Chương 38 : Giữa Những Vùng Tối
Buổi chiều buông xuống như một dải lụa xám nhòa, nhẹ nhàng trùm lấy căn phòng nhỏ nơi Kai đang ngồi. Ánh nắng không còn sắc vàng rực rỡ như những ngày hạ, mà mang theo cái nhạt nhòa của đông sắp tới. Căn phòng im lặng đến mức em nghe rõ tiếng tim mình đập, chậm rãi, nặng nề như tiếng bước chân lặng lẽ của một người đang đi qua vùng đất trống không.
Kai ngồi trên chiếc ghế nhỏ kê cạnh cửa sổ, ánh mắt em dán vào màn trời đang chuyển màu phía xa. Em không còn biết rõ mình đang nhìn gì. Chỉ là, đôi mắt ấy muốn một điểm tựa, một nơi trú ngụ tạm thời khỏi những suy nghĩ đang kéo về như dòng nước lũ sau cơn mưa lớn.
Không có tiếng ai gọi, không có cử chỉ dịu dàng nào bên cạnh, không có bàn tay đưa ra kéo em ra khỏi cơn mộng mị của chính mình. Chỉ có một mình em. Và những âm thanh cũ rích trong đầu lại bắt đầu vọng về.
"Mày không đủ tốt."
"Cậu ấy chỉ giả vờ quan tâm thôi."
"Người ta yêu Kai ngoài đời, không phải Kai thật sự."
"Mọi người rồi cũng sẽ rời đi."
Giọng nói không mang hình hài, nhưng chúng vang lên rất rõ. Mỗi câu như một vết cứa, một cái móc nhỏ xíu cào vào bên trong tâm trí em, để lại những vết rách không nhìn thấy nhưng rỉ máu từng ngày.
Em cúi người, ôm lấy đầu gối, chôn khuôn mặt mình vào đó. Không phải để khóc. Mà để trốn. Trốn khỏi ánh sáng, khỏi sự thật, khỏi cả chính mình.
Kai đã từng hỏi, rằng liệu mình có đang sống đúng không? Rằng liệu mình có xứng đáng để tiếp tục? Có lúc em cảm thấy mình như một mảnh ghép không vừa vặn, đặt nhầm vào một bức tranh quá hoàn hảo. Ở đó, mọi người đều rực rỡ, đều mạnh mẽ, đều biết cách khiến thế giới yêu thương họ. Còn em, chỉ biết cách giấu đi mọi thứ sau nụ cười dịu dàng và những lời trấn an đầy giả tạo.
Em từng mơ về một nơi yên bình. Một nơi không có tiếng la hét, không có ánh mắt soi xét, không có những lời buộc tội vô hình mà mạng xã hội ném vào. Một nơi, chỉ cần em là em thôi, cũng đủ.
Nhưng thế giới không cho em đặc ân đó.
Và rồi, trong những khoảnh khắc cô độc nhất, Kai bắt đầu nghĩ về những ngày xa xưa—nơi em còn nhỏ, còn thơ dại. Em nhớ mùi mưa đầu mùa, nhớ tiếng mẹ hát ru, nhớ cảm giác tay nhỏ xíu nắm lấy tay người thân yêu đi qua những con đường lấm tấm nước. Khi đó, nỗi buồn chỉ là một cơn giận vu vơ, một giấc ngủ trưa bị đánh thức. Còn bây giờ, nỗi buồn là một cái gì đó có trọng lượng, có hình thù, có cả mùi vị.
Nó nặng đến mức làm em muốn gục xuống.
Kai ngước lên nhìn trần nhà. Em đếm từng đường nứt nhỏ, như đang đếm lại những vết rạn bên trong tim mình. Một... hai... ba... Rồi em dừng lại, thở ra thật khẽ. Không ai nghe thấy tiếng thở dài đó. Nhưng nó đã tồn tại. Giống như nỗi đau em giấu kín: không ai thấy, nhưng vẫn ở đó, mỗi ngày.
Em tự hỏi: nếu mình biến mất, ai sẽ nhớ? Nếu sáng mai Kai không còn ngồi bên cửa sổ này nữa, liệu căn phòng có khác đi chút nào? Hay mặt trời vẫn mọc, lá vẫn rơi, gió vẫn thổi qua ô cửa mở hé, như thể chưa từng có một Huening Kai tồn tại trong khoảnh khắc này?
Ý nghĩ ấy làm em buốt lạnh.
Nhưng rồi, trong tận cùng của sự trống rỗng, Kai vẫn còn một điều để bám víu. Đó là âm nhạc. Những giai điệu, những từ ngữ, những nốt lặng. Em đã từng viết ra nhiều bài hát không ai biết. Những bài hát không dành cho sân khấu, không dành cho người hâm mộ. Mà dành cho chính em—một Kai yếu đuối, đầy nghi hoặc, đang cố giữ chặt mảnh hồn tan vỡ.
Và hôm nay, trong căn phòng lặng lẽ này, em lại với tay lấy cuốn sổ da nâu. Cây bút đen được mở nắp. Dòng đầu tiên run run hiện lên:
"Khi mình còn một mình... liệu có ai đang nghĩ về mình không?"
Kai viết tiếp. Dòng này nối dòng khác, như một dòng chảy âm thầm cuối cùng cũng tìm được lối ra. Không có vần điệu, không có cấu trúc, không cần hay. Chỉ cần thật. Và lần đầu tiên sau nhiều ngày, em thấy hơi ấm tỏa ra từ chính những điều vụn vặt như thế.
Em không biết tương lai sẽ ra sao. Không chắc liệu ngày mai có sáng hơn hôm nay. Nhưng em biết một điều—Kai vẫn còn ở đây. Vẫn đang thở. Vẫn đang viết. Vẫn đang cố gắng, dù chỉ là chút ít.
Và điều đó, có lẽ... là đủ, cho hiện tại.
Kai ngồi đó, giữa căn phòng trống, ánh sáng từ cửa sổ hắt xuống nền nhà như những mảnh ký ức bị xé vụn. Chiếc điện thoại đặt bên cạnh, màn hình đen sì phản chiếu đôi mắt em – mệt mỏi, nhưng không trống rỗng. Trong lòng, một khoảng lặng mênh mông đang chảy trôi.
Không có tiếng người, không có tiếng cười, không có tiếng gõ cửa thân thuộc. Chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc chậm rãi, như từng bước chân lạc lõng của thời gian.
Kai tự hỏi, từ bao giờ em bắt đầu quen với sự im lặng? Có phải từ khi những lời nói tổn thương đầu tiên gieo vào tai, em đã học cách gập mình lại? Hay từ khi thấy em nhận ra, dù là em có cười rạng rỡ đến đâu, vẫn có người muốn kéo cậu xuống vực sâu?
Em ôm gối vào lòng. Không phải vì lạnh, mà vì trong một thoáng, em chỉ muốn được ôm ai đó, hoặc được ai đó ôm. Nhưng xung quanh chỉ là không khí đặc quánh, và một cơn gió luồn qua khung cửa, lạnh lẽo như tiếng thở dài chưa kịp thoát ra khỏi ngực.
"Mình là ai khi không biểu diễn?" – Kai thì thầm. Giọng em nhỏ như tiếng gió lướt qua mái tóc. Trong khoảnh khắc ấy, em không phải là Huening Kai của sân khấu, không phải là nụ cười rực rỡ trong ánh đèn flash. Chỉ là một chàng trai mười mấy tuổi, cô đơn, lạc lõng và chất chứa đầy câu hỏi không lời đáp.
Em nhớ về những ngày đầu – những ngày còn ngốc nghếch tin rằng chỉ cần nỗ lực là sẽ được yêu thương. Nhưng thực tế không đơn giản. Tình yêu từ công chúng đến nhanh, đi cũng nhanh. Và em đã đánh đổi bao nhiêu giấc ngủ, bao nhiêu giọt nước mắt để giữ lấy điều mong manh đó?
Một giọt nước mắt rơi xuống tay. Em không chùi đi. Nó ở đó, như minh chứng cho sự tồn tại của nỗi đau.
Kai nghĩ đến mẹ. Nghĩ đến bàn tay ấm áp của bà, nghĩ đến những cái ôm dỗ dành mỗi khi em vấp ngã lúc nhỏ. Bây giờ, em đã lớn, nhưng sao trái tim vẫn cứ thèm một lời vỗ về dịu dàng đến thế?
Không ai sai khi bảo rằng Kai mạnh mẽ. Nhưng em biết, chính điều đó khiến mọi người quên rằng bên trong lớp vỏ ấy là một trái tim đang rạn nứt từng ngày.
Em đứng dậy, đi đến trước gương. Nhìn bản thân – mái tóc rũ xuống, mắt đỏ hoe. Một hình ảnh không bao giờ xuất hiện trước ống kính. Kai nhìn sâu vào đôi mắt mình, như muốn tìm lại điều gì đã đánh mất. Nhưng em chỉ thấy một người đang gồng mình để không vỡ.
"Hôm nay... cho phép mình yếu đuối một chút, có được không?" – em nói, chỉ với chính mình.
Gió lại lùa qua khe cửa, mang theo hương của một ngày sắp tắt. Trong bóng chiều dần buông, Kai ngồi trở lại góc phòng, lặng lẽ như chiếc bóng. Và trong sự cô độc ấy, em lần đầu cảm nhận: nỗi buồn không đáng sợ bằng việc không được phép buồn.
Đêm sẽ lại xuống, nặng nề như tấm chăn ẩm ướt phủ lên tim. Nhưng Kai biết, em vẫn còn đây, vẫn thở, vẫn cảm, vẫn là chính mình – dù có vụn vỡ, cũng là một phần của hành trình.
Và điều đó, dù nhỏ bé, cũng là một sự sống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro