Chương 9: Những Bí Mật Chưa Kể

Sáng hôm sau, khi Khánh An bước vào lớp, không khí có phần lạ lùng. Mọi người vẫn trò chuyện rôm rả, nhưng có một sự im lặng nhẹ nhàng giữa cô và Minh Nhật. Hôm qua, sau trận đấu, cô đã cảm nhận được một sự thay đổi trong cách Minh Nhật nhìn nhận về bản thân. Nhưng hôm nay, dường như cậu lại quay lại với vẻ lạnh lùng vốn có.

Khánh An ngồi vào bàn, cúi đầu làm bài tập nhưng mắt vẫn không rời khỏi Minh Nhật. Cô nhận ra rằng, dù có cố gắng đến đâu, cậu ấy vẫn có một bức tường vô hình, ngăn cách giữa hai người. Không phải là sự lạnh nhạt, nhưng là một khoảng cách mà Khánh An không thể hiểu hết.

• "Cậu có thấy kỳ lạ không?" – Lan, một người bạn thân trong lớp, ngồi xuống cạnh Khánh An, thì thầm.

Khánh An quay sang nhìn Lan, không hiểu ý của cô ấy.

• "Cậu Minh Nhật hôm qua nhìn có vẻ... khác. Hình như cậu ấy đang giấu giếm gì đó." – Lan nói với vẻ nghi ngờ.

Khánh An không trả lời, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác bất an. Minh Nhật là người ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng rõ ràng, hôm qua cậu có một biểu hiện khác thường, giống như đang che giấu một nỗi niềm sâu kín. Cô cảm thấy cần phải tìm hiểu thêm, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Giờ ra chơi, Khánh An không thể ngừng nghĩ về Minh Nhật. Cô quyết định sẽ tìm cách trò chuyện với cậu, ít nhất là để hiểu được điều gì đang làm cậu mệt mỏi. Không biết bao nhiêu lần cô đã cố gắng, nhưng Minh Nhật vẫn luôn giữ khoảng cách. Cậu ấy là một người rất khó tiếp cận, không phải vì cậu không muốn, mà là vì cậu sợ sẽ làm người khác phải lo lắng cho mình.

Khánh An đứng lên, nhìn về phía Minh Nhật. Cậu đang đứng một mình ở góc sân, im lặng nhìn mọi người chơi đùa. Cô hít một hơi thật sâu rồi đi về phía cậu.

• "Cậu... có thể nói chuyện với tôi một lúc không?" – Cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để Minh Nhật nghe.

Minh Nhật quay lại nhìn cô. Đôi mắt của cậu thoáng chút ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu và bước về phía bức tường bên cạnh sân thể thao.

• "Tôi nghe cậu có vẻ mệt mỏi hôm qua." – Khánh An bắt đầu câu chuyện, vẫn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

Minh Nhật nhếch môi cười, nhưng đó là một nụ cười gượng gạo.

• "Cậu không cần phải lo lắng về tôi. Tôi chỉ hơi căng thẳng thôi." – Cậu nói, không nhìn thẳng vào mắt Khánh An.

Khánh An không ngừng quan sát cậu, cảm nhận có gì đó không ổn. Cô im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp:

• "Cậu thực sự ổn chứ? Tôi không nghĩ đó chỉ là chuyện căng thẳng đâu. Cậu có thể chia sẻ với tôi mà."

Minh Nhật không trả lời ngay, nhưng cậu lại lặng lẽ nhìn ra xa, như đang suy nghĩ điều gì đó sâu sắc. Một lúc sau, cậu mới nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

• "Có những điều mà người khác không thể hiểu được. Cũng có những thứ tôi không thể nói ra, dù tôi muốn."

Câu nói ấy khiến Khánh An cảm thấy một sự nghẹn ngào trong lòng. Cô không biết Minh Nhật đang giấu giếm điều gì, nhưng chắc chắn, đó không phải là điều dễ dàng đối mặt.

• "Cậu có thể thử nói ra. Đôi khi việc giữ kín trong lòng chỉ khiến mọi thứ trở nên khó chịu hơn thôi." – Khánh An khẽ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành.

Minh Nhật quay lại nhìn cô, mắt cậu như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Cậu khẽ lắc đầu, như thể từ chối việc chia sẻ.

• "Tôi chỉ không muốn làm người khác phải lo lắng thôi." – Cậu nói, và đôi mắt cậu tối lại một chút.

Khánh An cảm thấy như một bức tường vô hình lại một lần nữa dựng lên giữa hai người. Cô biết rằng cậu ấy không muốn bộc lộ sự yếu đuối, và có lẽ, chính điều đó khiến Minh Nhật trở nên khó gần hơn bao giờ hết.

• "Tôi không lo lắng đâu." – Cô nhẹ nhàng nói. "Tôi chỉ muốn là một người bạn của cậu."

Câu nói này làm Minh Nhật ngập ngừng. Cậu không biết phải đáp lại như thế nào. Một lúc lâu sau, cậu chỉ mỉm cười và nói:

• "Cảm ơn, Khánh An. Tôi sẽ ổn thôi."

Cô không muốn ép buộc cậu, nhưng ít nhất, cô cũng đã thử. Dù không đạt được kết quả như mong đợi, nhưng Khánh An cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất, cô đã không bỏ cuộc.

Tối hôm đó, khi Khánh An đang ở nhà, chuẩn bị bài vở, thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Minh Nhật. Cô không nghĩ cậu sẽ nhắn tin cho mình, nhất là sau cuộc trò chuyện chưa hoàn toàn suôn sẻ ban sáng.

Minh Nhật: "Cảm ơn vì hôm nay. Đôi khi tôi cũng cần một người để nghe."

Khánh An ngẩn người nhìn tin nhắn trong vài giây. Cô không thể tin được rằng Minh Nhật, người luôn giữ kín cảm xúc, lại có thể nói ra như vậy. Dù chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng nó cũng đủ để Khánh An cảm thấy vui mừng.

Cô trả lời ngay lập tức:

Khánh An: "Cậu biết mà, tôi luôn ở đây nếu cậu cần."

Một lúc sau, cô nhận lại một tin nhắn nữa:

Minh Nhật: "Cảm ơn. Tôi sẽ nhớ điều đó."

Khánh An mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Cô biết rằng, mặc dù còn nhiều điều chưa được nói ra, nhưng ít nhất, hôm nay cậu đã mở lòng một chút. Dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng đó là bước đầu tiên để hai người có thể hiểu nhau hơn.

Ngày mai, cô sẽ tiếp tục ở bên Minh Nhật, lắng nghe và chia sẻ, dù có những bí mật vẫn chưa thể được tiết lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #langmang