Chương 88

**Chương 88: Nhà Tù Ngầm, Tung Tích của Trương Tam và Lý Tứ (1/2)** 

Sự việc vừa rồi khiến chiếc máy bán hàng hoàn toàn bối rối. Trong khoảnh khắc lơ đễnh, Vân Phàm không bỏ lỡ cơ hội. 

**"Bốp!"** 

Cú đấm mạnh mẽ của anh tiếp tục giáng xuống, khiến chiếc máy không kịp phản ứng. Lần này, nó bị đấm bay đi xa hơn nữa, rơi xuống đất trong tình trạng thảm hại. 

Cậu thiếu niên phía sau lặng lẽ thở phào, ánh mắt lóe lên sự cảm kích, nhưng ngay sau đó, má anh bắt đầu nóng bừng lên. Nghĩ lại những lời lẽ kiêu ngạo từng nói với Vân Phàm trước đây, cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa hối hận. 

**“Thực lực của anh ấy mạnh như vậy, chỉ cần muốn là có thể đánh bại mình ngay lập tức. Không hiểu sao lúc đó mình lại tự tin nói ra những lời như thế...”** 

--- 

Lúc này, chiếc máy bán hàng yếu ớt cầu xin: 

**“Tha cho tôi! Xin hãy tha mạng! Cậu không phải đang muốn bánh mì sao? Tôi sẽ cho cậu ngay!”** 

Nói xong, nó lập tức nhả ra một chiếc bánh mì. 

Nhưng Vân Phàm vẫn tiếp tục tiến về phía nó, ánh mắt lạnh nhạt. 

**“Chỉ một chiếc bánh mì thôi à? Tôi nghĩ cậu vẫn chưa hiểu vấn đề thì phải.”** 

Câu nói này khiến anh cảm thấy quen thuộc, như thể đã từng nghe thấy ở đâu đó. 

--- 

Chiếc máy nhanh chóng hiểu ý, không chút do dự, vội nhả thêm một loạt đồ ăn: khoai tây chiên, bánh ngọt, nước giải khát. 

**“Thế này đã đủ chưa?”** 

Đến lúc này, Vân Phàm mới dừng lại. Anh nhìn những món ăn chất đầy trên tay, khẽ gật đầu hài lòng. Nhưng khi chuẩn bị thưởng thức, giọng nói yếu ớt của chiếc máy vang lên sau lưng: 

**“Cái đó... cậu vẫn chưa trả tiền...”** 

--- 

**“Hửm? Cậu còn muốn tiền?”** 

Vân Phàm quay lại, nở một nụ cười mỉa mai. Anh cử động cổ tay, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. 

**“Sao? Cậu nghĩ cậu xứng đáng nhận tiền sao?”** 

Chiếc máy sợ hãi đến mức muốn khóc. Trước đây, nó luôn là kẻ cướp của người khác, chưa bao giờ bị cướp lại. Nhưng bây giờ, đối mặt với sức mạnh áp đảo của Vân Phàm, nó chỉ có thể cúi đầu nhận thua. 

**“Không... không cần nữa...”** 

Giọng nói của nó run rẩy, đầy nỗi sợ hãi. 

--- 

Thấy chiếc máy không dám ý kiến gì thêm, Vân Phàm liền ngồi xuống tận hưởng bữa tiệc "miễn phí". Anh thoải mái ăn uống, cảm nhận hương vị đặc biệt thơm ngon của đồ ăn không phải trả tiền. 

--- 

Cậu thiếu niên đứng bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng, lúng túng hồi lâu mới dám lên tiếng: 

**“Cái đó... cảm ơn anh.”** 

**“Ừ.”** 

Vân Phàm trả lời qua loa, tiếp tục ăn uống mà không thèm nhìn cậu. 

--- 

Thấy thái độ lạnh nhạt của Vân Phàm, cậu thiếu niên hơi bối rối, đứng im một lúc rồi hỏi: 

**“Anh... có phải là người của Cục Quái Đàm không?”** 

Nghe vậy, ánh mắt Vân Phàm lóe lên vẻ tò mò. Anh dừng lại, nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi đáp: 

**“Sao cậu biết?”** 

Cậu thiếu niên nghiêm túc giải thích: 

**“Chỉ có người của Cục Quái Đàm mới có khả năng tham gia giữa chừng vào những trò chơi quy tắc quái dị. Tôi chưa từng gặp anh trước đây, nhưng chuyện xảy ra sáng nay tôi đều chứng kiến. Vì vậy, đoán ra thân phận của anh cũng không khó.”** 

--- 

Vân Phàm cười khẽ, ánh mắt lóe lên một tia thú vị. 

**“Vậy à? Nếu cậu đã biết tôi là người của Cục Quái Đàm, tại sao lại nghĩ mình có thể đánh bại tôi? Hay là cậu cho rằng người của Cục không mạnh?”** 

Nghe đến đây, khuôn mặt cậu thiếu niên lại đỏ ửng. Cậu gãi đầu, lúng túng đáp: 

**“Thật ra thì... tôi chỉ mới đoán ra thôi. Trước đó tôi không hề nghĩ theo hướng đó. Nếu biết anh là người của Cục, tôi đã không nói mấy lời ngu ngốc như thế.”** 

--- 

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực đầy khao khát: 

**“Dù sao đi nữa, anh thật tuyệt vời! Còn trẻ mà đã gia nhập Cục Quái Đàm, thực sự khiến người khác phải ngưỡng mộ. Một ngày nào đó, tôi cũng muốn trở thành người của Cục giống anh!”** 

**Chương 88: Nhà Tù Ngầm, Tung Tích của Trương Tam và Lý Tứ (2/2)** 

**"Ha ha ha..."** Vân Phàm chỉ cười khẽ, không nói thêm gì. Nếu để cậu thiếu niên biết rằng anh không hề tự nguyện gia nhập mà bị ép buộc, chắc cậu sẽ kinh ngạc đến rơi cả cằm. 

**"À đúng rồi, tôi tên là Ba Đồ. Còn anh?"** 

**"Vân Phàm."** 

**"Vân Phàm? Vậy tôi gọi anh là Vân ca nhé."** 

Cậu thiếu niên nở nụ cười ngốc nghếch. 

**"Tùy cậu."** 

Vân Phàm liếc nhìn cậu, không nói thêm gì. 

--- 

Sau khi biết Vân Phàm thuộc Cục Quái Đàm, thái độ của Ba Đồ thay đổi 180 độ. Rõ ràng cậu đang muốn tìm cách kết thân. Nhưng chỉ cần cậu không làm gì vượt quá giới hạn, Vân Phàm cũng không bận tâm. 

**"Hehe! Vậy nhé, Vân ca! Anh mới tham gia Quái Đàm, chắc hẳn còn nhiều thứ chưa hiểu rõ. Sau này nếu cần biết gì, cứ hỏi tôi."** 

Ba Đồ vỗ ngực, nở nụ cười tự tin. 

Nghe vậy, Vân Phàm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: 

**"Được, nếu cậu đã nói thế thì tôi không khách khí nữa. Tôi muốn biết điều kiện để vượt qua trò chơi lần này."** 

Ba Đồ cười xuề xòa: 

**"Không hổ là người của Cục Quái Đàm, vừa hỏi đã trúng ngay điểm mấu chốt. Theo tôi biết, có hai cách để vượt qua trò chơi này. Thứ nhất, lấy lòng giám đốc nhà tù để được đặc xá. Thứ hai, xâm nhập vào nhà tù ngầm và giải mã bí mật của nó."** 

Nghe đến đây, Vân Phàm không khỏi ngạc nhiên: 

**"Nhà tù ngầm? Ý cậu là nhà tù này có hai tầng, trên và dưới sao?"** 

Ba Đồ gật đầu: 

**"Đúng vậy. Chúng ta đang ở tầng trên, tức nhà tù mặt đất. Còn nhà tù ngầm thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là có tồn tại nơi đó. Nhưng cách vào được thì tôi chưa tìm ra."** 

--- 

Vân Phàm gật nhẹ, suy nghĩ gì đó: 

**"Nhà tù mặt đất chỉ có một khu sinh hoạt phải không?"** 

**"Ừ, chỉ một khu thôi. Sao thế?"** 

**"Nghĩa là nhóm tù nhân tập trung sáng nay chính là tất cả những người tham gia trò chơi lần này?"** 

**"Đúng. Ban đầu số người khá đông, nhưng sau vài ngày chỉ còn lại bấy nhiêu. Những người khác đã..."** 

Ba Đồ thở dài, ánh mắt thoáng buồn. 

--- 

Vân Phàm nghe vậy liền nở một nụ cười nhạt. Anh đã biết Trương Tam và Lý Tứ đang ở đâu. 

Nếu nhà tù mặt đất không có dấu vết của họ, nhưng anh chắc chắn họ vẫn còn sống, thì chỉ có một khả năng: họ đang ở nhà tù ngầm. 

Khoảng cách giữa anh và hai người bạn giờ đây lại gần thêm một chút. Chỉ cần tìm được cách vào nhà tù ngầm, anh sẽ có thể đoàn tụ với họ! 

--- 

**"Không xong rồi! Chúng ta phải nhanh chóng đến khu hoạt động tham gia sự kiện!"** 

Ba Đồ nhìn đồng hồ, vẻ mặt hốt hoảng. 

Vân Phàm vội vàng ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng. Trong đầu anh hiện lên quy tắc về khu hoạt động: 

**"Khu hoạt động mỗi ngày sẽ tổ chức một sự kiện giải trí. Mọi người bắt buộc phải tham gia. Người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng."** 

--- 

Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. 

**"Giải trí?"** 

Trong thế giới Quái Đàm, làm gì có hoạt động giải trí nào là bình thường? 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kinhdi