Bài ca trôi theo gió của kẻ hát rong

-Ôi, Thánh Nhân của ta ơi!
Quả là thứ tà thuật ác ma, em làm tâm trí ta chỉ có hình bóng em
Em khiến ta phải phát ốm mỗi đêm vọng nguyệt thổn thức trong nhung nhớ
Trăng soi mờ thấp thoáng mảnh tình ta
Nhưng cách em nắm trọn trái tim ta và chơi với nó như quả bóng
Cắt xén nó khi le lói ánh trăng vàng
Dẫu vậy, ta vẫn tự nguyện dâng hiến
Chỉ để nhận lấy một chút cảm giác
Rằng tấm lụa rách nát này đã được em nhận lấy
Rằng em đã chấp nhận trái tim này mà thôi..
Chao ôi..thật khốn nạn làm sao, thật tuyệt vọng làm sao...-

Ta cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, như những tâm tư ta cất giấu đột ngột trào ra, cảm xúc này sau ngần ấy thời gian hoá ra vẫn vẹn nguyên như thế.
Ta cười trong vô thức, một kẻ điên dại, một kẻ mất trí, phải, một kẻ mất trí phát điên vì tình yêu
Con chim ca bị rung động bởi tiếng đàn của kẻ đạo tặc mà tự nguyện bay tới, nào khác là bao với kẻ tội đồ này bị quyến rũ bởi chút lấp lánh...một chút lấp lánh bao bọc ác nhân.
Nguyên tội của xinh đẹp, chính là tàn độc. Bông hoa toả sáng giữa vườn hồng năm ấy, nay đã hoá thân thành tội ác bất dung. Cây thánh giá của người linh mục ném bên thây, ta muốn thanh lọc người, xóa bỏ hết tất thảy những cặn bã của thế gian này, rồi lại một lần nữa vấy bẩn người, khiến tâm hồn người chỉ mục ruỗng một màu bóng tối, một màu bóng tối của riêng ta.
Nào đâu, chìa khoá vận mệnh ta đã bị người nhẫn tâm cướp lấy mà chà đạp, người tìm cách nắm trọn tâm trí ta, khiến ta chỉ phục tùng mình người, yêu một mình người, mãi chỉ một mình người mà thôi.
Thân mến ơi? người có nghe chăng những đêm dài thao thức ấy, ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn, để một ngày ta có thể biến thế gian thành nơi mà ta và người có thể nở nụ cười, để một lần nữa hồn ta phản phất được gần người thêm chút, một chút thôi.
Ta nhớ người đến phát điên rồi!
 
                             Gửi Dostoevsky-thân mến của tôi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro