Chưa đặt tiêu đề 150
Lý Vĩ có phần không hài lòng với thái độ của Tần Mỹ Lan, bây giờ người ta còn chưa chịu theo họ, dọa chạy mất thì sao?
Hắn nhíu mày thúc giục:
"Cắm pin thử đi."
Tần Mỹ Lan gật đầu, bước tới gần cửa sổ, nối động cơ với bình điện.
Hạ Lê che chắn cho vợ Vương, khẽ lùi lại mấy bước, đứng sau chiếc bàn, giống như cố ý muốn kéo dài khoảng cách với bọn chúng.
Lý Vĩ chẳng mấy bận tâm, dù sao trong căn phòng này chỉ có hai lối ra, hắn và Tần Mỹ Lan mỗi người đã chắn một bên, Hạ Lê có mọc cánh cũng không thoát nổi.
Trốn thì trốn được bao xa chứ?
Tần Mỹ Lan ngồi xổm dưới đất, nối xong thì ấn ngay nút khởi động màu đỏ trên động cơ...
"BÙM——!"
Tiếng nổ vang dội lập tức chấn động khắp khu ký túc xá cũ.
Ngay khoảnh khắc Tần Mỹ Lan nhấn nút, Hạ Lê đã ôm chặt lấy vợ Vương, bất ngờ quỳ rạp xuống đất, nhanh như chớp kéo chiếc bàn kim loại to và dày chụp lên hai người.
Lý Vĩ và Tần Mỹ Lan còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức ép kinh hoàng từ vụ nổ hất văng ra.
Vô số mảnh đạn găm vào cơ thể, đau đớn đến mức không rõ là vì mảnh sắt xuyên thịt, vì sức nóng thiêu đốt, hay vì bị đập mạnh vào tường.
Kính cửa sổ "choang" một tiếng vỡ vụn, bắn tung tóe ra ngoài xa.
Tấm cửa gỗ cũng bị sức nổ phá tung, mấy người nhị doanh vừa tới cửa lập tức bị hất ngược ra ngoài bởi dư chấn.
Cả tòa ký túc xá cũ rung lắc dữ dội, như sắp đổ sập ngay tức khắc.
Trong phòng, ngoài hai người trốn dưới chiếc bàn sắt dày, thì chẳng còn ai thoát khỏi vụ nổ.
Phía ngoài nhà máy đường, Lục Định Viễn và mọi người vừa tới nơi đã nghe thấy tiếng nổ chấn động trời đất, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Anh trầm giọng:
"Qua đó xem ngay!"
Nói xong liền dẫn người lao nhanh về hướng phát nổ.
Vương liên trưởng tuy không cao to bằng Lục Định Viễn, chạy cũng chẳng nhanh bằng, nhưng vẫn cắn răng bám theo sau, vừa chạy vừa chửi:
"Mẹ kiếp, thời buổi nào rồi, đâu phải đang đánh trận, nổ cái quái gì trong nhà máy đường?!
Đám đặc vụ này thần kinh hết cả lũ!"
Miệng thì chửi rủa, nhưng thân thể lại dốc hết sức, liều mạng phóng về phía ký túc xá cũ.
Vợ anh rất có thể đang ở đó!
Hai người cưới nhau từ thuở thiếu niên, tình cảm luôn gắn bó mặn nồng.
Nếu bọn đặc vụ khốn nạn kia dám động đến vợ anh, anh sẽ liều mạng với chúng đến cùng!
Trong ký túc xá cũ.
Hạ Lê và vợ Vương nằm rạp dưới chiếc bàn sắt to tướng, nửa ngày vẫn chưa nhúc nhích.
Nói vụ nổ này không ảnh hưởng đến hai người thì cũng không đúng.
Ít nhiều vẫn bị dư chấn quét trúng.
Sóng xung kích đập vào mặt bàn sắt úp ngược xuống đất, hiệu quả chẳng khác gì gõ mạnh vào một cái chuông đồng khổng lồ.
Hai người thì lại đang nấp ngay bên trong cái "chuông" ấy, bên ngoài có kẻ "choang" một tiếng gõ thật lực... thử hỏi trong này chịu đựng ra sao?
Hạ Lê lúc này chỉ thấy đầu óc choáng váng, mắt tối sầm, não kêu ong ong, tai thì chỉ còn nghe thấy một âm kéo dài "eng————————!", gần như điếc hẳn, hồi lâu không hồi phục được.
Tình hình của vợ Vương cũng chẳng khá hơn, thậm chí còn tệ hơn.
Cô đưa tay sờ nhân trung, lại chạm phải một vệt nóng hổi dính dấp.
Trong tầm nhìn nhòe nhoẹt xanh lè, cô cúi xuống nhìn, máu mũi đã chảy thành dòng!
Hạ Lê cố sức lắc đầu, muốn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, rồi dứt khoát hất mạnh chiếc bàn sắt đang che trên người hai người.
Cô vừa định khí thế ngút trời đứng dậy, tính xem hai kẻ kia còn sống không để tiện bổ thêm một nhát, thì lập tức thấy mấy họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu mình.
Người dẫn đầu căm hận trừng mắt với Hạ Lê:
"Cô bị tình nghi nhiều lần tiếp xúc với đặc vụ, lại còn dính líu trực tiếp đến vụ nổ ở nhà máy đường. Mời theo chúng tôi một chuyến!"
Hạ Lê: ...
Vợ Vương: ...
Còn chuyện Hạ Lê có tiếp xúc với đặc vụ hay không thì vợ Vương không biết, nhưng cái vụ nổ này thì đúng là do chính tay cô ấy làm ra thật!
Kiểu tự tay lắp bom ấy.
"Các người định làm gì?!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro