[OneShot] Những Tấm Ảnh Cũ Trong Ngăn Bàn

Nhân dịp Valentian nên làm một cái oneshot chơi ... Mong là nó ko qóa tệ >>><<<

----------------------------------------------------

Chị bước ra khỏi căn phòng, cầm theo quyển album nặng thứ tình yêu đã qua. Nó gọi với: "Cứ giữ lại nó đi chị, chỉ là vài tấm ảnh thôi mà..."

[...................]

Ngày chị và nó cưới nhau , đám bạn bè đến dự cười méo miệng. Nó biết, trong nụ cười đó có nhiều ẩn ý. Có người cười vì thấy thú vị khi hai đứa bạn ngày xưa quanh đời “chửi nhau” giờ lại thành vợ chồng. Nhưng nó đoán, phần nhiều trong số đó, họ cười vì họ biết… nó đã từng lẽo đẽo theo chị trong suốt… mối tình đầu của chị!

Ngày đó, không ai là không biết chị si mê cô hoa khôi của khoa như thế nào. Năm đại học thứ nhất, chị lang thang trong sân trường rồi không hiểu duyên tình thế nào mà lao phải… cô gái xinh nhất khoa. Từ hôm đó, chị như người mất hồn, lẩn thẩn tối ngày mơ gặp người đẹp.

Còn nó, nó là bạn thân của chị từ cấp 3. Nói đúng hơn thì nó thích chị từ khi ấy nhưng không dám nói. Nó thi vào cùng trường, cùng khoa với chị cũng là vì lí do đó. Nó định bụng khi nào thi đỗ, đợi tới sinh nhật chị, nó sẽ tỏ tình. So với đám con gái học cùng, nó không phải quá xinh nhưng cũng không quá tệ. Nó có nét duyên ngầm và sự nữ tính. Nhưng dường như những thứ đó người ta không thể nhìn thấy ngay bằng mắt. Người ta phải cảm nhận bằng tâm hồn, mà điều đó thì cần phải có thời gian. Nhưng khi ấy, chị thích một thứ vừa đập vào mắt đã yêu liền.

Sinh nhật chị, nó hăm hở chuẩn bị quà, nó lên kế hoạch và lấy hết tinh thần để sẵn sàng bày tỏ tình cảm với chị. Ấy vậy mà, ngày hôm đó, chị xoắn lấy nó để nhờ nó… xin số điện thoại của người đẹp mà chị si mê. Nó đã ngây người khi chị nhờ như vậy. Điều đó không chỉ là lí do khiến nó không thể tỏ bày tình cảm mà còn là câu trả lời thẳng thắn cho nó, rằng, bao năm qua, chị không hề có tình cảm với nó.

Chuyện tình yêu của chị với cô hoa khôi của khoa cũng bắt đầu từ đó. Thú thực đến giờ nó vẫn không hiểu vì sao lúc đó nó như một con robot làm theo mọi lời yêu cầu của chị. Chính nó chứ không phải ai khác là người giúp cho tình yêu của chị có thể bắt đầu.

Vậy là hơn 4 năm đại học, nó trở thành người đồng hành trong cuộc tình của chị. Nó được nghe không biết bao lần cãi vã giữa hai người và cũng ngần ấy lần nó đứng ra hòa giải đôi bên. Nó cũng được cùng chị ngồi nghe chị chia sẻ về dự định tương lai, thời điểm mà chị “sẽ làm mọi thứ để cô ấy được hạnh phúc”. Nó cũng không hiểu vì sao nó lại có được sự cam chịu đến lạ lùng như thế. Nó không tham vọng việc gần chị để rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Đơn giản là vì nó thấy, chị hạnh phúc, vậy là nó làm, dẫu rằng để làm điều đó cho chị, nó cũng tổn thương không ít.

Nó còn nhớ, đó là một đêm mùa đông lạnh căm căm, khi nó vừa ra trường được 4 tháng, chị tìm đến nó trong cơn say. Chị khóc lóc vật vã, chị gào thét và đấm thùm thụp vào ngực… Nó không hỏi chị nhiều vì nó biết nguyên nhân. Người có thể làm cho chị - một kẻ luôn yêu đời kiệt quệ như thế này không ai khác chỉ có thể là cô gái mà chị yêu thương. Nó không quá ngạc nhiên vì nó luôn có cảm giác cuối cùng cuộc tình này cũng phải như thế…

Đêm hôm đó chị say, chị vồ vập lấy nó. Trong cơn say, chị gọi nó bằng tên của người con gái ấy. Nhưng nó không đẩy chị ra, nó vẫn ôm chị vào lòng giống như một người mẹ ôm lấy đứa con vừa bị đứa trẻ nhà hàng xóm bắt nạt… Nó vỗ về nỗi đau cho chị…

Sau hôm đó, nó trốn chị. Theo lẽ thường, khi người ta yêu đơn phương, việc người kia vừa chia tay là cơ hội tốt để bước một chân vào cuộc đời người ấy. Vậy mà nó lại trốn tránh. Lúc chị yêu người đó, nó cũng kè kè bên chị để tự đón lấy nỗi đau cho mình. Giờ chị cô đơn thì nó lại sợ đối diện với chị.

Chị tìm nó, chị mếu máo nói:

- “Chị sẽ chịu trách nhiệm”

Nó tát chị một cái. Nó cảm thấy bị xúc phạm. Nó không cần chị chịu cái thứ trách nhiệm tàn nhẫn ấy. Là nó tự nguyện, hà cớ gì phải bắt ai chịu trách nhiệm. Còn chị, chị cứ ngây người ra không hiểu mình đã làm gì sai?

Nhưng rồi một ngày chị lại đến tìm nó. Lần này, chị vứt bỏ mọi sĩ diện để đến bên nó vì trách nhiệm , vì lo cho tương lai của nó. Thấy chị thành khẩn như vậy nó cũng miễn cưỡng chấp nhận . Và chị với nó cưới nhau khi chưa bao giờ một lời yêu được thốt ra.

Chị và nó cưới vội vàng. Đêm tân hôn về nhà chị, nó thấy những quyển album của chị và người đó đầy trong ngăn bàn. Nó thoáng buồn . Nó xếp gọn gàng chúng lên bàn và mỉm cười: “Chuyện cũ ấy mà”.

Cứ thế chị và nó sống với nhau đến giờ cũng ngót chục năm. Chưa bao giờ chị và nó nói một lời yêu nhưng tuyệt nhiên cũng chưa từng có một lời cãi vã. Chị và nó đều hài lòng với hôn nhân của mình. Trong gia đình nhỏ bé ấy, tiếng cười lúc nào cũng luôn tràn ngập. Nhưng giữa chị và nó vẫn có một khoảng cách vô hình. Nó vẫn thấy mình chỉ như người đàn bà ăn cùng mâm, sống cùng nhà, ngủ cùng giường với chị và được gọi bằng chức danh vợ mà không phải là người chị yêu.

Trong ngôi nhà, ngăn kéo làm việc của chị vẫn còn những quyển album ảnh chị và cô gái năm xưa chị từng yêu tưởng chết đi sống lại. Mỗi lần vào dọn phòng làm việc cho chị, nó đều lặng lẽ lau chùi quyển album thật sạch sẽ.

Tối nay, nó vào căn phòng của chị và lại bắt đầu lau dọn. Nó lật dở từng trang của cuốn album rồi mỉm cười.

- “Sao em không ném chúng đi mà lần nào cũng lau  rồi đặt ngay ngắn vào ngăn bàn?”

Nó giật mình quay lại, chị đã đứng đằng sau tự bao giờ:

- “Không cần thiết phải làm như thế mà chị. Em biết mình đang có gì trong tay… Nó đơn giản chỉ là quá khứ…”

Nó tiếp tục công việc dọn dẹp. Chị vào bàn, mở ngăn kéo và cầm quyển album lên:

- "Cũng đúng, là chuyện quá khứ rồi... Nhưng quá khứ đã đến lúc dẹp sang một bên nhường chỗ cho những điều khác nữa".

Nó ngăn chị lại:

- "Chị không cần phải làm thế đâu. Em không chấp nhặt chuyện đã qua. Cứ giữ chúng lại đi".

Chị mỉm cười:

- "Chị cũng giống như em, không chấp nhặt chuyện quá khứ nên cứ thây kệ những kỉ niệm cũ kĩ này trong hộc bàn vì chị thấy nó không còn giá trị trong cuộc sống hiện tại. Nhưng dù sao vẫn nên cho nó thực sự đi vào dĩ vàng, vì chị cũng giống như em, chị biết mình đang có gì".

Chị bước ra khỏi căn phòng, cầm theo quyển album nặng thứ tình yêu đã qua. Nó gọi với:

- "Cứ giữ lại nó đi chị, chỉ là vài tấm ảnh thôi mà..."

- "Chị có thứ khác cần phải giữ rồi"

- "Gì thế chị"

- "Tình yêu của chúng mình"

Chị không hề quay đầu lại, cứ thế bước đi thật nhanh để dọn dẹp cái kí ức đã cũ kĩ nhưng lời chị nói vọng lại phía sau. Nó cứ đứng lặng người đi, cảm giác như vừa nghe âm thanh vọng từ một miền sâu thẳm nào đó... Nó bật khóc nhưng là giọt nước mắt của hạnh phúc!

------------------------------------

Chúc sịp EunYeon valungtung vui vẻ >.< >.< >.<

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: