Chương 31
Anh Tuấn bị anh nói, liền cảm thấy mất mặt, nghiến răng:
"Con không uống nữa."
Nói rồi đặt cái chén "cạch" một cái lên bàn.
Anh Ninh liếc qua, không nói gì cả. Tùng Dương cũng không để ý, ngồi xuống định ăn cơm.
Đại thiếu gia Anh Tuấn bực bội ngồi xuống ghế, đợi trái đợi phải cũng không có người tới dỗ dành, khuyên nhủ mình, không dám nói chuyện với Anh Ninh nên quay qua hỏi cậu:
"Sao anh không bảo tôi uống canh."
Tùng Dương mặt đầy thắc mắc nhìn cậu nhóc:
"Không phải cậu nói cậu không uống sao?"
Thiếu niên bực bội:
"Tôi, con mẹ nó chứ, nói không uống thì là không uống?!"
Anh Ninh: "Chú ý cách nói chuyện của con đi!"
Anh Tuấn lập tức sửa lại:
"Tôi nói không uống thì là không uống?!"
"!"
Tùng Dương nhất thời cảm thấy đứa trẻ này chắc mắc bệnh nặng đây,
"Không thì sao?"
Anh Tuấn nghiến răng:
"Vậy bây giờ tôi uống."
Tùng Dương ồ ồ:
"Tùy cậu."
"!"
Anh Tuấn lúc này mới ý thức được rằng sẽ không có ai hầu hạ mình.
Sau bữa tối, Anh Tuấn xách balo thể thao của mình lên:
"Cậu, hôm nay con ngủ đâu?"
Anh chỉ tay vào sô pha trong phòng khách.
Thiếu niên lập tức không cam lòng:
"Con không ngủ!"
Cậu nhóc mỗi ngày ở nhà đều ngủ ngon mơ đẹp đó!
Anh Ninh cũng không quan tâm cậu nhóc, rất thẳng thắn:
"Không ngủ thì cút về nhà đi."
Tùng Dương thấy vậy liền tiến lại nói:
"Hung dữ với một đứa trẻ như vậy làm gì, nó còn đang bệnh đấy."
Anh nhìn cậu:
"Bệnh gì?"
"Bệnh tuổi dậy thì."
"!"
Tùng Dương giảng hòa:
"Chúng ta phải yêu thương con trẻ, kính già yêu trẻ là phẩm chất đạo đức tốt đẹp."
Anh Tuấn đứng kế bên nghe vậy thì có chút cảm động, không ngờ Tùng Dương lại nói giúp mình.
Anh nhìn chằm chằm cậu, nhướng mày:
"Cậu nhường phòng cho nó?"
Tùng Dương sững người, quay người lật mặt:
"Không ngủ thì cút về nhà đi."
Bùi Anh Tuấn: !
Má nó chứ kính già yêu trẻ!!!
Anh Ninh không nói chuyện với cậu nhóc nữa, quay người đi thang máy lên lầu ba.
Thiếu niên nhìn Tùng Dương, không chịu từ bỏ:
"Lầu ba không phải vẫn còn phòng sao?"
Tùng Dương: "Có nha."
Anh Tuấn đeo balo thể thao của mình lên:
"Vậy tôi lên lầu ba ngủ."
Tùng Dương: "Không được."
Thiếu niên giãy đành đạch:
"Tại sao?"
Cậu xua xua tay:
"Bởi vì đó là phòng của tôi."
Anh Tuấn học theo:
"Kính già yêu trẻ làm một phẩm chất đạo đức tốt đẹp."
Tùng Dương chỉ chỉ đối phương:
"Cậu kính già."
Thiếu niên nhìn cậu:
"Anh yêu trẻ?"
Tùng Dương lắc đầu.
"Vậy anh làm gì?"
Cậu nói như lẽ đương nhiên:
"Nhận sự kính trọng từ cậu."
"!"
Anh Tuấn nhất thời cảm thấy khó hiểu:
"Anh không yêu trẻ?"
Tùng Dương không hề quên hình tượng nhân vật của mình:
"Tôi chỉ yêu mình cậu của cậu thôi."
Nói rồi còn bắn một trái tim thật lớn.
"!"
Trước mắt chỉ còn lại hai con đường, ngủ sô pha hoặc cút về nhà.
Cuối cùng, Anh Tuấn định bụng lựa chọn lòng tự tôn! ngủ sô pha.
Sáng sớm hôm sau, thiếu niên còn đang chìm trong giấc mộng thì đã bị người lay tỉnh.
Anh Tuấn gắt ngủ, kéo chăn ra, nóng nảy lớn tiếng:
"Làm gì vậy!"
Ngay sau đó liền bị đánh một cái thật mạnh.
Chỉ thấy Tùng Dương như đang sợ hãi, vỗ vỗ trái tim bé bỏng của mình:
"Nhỏ tiếng thôi, cậu dọa tôi giật mình rồi."
"! "
Anh Tuấn xem giờ, mới sáu giờ, đen mặt:
"Mới sáng sớm anh gọi tôi làm gì?!"
Tùng Dương nhìn cậu nhóc:
"Đi học."
Anh Tuấn: "Anh hiểu cho rõ giùm đi, tôi đang bỏ nhà ra đi đó."
Tùng Dương chỉnh lại:
"Bị đuổi khỏi nhà."
Thiếu niên nghiến răng:
"Được, bị đuổi khỏi nhà, vậy anh gọi tôi dậy đi học làm gì hả?!"
Tùng Dương: "Hai chuyện này không mâu thuẫn với nhau, cậu đi học chứ đâu phải về nhà."
Đầu Anh Tuấn quay ngoắt;
"Tôi không đi."
Tùng Dương: "Cậu không đi học thì sau này làm được gì hả, ăn bám người nhà?"
Thiếu niên bị nói đến đỏ mặt:
"Ai nói tôi muốn ăn bám, tôi sau này chắc chắn sẽ dựa vào chính mình, cho dù có chết đói cũng không lấy một đồng tiền trong nhà."
Tùng Dương ra vẻ người lớn:
"Không có học vấn thật đáng sợ."
Anh Tuấn: "Cũng đâu phải chỉ có mỗi một con đường học vấn."
Tùng Dương: "Nhưng học vấn là con đường ngắn nhất của cậu hiện tại."
Anh Tuấn: "Cho dù không có học vấn cũng không sao, cùng lắm thì sau này tôi không có công ăn chuyện làm, uống gió Tây Bắc cũng không chết đói được."
Cậu ồ ồ, "Vậy bây giờ cậu nói tôi nghe thử, Tây Bắc là hướng nào?"
Thiếu niên hóa đá.
Tùng Dương xua tay:
"Cậu xem, không có học vấn thì ngay cả gió Tây Bắc cũng không uống được."
"!"
Sau đó Tùng Dương nhìn cậu nhóc một cái,
"Thu dọn xong thì qua ăn sáng."
Nói rồi quay người vào nhà bếp.
Thiếu niên tức đến mức lấy chăn ra đi đường quyền.
Không nơi trút giận
Sau đó co người nằm trên sô pha, rơi vào trầm tư.
Mình thật sự phải cần có trình độ học vấn sao?
Anh Tuấn ăn mặc gọn gàng rồi đi vào phòng ăn nhìn Anh Ninh đang ăn sáng, lễ phép chào hỏi:
"Chào buổi sáng, cậu."
Anh nhìn cậu nhóc một cái,
"Chào buổi sáng."
Anh Tuấn ngồi xuống nhìn đồ ăn sáng kiểu Trung trên bàn rồi nhíu mày:
"Không có bánh mì phô mai và súp kem hả?"
Tùng Dương: "Không có, chỉ có não đậu hũ."
Anh Tuấn nhìn một cách đầy ghét bỏ:
"Kia là cái gì vậy?"
Cậu nhai đến phồng miệng:
"Đồ con người ăn."
"!"
Sau đó Anh Tuấn bực bội cầm một cái bánh quẩy cho vào miệng.
Anh Ninh húp cháo:
"Cậu khuyên con ăn nhanh lên một chút."
Thiếu niên: "Tại sao?"
Chỉ thấy Anh Ninh vô cùng bình thản, nhàn nhã:
"Lát nữa sẽ muộn giờ."
Anh Tuấn nhìn đồng hồ:
"Còn sớm mà."
Anh chỉ chỉ Tùng Dương:
"Cậu ấy lái xe đưa con đi."
Thiếu niên nhìn người đang ngồi ăn vui vẻ, căn bản không để ý đến tính nghiêm trọng của vấn đề.
Có người đưa đi không phải rất tốt sao?
Còn đỡ phải gọi xe.
Mười lăm phút sau!
Anh Tuấn lòng đầy sợ hãi nắm lấy tay vịn.
"!"
Cậu ơi, con hiểu rồi.
Cuối cùng, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, hai người vẫn đến trễ.
Tùng Dương dừng xe đến vị trí đỗ bên đường, gãi gãi đầu:
"Ngại quá."
Anh Tuấn đầy bất lực:
"Không cần, anh giữ cho tôi một mạng là tôi đã biết ơn lắm rồi."
"!"
Nhưng đến trễ đối với cậu nhóc mà nói cũng là chuyện thường tình, Anh Tuấn không hề để bụng, mà mở điện thoại ra xem.
Sau đó nói với Tùng Dương:
"Anh về trước đi, tôi ở đây đợi bạn."
Tùng Dương: "Cùng nhau đợi đi, cậu vào trường rồi tôi sẽ về."
Thiếu niên nghe xong cũng không để ý, đối phương muốn đợi thì cứ đợi vậy, dù sao người lãng phí thời gian cũng không phải mình.
Hai người ngồi trong xe, rất nhanh đã thấy một nhóm học sinh vài ba người ở cách đó không xa, có nam có nữ, đồng phục trên người xộ xà xộc xệch, miệng đang tươi cười nói gì đó.
Anh Tuấn nhìn thấy, định xuống xe.
Tùng Dương vừa nhìn liền nhíu mày:
"Đó là bạn của cậu."
Thiếu niên gật đầu:
"Đúng vậy."
Sau đó thấy sắc mặt cậu có vẻ khó coi, cười nhạo một tiếng:
"Sao, đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài?"
Tùng Dương nhìn cậu nhóc, không nói gì, mà cùng Anh Tuấn xuống xe.
Mấy người kia đi trước mặt, Anh Tuấn muốn chạy lại gọi người ta, lại bị cậu kéo lại.
Thiếu niên đầy bất mãn nhìn Tùng Dương, "Anh! "
Lời còn chưa nói xong đã bị cậu bịt miệng.
Anh Tuấn không hiểu gì cả, ngay sau đó liền thấy cậu chỉ chỉ vào tai, rồi lại chỉ mấy người phía trước. Sau khi thiếu niên ra hiệu rằng mình sẽ không phát ra tiếng, Tùng Dương mới buông tay.
Hai người nhẹ nhàng bước theo sau.
"Móa, cái thằng Anh Tuấn kia hôm nay không tới, hôm nay còn định đi Thanh Bar chơi đó."
"Tính tình khó ở muốn chết, ai thèm quan tâm nó có đến không."
Anh Tuấn ở đằng sau nhíu mày.
Lúc này, một cô gái mặt mày thanh tú trong đó mở miệng:
"Sao tụi mày lại nói vậy chứ?!"
Thiếu niên nghe xong, chân mày thoáng chốc giãn ra, biết ngay An Chi mà mình thích sẽ nói đỡ cho mình mà.
Ngay sau đó liền thấy đối phương nói tiếp:
"Nó không tới thì ai chi tiền."
Anh Tuấn: ?
"Muahahaha, An Chi, lời này của cậu mà để thằng ngốc kia nghe thấy thì đau lòng đến nhường nào."
Cô gái kia xua xua tay:
"Không phải nó không nghe thấy sao? Nếu không phải nó vừa ngu vừa có tiền, tao mới không thèm để ý đến nó. Lát nữa tao gửi tin nhắn cho nó, nó chắc chắn sẽ tới, tiền tối nay đi Thanh Bar chơi không cần phải lo rồi."
"Hey, An Chi được quá nha, tóm chặt được thằng kia."
Cô gái tên An Chi kia vô cùng đắc ý hất hàm:
"Chứ gì, mày cũng không nhìn thử xem Nguyễn An Chi tao là ai."
Bùi Anh Tuấn ở đằng sau nghe đến mức tức đỏ mắt, nắm chặt tay muốn tiến lên phía trước, lại ngay lập tức bị người ta kéo lại.
Trên tay truyền đến hơi lạnh, Tùng Dương kéo người vào lại trong xe, thiếu niên nhìn cậu, tức giận:
"Anh cản tôi làm gì?"
Cậu hờ hững,
"Không cản cậu, nhìn cậu đi đánh người sao."
Anh Tuấn rống lên:
"Không thì sao?!"
Tùng Dướng thở dài, sâu sắc nói:
"Cậu đã lớn tướng rồi, nên biết rằng đánh người giữa thanh thiên bạch nhật là không đúng, muốn đánh cũng phải tìm chỗ không có máy quay giám sát."
"!"
Sau đó nhìn Anh Tuấn đang tức đỏ cả mắt, tiến lại vỗ vỗ vai cậu nhóc:
"Hít thở sâu."
Nhưng cậu nhóc vì quá tức giận, hô hấp nhất thời rối loạn, không thể điều chỉnh lại được.
"Hít vào."
"Thở ra."
Sau rất nhiều lần, cậu nhóc mới từ từ bình thường trở lại.
Thiếu niên có chút suy sụp ngồi trong xe, giống như đang bị cả thế giới bỏ rơi vậy,
"An Chi trước đây không hề như vậy."
"Vậy như thế nào?"
"Dịu dàng, giọng nói rất hay, cười lên rất đẹp."
Sau đó, Anh Tuấn vẫn không muốn đối diện với hiện thực,
"Anh nói xem, có phải An Chi bị người ta ép không? Cô ấy trước nay đều là kiểu em gái nhà bên dịu dàng, hiền lành, không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nên mới chơi với đám học sinh xấu xa kia, rất lễ phép, còn không bao giờ nói tục."
Tùng Dương nghe xong, nhìn đứa trẻ vì yêu cứ đâm đầu trước mặt mình, dội cho cậu nhóc một xô nước lạnh
"Vừa rồi cô ta mắng cậu là thằng ngu."
"Nhưng trước đây cô ấy đưa nước cho tôi."
Tùng Dương: "Cô ta mắng cậu là thằng ngu."
"Cố ấy còn rất hay cười với tôi, nói thích tôi nhất."
Tùng Dương: "Cô ta mắng cậu là thằng ngu."
"!"
Thiếu niên vùi mặt vào hai tay mình:
"Cô ấy rốt cuộc xem tôi là cái gì, tôi còn vì cô ấy mà cãi nhau với mẹ, còn bị đuổi ra khỏi nhà."
Tùng Dương: "Xem cậu là thằng ngu."
"!"
Anh Tuấn nghiêng đầu qua nhìn cậu:
"Sao anh lại máu lạnh như vậy, không an ủi tôi."
Tùng Dương lời ít ý nhiều:
"Tôi đang muốn cho cậu trải nghiệm sự hiểm ác của xã hội."
"Ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, đừng đi tìm kiếm tình yêu mà làm gì."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro