Chương 68

Tùng Dương: !

"Cậu khoan hãy nói với cậu cả nhà cậu."
Anh Tuấn tự cho là mình đã đoán đúng, mỉm cười đầy tự tin, "Anh sợ cậu tôi biết rồi sẽ không còn bất ngờ nữa?"
Tùng Dương nhìn đứa trẻ kém may mắn này, "Tôi sợ cậu cả nhà cậu biết xong sẽ đè cậu ra đánh."
"!"
Anh Tuấn chợt ngây người rồi vỗ vỗ ngực mình, dùng tay ra hiệu với cậu, "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu."
Sau đó ngồi trên xe đắm mình vào trầm tư.
Năm nay tặng Ultraseven hay là Taro đây?
(Vẫn là Ultraman nha)

Sáng hôm sau, sau khi đưa Anh Tuấn đến trường, cậu đến phòng studio của cửa hàng thiết kế riêng kia, định tham gia vào quá trình chế tác.

Tùng Dương nhìn khúc gỗ trầm tối màu không nhỏ mà nuốt nước miếng,
"Mấy cái này đều phải mài và đánh bóng hả?"
Nhà thiết kế gật đầu, "Cậu Dương đứng kế bên nhìn là được rồi, không cần động tay vào, giám sát cũng là một loại tham gia."
Chủ yếu là vì biết bối cảnh sau lưng Tùng Dương nên không dám để cậu động tay, nếu trong quá trình thực hiện mà xảy ra vấn đề gì thì e là sẽ khó giải quyết.
Cậu lắc đầu, "Không sao hết, tôi có thể giúp một phần."
Thấy khuyên ngăn không có kết quả, nhà thiết kế đành phải đồng ý.

Mặc dù sống cả hai đời rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tùng Dương làm việc này, cậu bắt đầu mài và đánh bóng cùng một vài công nhân viên, sau đó tiến hành điêu khắc.

Nhưng mỗi mài thôi đã tốn kha khá thời gian rồi, khi Tùng Dương bước ra khỏi studio, chợt cảm thấy đây không còn là tay của mình nữa, tay vẫn còn run lên từng hồi như dư chấn.

Đến trường, Anh Tuấn nhìn thấy mùn gỗ vẫn chưa được xử lý hết trên người cậu, "Anh làm gì về vậy?"
Cậu khởi động xe, "Trải nghiệm cuộc sống."
Sau đó liếc qua Anh Tuấn, "Sao cậu còn chưa về nhà thế?"
Thiếu niên lập tức im miệng, lí nha lí nhí:
"Mẹ tôi ra nước ngoài rồi, tháng sau mới về."
Dương hơi bất ngờ, Bùi Linh trước giờ là một người phụ nữ rất dịu dàng, "Mẹ cậu không đi tìm cậu?"
"Có tìm."
Anh Tuấn: "Vốn dĩ đã để tôi về nhà, nhưng tôi lại lỡ nói mẹ tôi một câu mập, mẹ liền bảo tôi đừng có về nhà nữa."
Tùng Dương: !

Đồ chim không biết kêu tiếng rảnh rang.

Hai tuần sau đó Tùng Dương ngày nào cũng đi sớm về trễ, buổi tối đã buồn ngủ ríu cả mắt, nhưng vẫn rất kính nghiệp mà đến phòng xoa bóp cho Anh Ninh.

Nhìn cậu rõ ràng không có chút sức sống nào, Anh Ninh: "Buồn ngủ thì ngủ đi."
Cậu lắc đầu: "Tôi không buồn ngủ."
"Tay sao vậy?"
Tùng Dương ngây ngốc cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên phần da tay trắng trẻo kia có rất nhiều vết xước nhỏ, không lớn, nhưng số lượng rất nhiều.
Dương hàm hồ cho qua chuyện, "Bị muỗi cắn nên gãi toạc ra thôi."
"Mùa đông có muỗi?"
Cậu gật đầu đại.
Thấy cậu không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt mình, Anh Ninh khẽ liếm môi, "Lại đây tôi xem xem."
Cậu suy nghĩ một lúc rồi chậm chạp nhích lại gần như một chú sâu lông.

Anh muốn giơ tay nắm lấy tay đối phương, nhưng vì là lần đầu tiên nên có hơi do dự, cuối cùng cầm tay người ta đưa lên trước mặt.

Nếu như là trước đây, mấy vết thương nhỏ này anh sẽ không thèm nhìn tới.
Là một người đàn ông, chỉ có mấy vết thương nhỏ xíu này thôi thì có gì quan trọng cơ chứ, nhưng bây giờ, khi nó nằm trên người Tùng Dương, anh lại thay đổi hoàn toàn thái độ.

Anh Ninh nhíu mày, "Đi bệnh viện."
Cậu nhìn anh đến ngu người, "Hả?"
"Em bị thương rồi."
Anh nhổm dậy khỏi giường, mặt mày nghiêm túc, "Đi bệnh viện băng bó."
Dương nhìn anh, vội vàng kéo người lại, nhìn mấy vết thương chỉ cần bôi thuốc là khỏi trên tay mình, "Thôi khỏi."
"Tại sao?"
"Tới được bệnh viện là lành luôn rồi."
"!"
Có chút xíu máu vậy mà cũng đi bệnh viện, không sợ mất mặt hả?
Tùng Dương nói hết nước hết cái mới khuyên được anh.

Đợi đến khi khó khăn lắm mới làm xong gậy chống thì sinh nhật của Anh Ninh cũng cận kề.

Cậu ngồi trong phòng, bắt đầu gọi điện thoại cho người khác.

"Hoài Thương, ngày mốt có rảnh không?"
"Tiến Thành, ngày mốt có đi làm không?"
"Tần Hằng, anh có đến dự sinh nhật Anh Ninh không? Mang Tần Úy Sở theo cũng được."

Tùng Dương nhìn danh bạ điện thoại một lúc, đột nhiên màn hình điện thoại lại hiển thị có cuộc gọi đến, cậu không thèm nhìn mà trực tiếp bắt máy,
"Sáu giờ tối ngày mốt đến là được."
"! Tôi là Đàn Đạt."
Cậu vừa nghe vậy liền kéo điện thoại ra xa nhìn số gọi tới, "Thật ngại quá, có chút chuyện nên nhầm xíu."
Đàn Đạt tò mò, "Chuyện gì?"
Cậu cũng không giấu giếm, "Sinh nhật vị kia nhà tôi."
Hắn ồ ồ, "Đại thọ đúng là có nhiều chuyện cần làm."
Tùng Dương: !

Đàn Đạt hỏi rồi miệng cũng không ngừng, trực tiếp nói: "Ngày công chiếu phim được dời lên sớm hơn rồi."
Cậu bất ngờ, "Dời đến ngày nào?"
"Dời từ cuối tháng 3 lên đầu tháng 3 rồi."
"Vậy cũng đâu phải là sớm."
Đàn Đạt mở miệng: "Cậu không hiểu rồi, chiếu sớm cả một tháng trời, phía đoàn phim cũng sẽ làm tuyên truyền sớm."
Nói rồi lật lật bảng lịch trình trong tay, "Trong hai tháng tới đây cậu đều sẽ có hoạt động quảng bá phải tham gia."
Tùng Dương lập tức kinh ngạc:
"Hai tháng?!"
Thời gian hình như hơi bị dài, "Không có tuyên truyền nào cứ mấy ngày là được về nhà hả?"
Đàn Đạt chỉ sợ rèn sắt chẳng nên kim, "Tùng Dương, đừng có làm cá muối nữa, lần trước chúng ta bị người khác giành mất hợp đồng quảng cáo, cái cảm giác đó không hề dễ chịu, nếu như không cố gắng nổi tiếng, sau này sẽ còn phải gặp rất nhiều."

Cậu lập tức do dự, biết nỗi khổ của Đàn Đạt khi phải bôn ba vì công việc, hôm nay phải thương thảo với người ta vì tài nguyên này, ngày mai lại phải lập kế hoạch phát triển cho một nghệ sĩ chẳng biết lo.
Hơn nữa đối phương còn không giống ai trên đời, ở nhà nằm cosplay cá mắm, nhưng lại không bỏ đối phương được.

Đột nhiên lòng hổ thẹn dâng trào, "Vậy để tôi chuẩn bị một chút."
Đàn Đạt liền vui như hoa nở, "Được."

Hai ngày cuối cùng, Tùng Dương bắt đầu chuẩn bị cho sinh nhật của Anh Ninh, người đến dự nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Tính đi tính lại cũng có tám, chín người tới.

Trước ngày sinh nhật của anh, Dương lấy chiếc gậy về nhà, đem giấu đi, rồi lén la lén lút tìm bác sĩ vật lý trị liệu của Anh Ninh.

Bác sĩ vừa vào cửa liền nhìn lấy cậu lấm lét như ăn trộm, "! Cậu Dương, có chuyện gì vậy?"
Cậu cũng không kiêng kị gì, "Có một chuyện không biết có nên nói hay không."
"Vậy cậu có nói hay không đây?"
"Nói!"
Sau đó nói tiếp: "Ngày mai có thể làm phiền anh mang Anh Ninh ra ngoài một chuyến được không, ngày mai là sinh nhật anh ấy, tôi muốn trang trí trong nhà một chút."
Bác sĩ nghe xong liền hiểu, "Đương nhiên là được, đúng lúc chúng tôi có thể dùng một số máy móc để kiểm tra tình trạng hồi phục của Bùi tiên sinh."
Cậu nghe xong liền cảm kích: "Cảm ơn anh, bác sĩ."
"Không có gì, không có gì."

Dương nhớ ra anh đã tập vật lý trị liệu được ba tháng rồi, hỏi:
"Bây giờ tình trạng có tốt hơn chưa?"
Bác sĩ sững người, nhớ đến việc anh đã có thể tự mình đứng tại chỗ khoảng mấy giây, đột nhiên do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu,
"Tình trạng của Bùi tiên sinh không mấy lạc quan, có thể sẽ tốn nhiều thời gian hơn."
Mặc dù sự quan tâm của Tùng Dương là tốt, nhưng ông chủ của họ vẫn là Bùi tiên sinh, nếu như đối phương không muốn để cậu biết, vậy bọn họ cũng tuyệt đối không được nói ra ngoài.

Tùng Dương nghe xong liền gật đầu, "Vậy sau này làm phiền mọi người rồi."
Cũng may sinh nhật của Anh Ninh đúng vào cuối tuần, sáng sớm thức dậy còn có thêm một Anh Tuấn có thể chia sẻ gánh nặng.

Cậu bận rộn làm bánh kem trong bếp, không bao lâu sau chuông cửa vang lên.
Dương ngó đầu ra, "Anh Tuấn, giúp tôi mở cửa chút đi."
Anh Tuấn hệt như một người máy không cảm xúc vậy, vừa nghe lệnh liền ra mở cửa.
Đến đây, đến đây!
Lao động miễn phí đến đây!

Vừa mở cửa liền bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của Tần Hằng, theo sau lưng đối phương là Tần Úy Sở.

"Yo, cháu ngoại cũng ở đây hả."
Tần Hằng vừa dứt lời, tay liền bị người ta nhét vào một cây bơm bong bóng.
?
Tần Hằng mỉm cười, "Ý gì đây?"
Anh Tuấn: "Tới cũng tới rồi."
Khi Tùng Dương đi ra liền nhìn thấy ba người đang ngồi trong phòng khách bơm bóng.
Cậu đưa nước cho họ, "Cực khổ rồi."
Tần Úy Sở nhìn cậu, "Không cực."
Anh Tuấn lặng lẽ nhìn qua, cũng không biết người vừa rồi sống chết không chịu làm là ai.

"Đợi tôi làm xong bánh kem rồi sẽ cùng mọi người trang trí nhé."
Tần Úy Sở uống một ngụm nước ép, "Anh cứ từ từ."
Tùng Dương ngây người, "Cậu ân cần hơn rồi đó."
Tần Úy Sở không nói gì thêm, đợi người đi rồi mới làm một động tác thắng lợi.
"!" Tần Hằng: "Chú làm gì đó?"
Tần Úy Sở tự hài lòng với bản thân, "Khen em kìa."
"Chú đừng quên mình đang đến dự sinh nhật chồng người ta đó."
Tần Úy Sở:!

Không bao lâu sau Hoài Thương và Tiến Thành cũng đến, mấy người họ bận rộn chuẩn bị một hồi, chỉ còn chờ nhân vật chính về thôi.

Anh Tuấn mệt mỏi, chui vào nhà bếp định kiếm gì ăn.
Tùng Dương tiện tay làm sandwich cho cậu nhóc,
"Sao rồi, mệt không?"
Anh Tuấn ăn hết sandwich, "Tàm tạm, chỉ là cái người tên Tần Úy Sở kia hơi phiền."
Cậu bất ngờ, "Tôi còn tưởng hai người sẽ trở thành bạn cơ."
"Tại sao chứ?!"
"Vì tính nết và tính cách của hai đứa giống hệt nhau."
Thiếu niên sặc ngay lập tức, "Tôi thật sự giống anh ta?"
Tùng Dương gật gật đầu.

Chỉ thấy chàng thiếu niên than thở, "Tôi cứ tưởng người có tính cách giống mình sẽ rất được yêu thích, cho đến khi tôi gặp Tần Úy Sở."
Nói rồi do dự một chút, "Chỉ muốn đấm cho hai phát."
"!"

Trước sáu giờ, mọi người đều đến đủ, mùa đông trời tối sớm, mới sáu giờ tối, ngoài trời đã đen như mực rồi.

Tùng Dương vốn muốn tắt hết đèn đi, nhưng Anh Ninh di chuyển bất tiện nên cuối cùng vẫn để lại đèn ở lối vào.
Sau đó ai nấy tự mình trốn đi, rì rầm nói chuyện riêng.

Tiếng mật khẩu mở cửa vang lên, không gian tối tăm làm bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Anh Ninh đẩy xe lăn tiến vào, thấy xung quanh tối om liền nhíu mày, "Tùng Dương?"
Không ai trả lời.

Anh lại đẩy xe lăn vào trong.

Phựt--- một tiếng, hoa tuyết và đèn cùng lúc xuất hiện.
Anh sửng sốt, nhìn tám cái đầu đột nhiên xuất hiện, nhất thời không nói nên lời.

Tần Hằng dẫn đầu cùng những người khác nói chúc mừng sinh nhật Anh Ninh, Tùng Dương vội vàng chạy đi lấy bánh kem, thắp nến lên, đưa đến trước mặt anh,
"Ước đi nào."
Anh nhìn cậu, "Em chuẩn bị?"
Cậu mỉm cười gật đầu.

Anh nhìn chiếc bánh trước mặt, trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn, đợi anh thổi nến, ước nguyện xong, một cuộc vui mới lại bắt đầu.

Tiệc sinh nhật đương nhiên không thể thiếu rượu, có mấy người muốn tìm Anh Ninh uống rượu đều bị Tùng Dương chen ngang.
Cậu ưỡn ngực, "Để tôi."
Nhưng không biết cứ như vậy mà đã uống bao nhiêu.
Tùng Dương tự nhận tửu lượng của mình không kém, nhưng rượu vang cũng không nhẹ độ, không biết đã uống bao nhiêu, mặt cậu đã đỏ ửng, không biết gì là đông tây nam bắc.

Anh Tuấn luôn là người khuấy động bầu không khí, sau đó đưa micro đến trước mặt Tùng Dương và Anh Ninh,
"Hai nhân vật chính của chúng ta có gì muốn nói không?"
Hai người, một tảng tăng, một ma men, căn bản không có gì để nói.

Không ai tiếp lời, Anh Tuấn nhất thời ngượng ngùng, "Nếu như hai người không có gì để nói, vậy thì hôn một cái."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro