Chưa đặt tiêu đề 39
Các đội viên thấy bọn họ đều đi hết, lập tức tụm lại thì thầm bàn tán.
"Người phụ nữ đó là trí thức trẻ à? Trông giống tiểu thư đài các thế kia, sao lại đến làm trí thức trẻ chứ? Chẳng lẽ cũng giống người trước, thành phần gia đình có vấn đề?"
"Chắc không đâu? Không thấy cô ta được xe quân đội đưa đến sao? Cho dù không phải con nhà quân nhân thì cũng phải có chút thân phận, không thì sao được xe quân đội chở? Đội trưởng cũng đối xử với cô ta không tệ."
"Chính vì đội trưởng đối xử tốt với cô ta nên mới thấy kỳ lạ! Đám trí thức trẻ kia thì chẳng làm được gì, vậy mà còn chia lương thực với chúng ta.
Cô này nhìn còn không bằng bọn họ, vai thì không vác nổi, tay thì chẳng xách được, tại sao đội trưởng lại đối xử tốt như thế?"
"Dù sao nếu cô ta làm không xong việc mà vẫn chia lương thực của tôi, tôi tuyệt đối không chịu! Dù đội trưởng có nói cũng vô ích!"
"Thôi bỏ đi, giờ nói gì cũng còn sớm, mình cứ làm tốt phần việc của mình là được. Tạm thời cứ tránh xa cô ta, đừng đụng chạm kẻ có bối cảnh mạnh thế này."
Vừa đến khu tập thể trí thức trẻ, Hạ Lê liền thấy Trần Ôn Uyển và hai nam trí thức trẻ đi cùng trước đó từ trong chạy ra đón.
Ánh mắt Trần Ôn Uyển nhìn Hạ Lê từ trên xuống dưới, thấy cô không bị thương thì thầm thở phào.
"Cuối cùng cậu cũng tới, sao lúc trước lại bỏ đi như thế? Hành lý còn để lại, chúng tôi không biết phải làm sao.
Cuối cùng nghĩ rằng cậu chắc chắn cũng phải đi xuống nông thôn, nên mang đồ của cậu theo luôn."
Người đồng chí nam bên cạnh cũng gật đầu:
"Lúc đó chúng tôi còn định mang hành lý của cậu gửi ở ga tàu cho nhân viên phụ trách giữ hộ.
Nhưng họ cũng không biết cậu là ai, sợ cậu không tìm được nên thôi, lo lắng cho cậu lắm!
Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?"
"Vào trong rồi nói."
Chưa kịp để Hạ Lê trả lời, Lỗ đội trưởng đã ngắt lời.
Lúc này Hoàng Bằng và Trần Ôn Uyển mới phát hiện đội trưởng lại đích thân đưa người đến, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bởi vì khi họ mới về đây, thái độ đội trưởng hoàn toàn khác.
Khi phân trí thức trẻ ở công xã, ông ta còn hận không thể đuổi họ đi ngay, chẳng muốn ai về đội cả.
Hạ Lê: "Vào trong rồi nói."
Mọi người cùng vào khu tập thể, đội trưởng không vào mà chỉ tay về phía căn phòng bên trái.
"Cậu sẽ ở phòng đó. Hiện có bảy nữ trí thức trẻ, một phòng ba người, một phòng bốn người.
Hai nữ trí thức trẻ đi cùng cậu lần này cũng ở phòng ba người kia, các cậu quen biết thì cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.
Tôi là đàn ông, không tiện vào khu của nữ trí thức trẻ, nên không đi cùng nữa.
Hôm nay cậu mới đến, nghỉ ngơi một ngày, mai mới đi làm. Sau này có chuyện gì thì tìm tôi."
Hạ Lê gật đầu, cảm ơn: "Đa tạ Lỗ đội trưởng."
Lỗ đội trưởng gật nhẹ, rồi quay người rời đi.
Trần Ôn Uyển ghé sát, hạ giọng nhắc nhở Hạ Lê:
"Cậu mấy ngày nay không đến, nhưng đồ lại để trong phòng, Vương Mỹ Lệ bịa đặt nói xấu cậu suốt. Trong phòng còn có một trí thức trẻ đầu óc hơi có vấn đề, cậu để ý một chút.
À, đúng rồi, Vương Mỹ Lệ chính là cái người mà mẹ mình cho hai trăm đồng đó."
"Phì!" Hạ Lê không nhịn được bật cười.
Cái biệt danh này đúng là hơi khó nghe thật.
"Biết rồi."
Hạ Lê tưởng câu "đầu óc hơi có vấn đề" của Trần Ôn Uyển nghĩa là trí tuệ kém, nhưng khi thật sự gặp thì mới phát hiện không phải thế.
Cô gái đó quả thực "ngốc", nhưng là một kiểu "ngốc" khác.
Vừa bước vào phòng, Hạ Lê đã nghe thấy tiếng "cộp!" chói tai vang lên từ chiếc chậu sắt.
Ngẩng đầu liền thấy một cô gái mặt trái xoan, tết hai bím tóc, vẻ mặt khó chịu, ném mạnh cái muỗng sắt trong tay vào chiếc chậu sứ trắng đỏ, miệng lẩm bẩm chửi:
"Cái chỗ bé tí thế này mà lại phải ở nhiều người như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro