Chào
Sau 17 năm sống ở Mỹ, Ninh Anh Bùi cuối cùng cũng trở về Việt Nam. Không ai biết vì sao anh từ bỏ môi trường quốc tế để quay lại và học chung với sinh viên bình thường. Anh chỉ muốn mọi thứ đơn giản và kín đáo, nhưng thân thế của anh – con trai chủ tịch tập đoàn Bùi Thị, cùng với ngoại hình hoàn hảo và tài năng vượt trội – khiến sự trở về trở thành tâm điểm của mọi lời bàn tán.
Chiếc Bentley đen lặng lẽ đón anh từ sân bay lúc rạng sáng. Khi nhìn ra thành phố qua cửa kính, Anh Bùi cảm thấy lòng mình trống trải kỳ lạ, dù ánh đèn quen thuộc của Hà Nội đang trải dài trước mắt.
Sáng hôm sau, tại lớp học, bầu không khí như vỡ òa. Học sinh xôn xao khi nghe tin thiếu gia Ninh Anh Bùi sẽ học chung lớp. Những lời bàn tán lan rộng, chủ yếu xoay quanh ngoại hình, sự giàu có và lời đồn về giọng hát ấm áp, tài năng bóng rổ xuất sắc của anh. Ai cũng tò mò xem liệu chàng thiếu gia lạnh lùng này sẽ hòa nhập ra sao.
Nguyễn Tùng Dương xuất hiện tại lớp với bước đi thoải mái, đôi giày sneaker trắng và nụ cười tươi như nắng. Cậu là người vui vẻ, hòa đồng, và nhảy rất giỏi, nhưng chẳng mấy để tâm đến những chuyện ồn ào quanh mình. Đối với Dương, cuộc sống là phải tận hưởng và hết mình với những gì mình thích.
Cậu chưa biết hôm nay sẽ khác.
"Tùng Dương! Ngồi với bạn mới này nhé." – Cô chủ nhiệm mỉm cười gọi cậu, ra hiệu về phía một góc lớp.
Dương vừa bước đến vừa nghĩ rằng "bạn mới" chắc lại là một cậu ấm nào đó, nhưng vừa đến nơi, cậu lập tức khựng lại.
Ninh Anh Bùi đang ngồi lặng lẽ, áo sơ mi trắng đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng. Khí chất lạnh lùng, cùng ánh mắt sâu thẳm khiến người đối diện có cảm giác như mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhòa.
"Chào." – Dương nở một nụ cười tự nhiên và chìa tay ra.
Ninh Anh Bùi ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh nắng. Giọng nói trầm ấm cất lên khiến Dương hơi bất ngờ:
"Chào."
Không bắt tay, không thêm lời nào, chỉ một câu chào ngắn gọn.
Dương thoáng bối rối trước sự lạnh lùng này nhưng nhanh chóng bật cười. Cậu không quen với kiểu người như thế, nhưng điều đó lại khiến cậu thấy thú vị hơn.
Trong suốt buổi học, Ninh Anh Bùi chỉ lặng lẽ theo dõi, trong khi Tùng Dương trò chuyện và cười đùa cùng các bạn xung quanh. Hai người tưởng chừng như đối lập hoàn toàn: một người lạnh nhạt, ít nói; một người vui vẻ, hòa đồng. Nhưng cũng chính từ khoảnh khắc này, cuộc sống của họ bắt đầu đan xen vào nhau, như hai mảnh ghép tưởng không thể nào khớp lại.
Cuối buổi học, Dương nhét sách vở vào balo và quay sang nhìn người bạn mới.
"Cậu có hay tham gia mấy hoạt động ở trường không?" – Dương hỏi vu vơ.
"Không." – Ninh Anh đáp ngắn gọn, chuẩn bị rời đi.
Dương nghiêng đầu, nụ cười không tắt:
"Tiếc nhỉ. Ở đây có nhiều câu lạc bộ thú vị lắm, như bóng rổ chẳng hạn."
Lần này, ánh mắt Ninh Anh Bùi lóe lên một thoáng quan tâm. Nhưng anh không trả lời, chỉ gật đầu nhè nhẹ rồi bước ra khỏi lớp.
Tùng Dương đứng lại, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Ninh Anh, trong lòng thoáng nảy sinh một cảm giác khó tả. Một sự tò mò, có lẽ. Cậu không nghĩ rằng một người như thế lại là bạn cùng bàn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro