Chap 10 : Những lời chưa thể nói
Mùa xuân đến từ lúc nào, khi những cánh hoa anh đào bắt đầu nở rộ bên hiên nhà. Những đợt gió nhẹ mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng trong lòng Khaotung, mọi thứ vẫn còn vương vấn nỗi lo âu.
Hôm nay, Khaotung dậy sớm để chăm sóc vườn hoa mà cả hai đã trồng. Những cây hoa cậu và First đã chăm bẵm trong suốt thời gian qua đang bắt đầu đơm hoa, khoe sắc tươi thắm. Cậu cảm thấy một sự bình yên lạ lùng, nhưng bên trong, một phần trái tim vẫn không thể thả lỏng hoàn toàn.
Khaotung quay sang nhìn First, người đang cặm cụi làm việc trong bếp. Anh đã quen với những buổi sáng như thế này, khi First chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, đôi khi họ trò chuyện, đôi khi chỉ im lặng tận hưởng sự bình yên. Nhưng hôm nay, ánh mắt Khaotung lại dừng lại trên gương mặt First lâu hơn mọi khi.
Mối quan hệ giữa họ đã thay đổi, nhưng Khaotung vẫn không thể phủ nhận cảm giác ngập ngừng trong lòng mình. Cậu không biết liệu mình có đủ sức để yêu, hay mình có thể đáp lại tình cảm của First hay không.
First cảm nhận được ánh mắt của Khaotung. Anh ngừng công việc, nhìn về phía cậu, đôi mắt anh như đang dò xét.
-Có chuyện gì vậy, Khao?
Khaotung lắc đầu, nhưng vẫn không thể giấu nổi sự bối rối trong lòng. Cậu chỉ muốn nói ra những điều đang chặn lại trong trái tim mình, nhưng mỗi khi mở miệng, một cảm giác sợ hãi lại ùa đến.
First đứng dậy, bước lại gần, dịu dàng đặt tay lên vai cậu.
-Cậu đang lo lắng về điều gì?
Khaotung nhìn thẳng vào đôi mắt anh, giọng cậu nghẹn ngào.
-Tôi không biết phải làm gì với chính mình, First. Tôi sợ sẽ làm tổn thương anh... Tôi chưa sẵn sàng.
First không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Khaotung. Cậu ngạc nhiên, nhưng rồi dần dần đón nhận vòng tay ấm áp ấy.
-Khao, đừng lo. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Không có gì phải vội vàng cả.
Anh vỗ nhẹ lưng cậu, hít một hơi thật sâu như để xua đi mọi căng thẳng.
-Tôi ở đây, không đi đâu cả.
Trong khoảnh khắc đó, Khaotung cảm nhận được sự an toàn. Dù có nỗi sợ, có nghi ngờ, nhưng First vẫn ở đó, không bao giờ rời bỏ cậu. Và cậu cũng biết rằng, có thể, chỉ cần một chút thời gian nữa, cậu sẽ hiểu rõ cảm xúc của mình dành cho anh.
~~~~~
Chiều hôm đó, sau khi ăn tối, First và Khaotung ngồi bên ngoài ngôi nhà gỗ, nhìn những vì sao dần lấp lánh trên bầu trời. Màn đêm buông xuống, nhưng giữa không gian ấy, họ chỉ có nhau.
Khaotung nhìn vào ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn trong vườn, trái tim cậu chợt nhói lên. Đây chính là nơi cậu cảm thấy bình yên nhất từ khi rời xa gia đình. Nhưng cậu không thể phủ nhận rằng trong lòng mình, có một cảm giác khác. Cảm giác của tình yêu, một tình yêu mà cậu đã chối bỏ trong suốt thời gian dài.
First ngồi bên cạnh, đôi mắt anh chăm chú nhìn Khaotung, như chờ đợi điều gì đó. Cả hai im lặng một lúc, nhưng không ai cảm thấy nặng nề. Chỉ có sự im lặng, bình yên, và thấu hiểu.
-Khao... - First cất lời, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng đầy kiên định.
Khaotung quay lại nhìn anh, đôi mắt cậu mờ đi vì những cảm xúc lạ lùng đang dâng lên trong lòng.
-Có gì sao, First?
First hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt Khaotung.
-Tôi muốn nói một điều mà tôi đã giữ trong lòng từ lâu. Tôi yêu cậu, Khaotung. Tôi yêu cậu không chỉ vì cậu là một người bạn tốt, mà còn vì tôi đã tìm thấy một phần của mình trong cậu. Tôi biết chúng ta đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng tôi tin vào chúng ta. Tôi tin vào tình yêu này.
Lời nói của First khiến Khaotung ngỡ ngàng. Cậu không ngờ rằng anh lại có thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm như vậy, dù trước đây anh luôn che giấu cảm xúc của mình.
Khaotung im lặng, trái tim cậu đập mạnh, và rồi nước mắt bất giác rơi xuống. Cậu không còn đủ sức để ngăn cản mình nữa.
-First... - Khaotung khẽ nói, giọng run rẩy.
-Tôi cũng... tôi cũng yêu anh.
Câu nói ấy như một sự giải thoát đối với cả hai người. Khaotung không thể phủ nhận tình cảm của mình nữa, dù vẫn còn những nỗi lo sợ trong lòng. Cậu chỉ biết rằng, bây giờ, ngay tại khoảnh khắc này, điều quan trọng nhất là họ có nhau.
First siết chặt tay Khaotung, kéo cậu vào lòng mình, và hôn lên trán cậu.
-Tôi sẽ không bao giờ để cậu đi đâu, Khao. Cậu là tất cả của tôi.
Khaotung khóc nức nở trong vòng tay anh, nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cậu biết, từ giờ trở đi, dù có phải đối mặt với khó khăn nào, họ cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Họ sẽ cùng nhau tìm kiếm ánh sáng, tìm kiếm niềm tin vào tương lai.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro