Chap 6.2
Hắn rất ích kỷ! Làm sao có thể để chuyển ấy xảy ra? Hắn không cam lòng nhìn hai người họ cùng một chỗ. Chỉ cần nghĩ đến hắn liền muốn nổi điên lên, hắn phải chiếm hữu thứ hắn muốn có, hắn mới cam lòng.
Vì thế hắn bỏ ra tâm sức không ngừng theo đuổi, mặc kệ người khác bàn luận về hắn ra sao, nào là giận cá chém thớt, ăn không được muốn phá cho hư, hắn không hề mảy may để tâm đến, thậm chí trong lòng còn có chút hưng phấn không nói nên lời.
Này nam nhân tên Phác Chí Huân, là một người cực kỳ đơn thuần lại ngốc ngếch, hắn không tốn chút cân não đã nhanh gọn thu phục được, trái tim của tiểu ngốc nghếch này thực nhỏ bé, dễ dàng giao ra tình cảm, mặc hắn xoay sở, tuỳ ý hắn trêu đùa, Khang Nghĩa Kiện có loại cảm giác thành tựu hơn cả khi ký hợp đồng làm ăn lớn.
Sau mấy tháng bâng quơ trao đổi tình cảm, hắn rốt cục không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa, một lầm dứt khoát xuống tay.
Hắn dễ dàng nhìn thấy cậu trong quán bar, mỗi ngày trong góc khuất ấy đều có người nhìn hắn, hắn biết nhưng vẫn làm ngơ. Hôm ấy không ngoài ý muốn nhìn thấy bóng lưng gầy yếu quen thuộc, hắn rất đắc ý và hài lòng...
Chính vì vậy, hắn chẳng hề do dự và tiến tới.
Cái gì gọi là thực tủy biết vị? Hắn thưởng thức cậu một lần ấy, liền không thể nào dứt ra được nữa. Lúc nào cũng trong trạng thái muốn nhào đến ngấu nghiến cậu, nuốt cậu vào bụng...
Hắn càng hoảng sợ hơn nữa.
Cảm giác rối loạn này... lúc cha mẹ hắn qua đời hắn cũng đã từng nếm trải.
Hắn đến gặp bác sĩ riêng, đi suốt một tuần. Bởi vì hắn hoàn toàn không muốn ở cạnh cậu trong trạng thái một kẻ phát bệnh.
Bác sĩ khuyên hắn nên giảm tiếp xúc với cậu, không nên quá cưỡng ép bản thân. Hắn thở một hơi, cảm thấy mình đã ổn và muốn trở về.
Hắn rất muốn nhìn thấy gương mặt dễ xấu hổ ấy... nhan sắc của Phác Chí Huân kỳ thật rất bình thường, dáng người lại nhỏ nhắn, gầy đến mức không phù hợp với tuổi tác của cậu, cậu suốt ngày trầm lặng ít nói, tính tình giống một đứa thiểu năng ngốc nghếch... nhưng đó chỉ là những thứ phiến diện nhìn thấy bằng đôi mắt hời hợt, càng tiếp xúc tìm tòi sâu hơn, hắn càng nhìn rõ con người của cậu. Cậu cười lên thật sự rất khả ái, mỗi khi cậu trước mặt hắn nở nụ cười, hắn đều nhịn không được ngơ ngẩn. Vóc dáng gầy chút cũng không sao, mỗi đêm hắn không chú ý cậu liền chui vào giường của hắn, mặc hắn ôm ôm cũng không phản ứng, thực ngoan ngoãn chui vào trong lòng của hắn, gọn gọn gàng gàng tựa như tiểu hài tử. Cậu không hẳn là không muốn nói chuyện, chính là cái loại muốn nói nhưng không thể thốt nên lời, nhút nhát hèn mọn sợ sệt lung tung, kỳ thực thanh âm nhu nhuyễn và dễ nghe vô cùng, đặc biệt bộ dáng khẩn trương nói lắp của cậu thực thú vị, luôn luôn khiến hắn nổi tâm tư muốn khi dễ, thường thường lạnh nhạt cậu khó xử mở miệng. Chỉ là cậu có một khuyết điểm hết sức đáng yêu, cậu rất dễ thất thần, giống như đột nhiên rơi vào giấc mơ nào đó, thể xác tại nơi này nhưng hồn phách đã lạc mất tăm hơi...
Nghĩ nghĩ, khoé miệng không tự giác cong lên, hắn thầm nghĩ, nếu như người này là nữ nhân, hắn nhất định sẽ giữ bên cạnh mình cả đời, thế nhưng... cậu như vậy tiếp tục cùng hắn ở chung cũng không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro