Đi Chơi
Tiểu Du là một người kỳ lạ. Có lúc nắng chiếu vào mông mà cậu ấy cũng không mở mắt. Có lúc cậu ấy lại tràn đầy năng lượng như thể vừa bị tiêm máu gà vào lúc bình minh. Cậu lay Lôi Tử dậy và nói: "Lôi Tử, Lôi Tử, mau dậy đi." Lôi Tử nghĩ rằng Tiểu Du lại xảy ra chuyện gì đó, liền ôm chặt lấy cậu, vùi đầu vào ngực Tiểu Du, hỏi: "Sao vậy, bảo bối?" Tiểu Du nói: "Không phải chúng ta đã thỏa thuận ra ngoài chơi sao?". Lôi Tử nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không ổn, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là thật. Anh nói với Tiểu Vũ: "Em nhớ nhầm ngày rồi, bảo bối, hôm nay mới ngày 18." Tiểu Du lập tức ủ rũ nói: "Ồ". Lôi Tử bất lực. Hai phút sau, Lôi Tử nói: "Đi thôi, hôm nay anh dẫn em đi chơi chỗ khác, dậy thu dọn đồ đạc đi, tổ tông." Tiểu Du lại phấn chấn hẳn lên, vội vã chạy đi rửa mặt. Lôi Tử biết Tiểu Du chậm chạp nên lại nằm phịch xuống giường, lẩm bẩm: "Anh ngủ thêm năm phút nữa thôi, chỉ năm phút thôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro