang lên, kéo ai đó vào giữa vòng tròn ánh sáng.

Đôi giày tây cứng cáp, bề mặt trơn bóng, ánh sáng hắt lên như phủ một lớp lạnh lẽo. Anh ấy cười ngại, đưa ra lời hỏi mượn giày. Một câu hỏi nhẹ nhàng, đơn giản, nhưng chưa ai lên tiếng. Hoặc không có ai... cho đến khi chính bàn tay này vẫy nhẹ, và câu "đôi này được không ạ" bật ra gần như theo bản năng.


"Hồi đó... thật ra không nghĩ nhiều đâu. Chỉ thấy anh ấy hơi bối rối, và trong đầu tự nhiên hiện ra ý nghĩ... 'đừng để anh ấy đứng đó một mình'. Thế là ngỏ ý thôi." – Một nụ cười ngắn, ánh mắt nhìn xuống như vừa thấy lại khoảnh khắc ấy.

Kể từ giây phút đó, mọi thứ trở nên kỳ lạ. Làm sao có thể nhớ rõ chuyện đôi giày khi hôm ấy đầu óc chỉ mải tò mò xem người ấy là ai? Một gương mặt mới, vừa lạ vừa quen, không giống những nghệ sĩ trẻ tân binh khác mà Hải Đăng từng gặp ở Việt Nam: ánh mắt điềm tĩnh, dáng đứng chững chạc, tự tin, có gì đó khó đoán mà rất thu hút Đăng - Có lẽ đèn ở trường quay ekip làm đẹp thật, làm anh ấy nổi bật hơn hẳn khi gặp trong phòng chờ.


Đến bây giờ, chỉ cần ai đó nhắc "Đầu tiên và duy nhất", như một phản xạ, khung hình ấy lại hiện ra — Đăng vẫn nhớ khoảnh khắc ấy — không phải vì tim đập nhanh, mà vì trực giác bảo rằng người này sẽ trở nên đặc biệt với mình với mình theo cách nào đó, dù khi ấy vẫn chưa hiểu là vì sao.

"Câu đó là anh Hùng Huỳnh nói về Doo sau này... 'đầu tiên và duy nhất'. Nghe buồn cười lắm, nhưng... cũng không hiểu sao lại thấy rung rinh haha."

Những ngày sau đó, mọi thứ trở nên thân thuộc và cũng kì lạ hơn. Trên sân khấu tập luyện, trong những hành lang dài của hậu trường, hay chỉ là khi ngồi ăn vội trong phòng nghỉ, vẫn luôn cảm giác như 2 đứa đang tìm kiếm nhau giữa đám đông. Đôi khi 2 đứa thấy rằng nhìn nhau là đủ 1 cuộc hội thoại rồi. Trong những buổi quay, chẳng mấy khi đứng cùng một chỗ — mỗi đứa một đội, mỗi đứa một góc sân khấu. Nhưng không hiểu sao, cứ loay hoay làm việc của mình rồi lại... đá mắt tìm nhau. Chạm mắt cái là gật đầu rất khẽ, kiểu "ra uống nước không?", "xong trốn ra ngoài chút nhé?". Hôm thì cùng đi mua chai nước, hôm thì đứng ngoài hành lang hóng gió, tiện thể nhờ Hùng chỉ cho vài động tác khó tập. Có khi chả nói câu nào, chỉ ở yên, nhưng vẫn cảm thấy hiểu ý. "Chắc là thân nhau nên vậy nhỉ?"

Không rõ từ khi nào, khoảng cách giữa hai chiếc ghế trong phòng chờ cứ rút ngắn dần. Một lần, khi cả hai ngồi sát cạnh, vai khẽ chạm, có người trêu chọc. Nhưng chỉ nhận được một nụ cười nhạt thay cho lời phản bác. Không cần giải thích, cũng không ai muốn giải thích.

"Nếu bảo lúc ấy đã... 'có gì' chưa thì... Doo cũng không rõ. Chỉ biết là cứ thấy anh là muốn lại gần, muốn hùa vào nói chuyện, muốn đùa cùng, mà chẳng cần lý do. Có lúc chẳng nói gì cũng được, miễn là được ở cạnh, nghe tiếng anh cười, thấy anh thoải mái."

Dần dần, những câu chuyện nhỏ bé chất chồng thành thói quen. Chia nhau một chai nước. Đẩy nhẹ ghế khi người kia đến. Lấy thêm một phần đồ ăn dù không ai nhờ. Và ở giữa những điều giản đơn ấy, vẫn còn đó câu nói — "đầu tiên và duy nhất" — như một lời nhắc rằng đã từng có một khoảnh khắc ai đó chọn mình giữa đám đông.

Chỉ là... không biết từ khi nào, khoảnh khắc ấy không còn ở lại yên trong quá khứ, mà bắt đầu len lỏi vào từng cử chỉ, từng suy nghĩ, từng nhịp tim.

"Chưa từng nghĩ một đôi giày lại là điểm bắt đầu của một câu chuyện. Nhưng có lẽ... mọi thứ lớn lao đều bắt đầu từ một thứ rất nhỏ."

Buổi tập hôm đó kết thúc muộn. Sân khấu trống, chỉ còn ánh đèn vàng lơ lửng trên cao và vài chiếc ghế gấp bỏ quên bên cánh gà. Anh ấy ngồi ở mép sân khấu, chân đung đưa, gương mặt thư giãn hiếm hoi không bị che bởi sự căng thẳng để chuẩn bị cho sân khấu đầu tiên.

Bước lại gần, đưa cho anh chai nước, chỉ nhận lại một cái gật đầu, rồi vô thức như 1 thói quen lại ngồi xuống sát cạnh bên. Hai bóng người trên sân khấu tối, phản chiếu xuống nền gỗ như đang ngồi bên bờ sông yên tĩnh.

"Lúc đó, anh Hùng Huỳnh quay sang hỏi... 'Em tin anh không?'. Doo không hiểu sao anh ấy lại hỏi vậy, chỉ trả lời... 'Có, tất nhiên, em giao cả tính mạng cho anh được.' Doo chẳng nghĩ gì sâu xa, nửa đùa nửa thật, nhưng anh cũng hiểu là Doo rất, rất tin tưởng anh Hùng Huỳnh mà. Gem cười. Còn mình... thì không biết tại sao khi nghĩ lại, thấy câu hỏi ấy... nặng, nặng lòng lắm."

Khoảnh khắc ấy trôi qua nhanh. Chỉ là một buổi tối muộn, một câu hỏi vô tình. Nhưng nhiều tháng sau, khi mọi thứ bắt đầu chao đảo, câu hỏi đó lại vang lên trong đầu như một hồi chuông, làm tim siết chặt.

Rồi cả hai cùng đứng dậy, đi về phía cầu thang xuống hậu trường.

Ánh sáng cuối cùng trong sảnh lùi dần sau lưng.

Và không ai để ý, ở một góc khuất phía trên khán đài, vẫn có một người trong ekip lặng lẽ quan sát tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro