Home

Nhịp chân theo giai điệu của một bài hát nào đấy mà hẳn chỉ có chúa mới biết tên – chết tiệt, chính Anh Ninh còn chẳng rõ liệu đoạn nhạc ấy đang vang lên trong đầu anh hay chỉ là tiếng rung của những bức tường nơi sân bay ồn ã.

Thật nhiều người, cửa tự động đóng rồi mở, tiếng vali hành lí kêu lọc cọc, nhưng vẫn chẳng thấy Tùng Dương đâu. Anh Ninh mím môi, đầu cúi thấp, mái tóc dài che mất đi tầm nhìn màn hình điện thoại phía trước.

Anh đọc lại những dòng tin nhắn cuối cùng giữa anh và Tùng Dương . Em rất nóng lòng muốn được gặp anh đấy, anh yêu à, Tùng Dương nhắn thế; và mỗi khi Anh Ninh nhìn lại, anh chỉ khúc khích cười, đủ lớn để một mình anh nghe được.

Những tiếng cười khúc khích cũng giống như cách câu chuyện bắt đầu mà thôi – mọi thứ vẫn vô cùng mới mẻ trong tâm trí Anh Ninh, một câu chuyện dài, nhưng vẫn còn nguyên vẹn và chân thực như chỉ vừa mới xảy ra, cái ngày mà 5 năm về trước anh ngỏ ý với Tùng Dương, muốn cậu mãi mãi trở thành nửa kia của đời mình.

Những gì trước mắt Anh Ninh chỉ còn khung cảnh anh ôm cậu vào cái ngày định mệnh ấy trước người con trai anh yêu sâu sắc ngay từ lần đầu tiên chạm mắt – là chàng trai luôn khiến anh không thể rời mắt khỏi bất cứ việc gì cậu làm, hay bất cứ điều gì cậu nói.

Là chàng trai với thói quen đưa tay lên sống mũi để đẩy gọng kính, là chàng trai khẽ mím môi mỗi khi thất vọng vì chẳng thể giải quyết xong vấn đề, là chàng trai với nụ cười rạng rỡ như nắng xuân luôn bij anh trêu là mắt híp nụ cười xinh dễ dàng khiến cho đầu gối Anh Ninh bủn rủn hay khiến anh mỉm cười trong những giấc mộng đẹp hàng đêm.

Là chàng trai hoàn hảo nhất trong mắt Anh Ninh, và cậu đã đồng ý.

Anh Ninh vẫn luôn ghi nhớ từng chút một, từng kỉ niệm đẹp đẽ mà anh có được với nửa kia hoàn hảo của anh Nguyễn Tùng Dương, và anh tự thề với lòng rằng sẽ mãi khắc ghi những kí ức ấy sâu thẳm trong tim cho tới khi cái chết chia lìa đôi lứa.

Đương nhiên rằng, có một sự thật mà chẳng mấy ai có thể chấp nhận nổi, đó là không một cuộc tình nào được toàn vẹn cả. Tùng Dương có vô vàn những chuyến công tác cần phải đi với cái vị trí cao ngất ngưởng trong công ty luôn chào đón cậu bằng hàng ngàn những chuyến công tác nước ngoài.

Anh Ninh ghét chúng, cũng bởi chúng chính là ngọn nguồn của mọi cuộc cãi vã giữa anh và Tùng Dương. Anh Ninh luôn khẳng định rằng điều này sẽ khiến cho mối quan hệ trở nên kém mặn nồng, còn Tùng Dương cứ khăng khăng nó chẳng sao cả và cậu nhất định phải đi công tác vì vấn đề tài chính của gia đình.

Nhưng sau tất cả những lần xung đột ấy, một trong hai người sẽ luôn tìm cách vòng tay qua eo người kia, rồi kéo cả hai vào một nụ hôn để xua tan những căng thẳng và lo lắng mà anh hay cậu đang gặp phải.

Anh Ninh đã không nhìn thấy Tùng Dương được 3 năm rồi – đây là chuyến công tác dài nhất của cậu. mỗi ngày mỗi đêm đều đằng đẵng trôi qua với những xúc cảm đau đớn mới mẻ, và những khi Anh Ninh quay lại giường của hai người, mà lại chẳng có ai để nhìn âu yếm, chẳng có ai khẽ thầm thì "chào buổi sáng, hoàng tử điện hạ của em,", chẳng có ai để trao cho nhau cái hôn buổi sáng để bắt đầu một ngày bận rộn mệt mỏi.

Chẳng phải là giường thôi đâu, đó còn là cả căn nhà rộng lớn, mà đối với Anh Ninh, cũng thật đáng ngại làm sao. đêm nào đi ngủ anh cũng ôm lấy áo của Tùng Dương, lắm lúc lại lặng lẽ khóc thầm và tự trách bản thân sao lại để Tùng Dương đi dễ dàng đến thế.

Nhưng dù vậy, Tùng Dương cũng vẫn tìm đường về nhà. Tùng Dương sẽ nhắn tin kể cho Anh Ninh về mọi nơi ở của cậu, và điều này có thể giúp trấn an Anh Ninh một chút, nhưng đồng thời cũng khiến anh có thêm một cảm giác cô đơn đến lạ thường.

"cuối cùng em cũng được gặp anh vào ngày mai rồi, cho béo ơi," Tùng Dương hớn hở nói với Anh Ninh vào đêm hôm trước, giọng cậu vẫn luôn dịu dàng và trầm ấm như thế. Anh Ninh nhắm mắt lại, khẽ cảm nhận dòng lệ chậm rãi lăn trên gò má.

"anh nhất định sẽ không để em đi nữa đâu," Anh Ninh càu nhàu, giọng nói run run yếu đuối. Tùng Dương có thể nghe rõ Anh Ninh đang khóc, và cũng cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang rưng rưng trên mi mắt, cùng với cổ họng như đang có gì đó nghẹn lại.

"em sẽ không rời xa anh lâu như vậy nữa, được chứ?" Tùng Dương nhẹ nhàng trấn an anh với tông giọng trầm thấp như mọi khi, và seungyoun khẽ gật đầu, dù anh biết Tùng Dương hẳn sẽ chẳng nhìn thấy được đâu.

Anh Ninh mỉm cười khi hồi tưởng lại câu chuyện nhỏ tưởng chừng như rất xa vời ấy, nhưng thực chất nó chỉ vừa xảy ra vào khoảng hai mươi tư tiếng đổ lại mà thôi.

"Anh Ninh?" bỗng, anh nghe thấy một giọng nói khẽ khàng, quen thuộc gọi tên mình, để rồi khi ngước nhìn lên, ánh mắt anh gặp phải đôi mắt của người con trai mà anh hằng mê đắm, và rồi phút giây ấy cứ như thể anh lại một lần nữa chết chìm trong biển tình của cậu vậy.

Tùng Dương nhăn mặt, tầm nhìn của cậu rơi vào bó hoa Anh Ninh cầm trên tay. Thế rồi khi vòng tay của Anh Ninh dang rộng, Tùng Dương đánh rơi đống hành lí đang cầm và chạy thật nhanh về phía anh, mặc cho những giọt nước mắt cậu đã cố nén lại trong tám tháng trời ròng rã đang tuôn dài trên gò má và từng tiếng nức nở nỉ non vang lên trong lồng ngực Anh Ninh.

Anh Ninh vòng tay ôm lấy Tùng Dương, hương lavender quen thuộc phảng phất bên cánh mũi anh – mùi của Tùng Dương, mùi của "nhà".

"đồ ngốc này, đừng khóc nữa, anh đây rồi mà." Anh Ninh nói rồi buông Tùng Dương ra, hai ngón tay cái nhẹ nhàng đặt lên má cậu, chậm rãi lau đi từng giọt nước mắt.

hai ánh mắt chạm nhau sau tám tháng dài đằng đẵng – Anh Ninh, hai tay vẫn ôm lấy gương mặt Tùng Dương, kéo cậu vào một nụ hôn sâu.

và khi họ trao nhau chiếc hôn nồng thắm, Tùng Dương và Anh Ninh đều biết khoảnh khắc ấy chẳng phải chỉ có Tùng Dương thôi đâu, mà cả hai bọn họ – cả hai bọn họ cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
——————————————————————————
End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro