Tại sao người mắc trầm cảm không thể sống mọt cách tích cực?
Có người hỏi?
Tại sao những người trầm cảm, không nghĩ đến việc thay đổi bản thân một chút. Xem nhiều thứ tích cực hơn một chút. Để sống cho tốt hơn nhỉ?
Tôi cảm thấy người có thể nhắc đến vấn đề này, hiện tại nhất định sống rất hạnh phúc.
Trầm cả là một thứ mâu thuẫn .
Nó không có vết tích ở bên ngoài. Mọi người không nhìn thấy trên cơ thể bạn có vết thương nào đặc biệt. Vì vậy khi mà bạn kêu đau, rất nhiều người sẽ cảm thấy , bạn đang giả vờ giả vịt,ngang ngược,làm màu.
THẾ NHƯNG THẬT SỰ RẤT ĐAU.
Kiểu từng cơn đau nhói từ tim truyền đến.
Tất cả những khoảnh khắc nước mắt đẫm lệ. Đều là cảm nhận chân thật. Đáng tiếc là có nhiều người không những không nhìn thấy. Có lúc sẽ đạp bạn một phát, nói rằng bạn chỉ đang giả vờ thôi, nói rằng tất cả những cảm xúc của bạn chỉ vì không muốn đi học,đi làm. Kiếm cớ cho sự lười biếng và hèn nhát của mình.
Khi tôi giao tiếp với bạn cùng bệnh,trước giờ chưa từng có ai nói rằng bản thân tình nguyện muốn sống loại cuộc sống tiêu cực này. Khi nói về tình trạng bản thân, ánh mắt của mỗi người đều đang nói với tôi rằng : BỌN HỌ KHÔNG CAM TÂM.
Bạn không biết trong lịch sử truy cập của bọn họ đã lưu bao nhiêu cách để điều chỉnh cảm xúc,cũng không nhìn thấy dáng vẻ của họ chịu đựng sự buồn nôn và tay run rẩy,nắm chặt lòng bàn tay rồi nói với bản thân :" lại kiên trì thêm lần nữa".
Đối với bạn những điều này có thể là nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng đối với họ mà nói-Mỗi thời khắc đều là bằng chứng tốt nhất cho thấy sự kiên trì tự cứu rỗi lấy mình
NGƯỜI TRẦM CẢM
Hy vọng bản thân có thể vui vẻ,có thể sống tốtt,hơn bất kì ai
Họ đang cố gắng dựa vào chính mình để thoát khỏi những khó khăn.
Lúc này những tiêu đề ngang ngược ,lười biếng,năng lượng tiêu cực, sẽ tiếp tục góp một viên gạch vào vực thẩm đang cản trở họ. Khiến họ càng chịu sư giày vò. Thế nên đừng vội vàng chất vấn rằng sao họ không thay đổi . Hãy cho họ chút thời gian để sửa chữa vết sẹo trong lòng. Thay vì thúc giục họ thay đổi, không bằng làm người lắng nghe họ một lần,với một cái ôm. Coi như là không hiểu, nhưng ít nhất cũng có thể tôn trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro