[ NaibLucky ] Định mệnh
Fic này không khuyến khích các bạn đọc, nếu các bạn đã đọc thì đừng cmt ác ý. Mình cảm ơn.
Naib Subedar là một cựu lính đánh thuê đã nghỉ hưu, hiện đang sống nhờ vào lương hưu và hay giúp đỡ hàng xóm khi họ nhờ hoặc anh tình nguyện ra tay giúp đỡ khi thấy họ đang cần giúp. Cũng chính vì vậy mà anh đứng trước tình cảnh không biết đưa ra quyết định như thế nào, một nhà hàng xóm ngay kế bên anh phải đi công tác nhưng họ lại không thể mang theo đứa con trai nhỏ theo và họ không biết nhờ ai ngoài anh. Naib không hề có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, nhất là những đứa nhỏ 5 tuổi như nhóc con ngay trước mặt và tất nhiên anh không hề ghét trẻ con nhưng việc chăm sóc với không ghét lại khác nhau cực kỳ... Dù anh không cần họ hậu tạ vì anh thích giúp đỡ mọi người, anh cũng cố giải thích là tìm một người có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ hơn là giao cho một kẻ không có kinh nghiệm và độc-thân-toàn-diện như anh. Sau một hồi gia đình đó năn nỉ và đấu tranh trong lòng quyết liệt thì anh đồng ý chăm sóc con trai họ.
- Thật tuyệt vời! Đây là đồ của Lucky còn đây là thời khóa biểu của nhóc ấy...
Naib vừa gật đầu đồng ý thì họ đã đưa nhóc tì Lucky Guy để anh bế và đặt dưới chân anh một vali không to lắm lẫn vài thùng đồ chơi, thao thao bất tuyệt về những điều cần lưu ý khi chăm sóc trẻ nhỏ. Đầu óc anh bị nhồi quá nhiều khiến anh có chút nhức đầu, nhưng cũng ráng ghi nhớ và tiễn họ ra ngoài sân để chào tạm biệt. Nhóc tì được anh bế trong tay cười vui vẻ, giơ tay và dùng giọng con nít cực kỳ dễ thương chào ba mẹ mình.
- Bố, mẹ, tạm biệt ạ.
Có gì đó trật nhịp trong lòng Naib khi nghe thấy giọng của Lucky. Anh vỗ lưng nhóc tì trong lòng rồi đi vào nhà, đặt Lucky xuống sàn và anh bắt đầu bày đồ chơi ra để nhóc chơi và đang suy nghĩ xem trưa nay nên nấu gì. Trong lúc Naib suy nghĩ, nhóc tì Lucky đang ôm một con gấu bông đi đến chỗ anh đang ngồi và leo vào lòng anh ngáp dài. Ngay lập tức, Naib ngã lưng dựa vào sofa đằng sau để nhóc ấy có thể nằm thoải mái trong lòng anh để ngủ.
Giữa họ từ lúc đó không thể nào tách rời nhau, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro