9 - Touman và Erika [2]
(edited)
Trên lầu hai, không khí lâm vào ngượng ngùng.
Mitsuya, chàng trai thấu tình đạt lý nhất bọn, muốn nói gì đó với "chị" phục vụ nhưng lại thôi. Không một ai mở miệng lên tiếng. Có lẽ đây là lần đi cà phê kỳ cục nhất của cả nhóm, tới tiệm và vào chỗ rồi mà mỗi đứa chỉ gọi bừa rồi im lìm, chẳng hó hé nửa câu.
Đợi "chị" phục vụ viết xong phần thức uống và xuống lầu, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn Emma và Mikey vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc, mặt mày căng chặt, lòng lo lắng cho chị gái.
Hayashida Haruki, cậu bé mũm mĩm với biệt danh Pa-chin, lúc này mới hỏi Manjirou.
"Chị mày là cái chị tóc nổi bùm bùm mới nãy đấy hả?"
Tóc nổi bùm bùm? Emma bỗng muốn cười một chút. Em biết tóc hồng của chị gái nổi bật thật, nhưng đây là lần đầu em nghe có người so sánh bằng cụm "nổi bùm bùm" như anh Pa đấy.
"Ừ, chị ấy đấy." Mikey gật đầu, nói tiếp, "Họ bảo đây là chuyện nhỏ nhưng mà tao vẫn cứ quan ngại lắm, tụi mày."
"Nhưng nếu giờ mày chạy xuống như vậy thì gây khó xử cho chị phục vụ kia lắm. Dù sao cũng là tiệm người ta, chị ta cũng là người làm công ăn lương. Đừng làm mất miếng cơm người ta." Draken giải thích. Là người bàng quan trong ngành "phục vụ" lâu nay, Draken vô cùng hiểu nỗi khổ của những con người lăn lộn trong món ngành này; bởi thế, cậu nghĩ ý định của Mikey khá bốc đồng và không phải ý hay.
Mitsuya tiếp lời, "Mày cứ tin chị mày đi, người trong cuộc họ biết cách xử lý. Chẳng phải mày hay kể với tụi tao là chị mày ghê gớm lắm mà."
Nghe thế, bấy giờ Mikey mới thôi nhăn mày, nét căng thẳng đã giãn ra bớt, "Ừ, chị tao giỏi thế mà. Một đám hết thời mà thôi, chị ấy có khi còn không để vào mắt."
Đến cả cậu còn không để vào mắt thì liệu người chị cậu luôn ngưỡng mộ có quan tâm đến chúng không? Đáp án quá rõ ràng, không.
Roppongi "Cuồng Nộ", băng nhóm từng có danh xa gần đến từ phố Roppongi, một cái băng y hệt tên của chúng - cuồng và nộ. Nếu trở về một năm trước, chúng sẽ là băng đua xe lớn nhất nhì Tokyo này, ai nghe đến cũng kiêng dè và né tránh. Nhưng từ sau sự kiện "Trận đấu điên rồ của Haitani ở Roppongi" xảy ra, chúng bắt đầu im hơi lặng tiếng hẳn. Phải thôi, kẻ thua làm giặc, tiếng xấu theo muôn đời. Chỉ ngay khi anh em Haitani bị đưa vào trại cải tạo, chúng mới bắt đầu hoành hành trở lại như xưa. Tuy bây giờ danh tiếng đã giảm đáng kể, dư âm ngày cũ vẫn còn tồn lại trong sự kiêu ngạo và hoang dã của "Cuồng Nộ". Chỉ trỏ hết thời vậy thôi chứ cũng chẳng ai muốn động vào một băng đảng như thế cả, một băng đảng chẳng sợ tổn thất, toàn lao vào đánh đấm và quậy phá.
Trò chuyện rôm rả hồi lâu, được một lát, tiếng "két" của cửa mở ở lầu dưới hấp dẫn sự chú ý của nhóm Touman và Emma. Bọn họ chạy đến bên lan can, ngoái đầu xuống quan sát tình hình với thái độ căng thẳng lẫn tò mò. Không xem thì thôi, xem xong thì bọn họ không kiềm được vẻ kinh ngạc.
Vừa nãy, hai mươi thằng vào quán ngang ngược bao nhiêu, giờ đi ra lại bầm dập và tàn tạ bấy nhiêu. Chẳng thằng nào lành lặn cả, thậm chí còn có thằng gãy tay, gãy xương đến độ phải nhờ đồng bọn nâng nó đi. Theo quan sát, kẻ bị thương nhẹ nhất là gã cầm đầu vừa nãy. Tuy nhiên, bọn họ lại có cảm giác như rằng gã bị thương nhẹ là do cố tình chứ chẳng giỏi giang gì cho cam, theo gương mặt xanh ngắt không chút máu của gã ta.
Đến khi nhóm "Cuồng Nộ" đi ra hết, theo sau là các nhân viên cửa hàng Eka và chị chủ tiệm. Nàng thủ lĩnh tóc hồng với thái độ nhởn nhơ khoác vai người anh em của mình và bàn luận sôi nổi. Cảm nhận được những ánh mắt hướng về mị, chị ta nâng đầu nhìn lên, bắt gặp những người bạn nhỏ liền phất tay chào và nở một nụ cười tươi tắn. Sau đó, chị quay lại nói chuyện với gã cầm đầu. Chị ta vẫn cười, nhưng chẳng biết vì sao mà bọn họ lại có linh cảm không hay về nụ cười ấy. Tương tự như đang có một âm mưu hay kế hoạch khó lường ẩn sau nét cười thân thiết như bạn bè lâu năm kia.
Nhóm bạn nhỏ dỏng tai lên, có cố gắng nghe nhưng cũng chỉ được loáng thoáng vài câu.
"Chúng mày tự giác đi nhé. Ngày mai, mười một giờ đêm ở khu đất trống phía sau tiệm, đến để "bàn chuyện" chứ không có đánh nhau. Muốn dắt bao thằng đi thì tùy, nhưng tổng trưởng tụi mày phải có mặt."
"Nếu không, mày biết đó, hôm nay tụi tao "làm" tụi mày được, ngày mai, ngày mốt hay ngày kia tụi tao vẫn có thể "làm" tụi mày được, hiểu chứ?"
Gã cầm đầu sợ mất mật, vội vàng gật đầu rồi nhanh chân rời khỏi tiệm cùng với đám đàn em của gã. Nói cầm đầu chứ gã thực chất chỉ là kẻ lớn chức hơn đám còn lại mà thôi. Gã là một tên đội trưởng, nhưng sau hôm nay, cái danh "đội trưởng Cuồng Nộ" của gã ắt đã không còn được để vào mắt. Gã không chỉ thua mà còn thua trong nhục nhã, hơn nữa còn để ảnh hưởng đến băng nhóm và phải gọi Tổng trưởng ra mắt để giải quyết.
Xong việc, chị chủ tiệm Eka bảo những người khác dọn dẹp đống lộn xộn và tiếp tục công việc làm thức uống cho khách, còn chị thì đi lên lầu hai để tiếp đãi những vị khách quý đến để "ăn chực".
Lúc này, nhóm Touman mới có cơ hội nhìn rõ nhân diện của chị chủ tiệm. Mái tóc hồng bắt mắt nổi bần bật, gương mặt giống tổng trưởng nhà bọn họ như đúc, có điều góc cạnh thì ôn hòa hơn, và nụ cười của chị ta hoàn toàn khác biệt với Mikey. Mikey trẻ con, chị ta lại ẩn chứa chút gì đó thiên về "ranh ma". Có một điểm đặc biệt ở những nhân viên lẫn chủ tiệm Eka này là đồng phục phục vụ của họ giống như một loại đồng phục của bất lương vậy; vạt áo khoác dài màu xám chạm tới gối, họa tiết đặc biệt in nho nhỏ nhưng không kém phần nổi bật ở ngay trên ngực trái.
Chị gái Sano cười, "Vậy ra mấy đứa là Tokyo Manji đấy hả?"
"Chào chị!" Cả nhóm đồng thanh, cũng cười vui vẻ. Emma buồn bực trông ra Mikey, tự hỏi ông anh nhà mình tại sao cũng phải hùa theo mà nói với đám bạn của anh chứ.
"Chị là Sano Erika, chị ba của Manjirou và Emma."
Erika nhiệt tình trò chuyện và ngồi bệt một chỗ trống cạnh anh em Sano ở bàn của bọn họ. Cô nàng giữ im lặng, chờ những người bạn nhỏ giới thiệu.
Cậu nhóc với hình xăm ở thái dương xung phong trước tiên, "Chào chị, em là Draken!"
Cậu nhóc tóc tím, trông có vẻ điềm tĩnh nhất, tiếp lời, "Em là Mitsuya Takashi."
Tiếp theo đó là một cậu bạn tóc đen hơi dài, khuôn mặt có phần quen quen, "Em là Baji Keisuke, mấy hôm trước chị có gặp qua em ở võ đường đó!"
"À, em là thằng bé nghịch như quỷ nè." Erika nhớ lại, "Dám hùa theo Manjirou để trêu chị, chị chưa kịp hỏi tên hỏi tội đấy nhé!"
Baji vò đầu, lè lưỡi nghịch ngợm. Cậu bé mũm mĩm đáng yêu trong nhóm cũng nhiệt tình chào hỏi, "Em là Hayashida... Tên dài ghê nhỉ?" Cậu ta gãi má, "Lười quá... Em là Pa!"
Vì quá lười biếng, cậu bé Hayashida quyết định giới thiệu bản thân là "Pa", phát âm một tiếng vừa nhanh gọn vừa dễ nhớ.
Erika gật gù hưởng ứng. Chờ đến cậu bé tóc đen với nốt ruồi ở dưới mắt, thấy cậu bé không nói gì, cô mở lời, "Chào em. Kiểu tóc và hình xăm ấn tượng đấy."
"À, dạ! Em là Hanemiya Kazutora, chị cứ "Kazutora" cho nhanh!" Kazutora bỗng lớn tiếng, khiến cả đám không khỏi giật mình. Vì được khen bất ngờ nên mặt cậu ta đỏ như gấc vậy, vừa đỏ vừa xì khói, nom hài hước cực kỳ. Phản ứng ngổ ngáo của người bạn khiến các anh em cười phá lên trêu chọc. Bọn trẻ cười nói rôm rả, chẳng để không khí trở nên xấu hổ bao giờ. Lúc này, thức uống đã được bưng lên đầy đủ. Erika vui vẻ trò chuyện với những người bạn nhỏ Tokyo Manji.
Manjirou nhìn đồng phục chị gái mặc trên người, liền hỏi. "Chị, chuyện mới nãy là sao thế?"
"À, cái đám nhóc con kia hả?" Erika trả lời lấy lẹ, có vẻ chị ta chẳng đặt chúng vào mắt. "Chỉ là đám trẻ con còn hôi sữa đến làm loạn thôi. So với đó," Chị ta chống cằm, "Chị càng để ý hai cậu nhóc đã dẹp bọn chúng hơn. Mấy đứa biết đó, chỉ hai người, nghe oách nhỉ."
"Haitani đấy." Baji chép miệng, hỏi, "Mà vừa nãy, chị đưa bọn chúng đi đâu thế? Đánh nhau mà chẳng nghe thấy tiếng gì."
Erika cười khúc khích, uống một ly nước lọc rồi mới đáp lời, "Chỉ nói chuyện chơi tí thôi, chị có biết tụi nó động thủ luôn đâu. Cũng may là phòng trong được xây rộng đó chứ, nếu không thì lại hỏng quán ngày mới khai trương. Chuyện xui rủi đâu ai biết được."
Nhìn chị chủ tiệm cười giả lả, nhóm Touman thầm nghĩ, nếu nói chuyện chơi thật thì lúc đi ra, người ta đã không có kiểu dám thở nửa câu như vừa nãy rồi. Chơi vui ghê, nhìn vậy bọn họ cũng muốn chơi cùng.
"Chúng nó cố tình gây hấn hả chị?" Mitsuya cẩn thận hỏi.
Erika cẩn thận trả lời, "Đúng rồi em, chúng nó bảo muốn dọn dẹp băng của bọn chị."
"Dạ vâng... Cơ mà băng của bọn chị là?" Mitsuya tiếp tục cẩn thận hỏi.
Erika cũng tiếp tục cẩn thận trả lời, "Tokyo Akehisa đấy em. Bang phục chị đang mặc nè."
"..."
Ai đó giải đáp cho nhóm người còn lại là vì sao hai người này phải tỏ ra cẩn thận và nhỏ giọng như thể bàn chuyện đại sự không!? Trông cứ như tách ra thế giới riêng ấy, tẩy chay à!?
Không đùa nữa, Erika thở dài, chống cằm và giải thích, "Hôm nay là ngày khai trương Eka và thành lập Tokyo Akehisa luôn. Lúc sáng chị có việc bận nên không tham gia đi rảo "tuyên truyền" với mấy đứa kia được, tiếc thật!"
... Đi rảo "tuyên truyền" là cái quái gì!?
"Bọn anh em của chị đi thuê năm con xe cùng màu, cắm cờ Tokyo Akehisa to đùng trên nóc rồi chạy vòng vòng Roppongi mấy đợt, đã thế còn bóp kèn inh ỏi, làm phiền người đi đường khiến chị nhận bao lời phàn nàn. Đã thê tụi nó ngứa tay, dạt ngang qua băng nào đang tập hợp thì tấp vô "trò chuyện" một trận. Vừa nãy chị nghe đám Roppongi Cuồng Nộ nói thì mới biết đó chứ. Chưa gì mà Tokyo Akehisa đã đắc tội với bất lương cả phố Roppongi này rồi."
Thuê xe hơi để đi quảng bá cho băng nhóm, bọn họ không sợ bị công an gông cổ à!?
"Suýt đó mấy đứa. Cũng bị mời trà rồi, hại chị và thằng khác phải đến nộp phạt và xin xỏ mấy hồi mới thả. Toàn bọn trời ơi đất hỡi!" Erika than thở, "Đã vậy lúc về còn cợt nhả đòi chơi tiếp!"
Erika cười đã đời trước mấy biểu cảm thay đổi liên tục của đám nhóc. Cô chợt nghĩ đến gì đó, nói với họ.
"Cơ mà nhé, trong thời gian này, khi gặp chị bên ngoài thì hãy cứ tạm thời gọi chị là Michelle, được chứ?" Erika áp ngón trỏ lên môi, nháy mắt nghịch ngợm, "Cứ tỏ ra không biết Sano Erika là ai nhé."
Nếu ai cũng biết lãnh đạo của Tokyo Akehisa có tên thật là Sano Erika thì mai mốt sao mà cô lách đường thăm hỏi Yakuza cho được. Tạm thời thì "Sano Erika" sẽ đứng tên Eka, nhưng bên ngoài người người đều nghĩ kẻ bảo kê đằng sau cho tiệm cà phê này là Michelle và Tokyo Akehisa, vẹn cả đôi đường.
Mấy đứa nhỏ không hiểu tại sao nhưng cũng gật đầu. Emma, đứa em gái hoạt bát và cũng vô cùng nhạy bén, hình như đã hiểu đại khái dụng ý của Erika. Nhưng em chỉ giới hạn bản thân ở hai từ "liên tưởng", bởi em không thể mường tượng chuyện chị mình bước chân vào bóng tối thế nào. Em nghĩ có lẽ chị đang định kinh doanh gì đó giấu tên thôi, và em đang rất trông chờ để chị gái kể cho gia đình điều đó.
Dù sao thì giữa gia đình không nên có bí mật quá nhiều mà, phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro