5- gửi lại một chút nhớ
"Khi mùa thu thay em gửi lại một chút nhớ"
Hà Nội lại vào thu, dịu dàng mà lạnh lẽo đến lạ. Trời trong hơn, mây như trôi chậm lại, và gió vẫn đi qua những con phố cũ, mang theo mùi hoa sữa nồng nàn, như thể có ai đó vừa bước ngang qua, để lại một chút thương, một chút nhớ.
Em vẫn đi con đường mà hai đứa từng qua, vẫn chiếc ghế đá bên hồ, nơi anh từng ngồi cười trong nắng. Giờ thì chỉ còn em, với tách cà phê đã nguội, và tiếng gió khẽ lật trang ký ức. Có những buổi chiều, anh ước giá như thời gian có thể quay lại — chỉ để được nhìn thấy anh thêm một lần nữa, trong ánh nắng vàng rơi trên vai áo.
Hà Nội buổi tối lặng lẽ. Đèn đường hắt xuống mặt hồ những dải sáng lấp lánh như nước mắt. Người ta đi qua nhau, ai cũng có một điều muốn nói mà chẳng kịp. Còn em, giữa bao nhiêu người, vẫn lạc vào khoảng trống chỉ có anh ở đó.
Mùa thu này, có lẽ em không còn đợi tin nhắn của anh nữa. Nhưng mỗi khi gió thổi qua hàng cây, em vẫn ngẩng đầu nhìn — như thể có thể thấy anh ở đầu gió, đang mỉm cười, nhẹ nhàng mà xa xăm.
Có lẽ, Hà Nội vẫn sẽ mãi đẹp như thế, chỉ là thiếu anh — nên cái đẹp ấy cứ buồn hoài không dứt.
Và mỗi khi thu về, em lại tự hỏi:
“Không biết ở nơi đó, anh có còn nhớ mùa thu Hà Nội… và nhớ em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro