Chương 5: Ánh sáng nơi thao trường
Sau nhiều ngày bận rộn chuẩn bị cho đợt diễn tập giả chiến quy mô lớn của quân đội đế quốc, buổi sáng hôm nay cuối cùng cũng tới.
Trời vừa tang tảng sáng, bầu trời còn vương chút sương mù mỏng, nhưng bầu không khí trong doanh trại đã rộn ràng khí thế.
Hàng trăm binh sĩ đã tập trung, đội hình chỉnh tề, ánh mắt nghiêm nghị.
Điền Hủ Ninh với quân hàm thiếu tướng, là người phụ trách tổng chỉ huy cuộc diễn tập lần này.
Trên vai anh là áp lực nặng nề, bởi đây không chỉ là kiểm tra thực lực của quân khu, mà còn là màn biểu diễn sức mạnh trước toàn bộ đế quốc.
Anh khoác trên người quân phục chỉnh tề, bước đi đầy uy phong, khí chất lạnh lùng, khiến ai nấy đều phải thẳng lưng, không dám lơ là.
Ở một góc khác, Tử Du cũng có mặt.
Cậu mặc bộ đồng phục kỹ thuật viên, gọn gàng nhưng vẫn lộ rõ dáng vẻ nhỏ nhắn.
Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt trong veo sáng ngời dưới hàng mi dài, cộng thêm hai nốt ruồi duyên nhỏ xíu dưới mắt, khiến cậu nổi bật giữa cả một dàn nhân viên kỹ thuật.
Cậu không tham gia trực tiếp chiến đấu, nhưng chính là một trong những bộ não khoa học được mời tới để giám sát, đánh giá và hỗ trợ khẩn cấp cho hệ thống thiết giáp trong cuộc diễn tập.
Sự xuất hiện của Tử Du khiến không ít binh sĩ xôn xao.
Ai cũng biết cậu là con trai duy nhất của Đại tướng quân Tử Lăng, lại còn là một trong tám nhà khoa học trẻ tuổi tài năng nhất đế quốc.
Nhưng quan trọng hơn, cậu còn nổi danh vì sự ngây thơ, vô tư, luôn đi theo bày tỏ tình cảm với Điền Hủ Ninh một cách công khai đến mức… cả quân khu đều nghe qua ít nhiều.
Chỉ là hôm nay, khi bước vào môi trường thao trường nghiêm túc, Tử Du hoàn toàn khác biệt.
Cậu không còn nũng nịu hay chạy theo bóng lưng ai đó, mà ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường.
Bàn tay cậu liên tục kiểm tra lại thiết bị liên lạc, từng con số, từng tín hiệu, từng dòng mã lệnh, tất cả đều được xử lý với tốc độ chính xác không ngờ.
Một Tử Du như vậy khiến nhiều người thoáng sững sờ.
Điền Hủ Ninh từ xa liếc qua, khóe mắt dừng lại nơi bóng dáng nhỏ bé kia.
Trong thoáng chốc, tim anh khẽ chệch nhịp.
Đây không phải là cậu nhóc cứ khăng khăng gọi anh là “chồng tương lai” mọi khi.
Đây là một Tử Du hoàn toàn khác – nghiêm túc, chín chắn, và cực kỳ đáng tin cậy.
Anh lập tức rời mắt đi, siết chặt bàn tay sau lưng, tự nhắc nhở bản thân giữ vững lý trí.
– Tất cả vào vị trí!
Giọng nói trầm thấp của Điền Hủ Ninh vang vọng khắp thao trường.
Âm thanh hùng hồn như xuyên thẳng vào lòng từng người.
Hàng trăm binh sĩ lập tức chuyển động, chỉnh đốn đội hình.
Từng bước chân vang lên dồn dập, đều đặn như trống trận.
Khung cảnh ấy khiến không ít người đứng ngoài quan sát phải rùng mình vì khí thế mạnh mẽ của quân đội đế quốc.
Cuộc diễn tập bắt đầu.
Các đội hình cơ giới, bộ binh, pháo binh và cả lực lượng thiết giáp lần lượt tiến vào trận địa mô phỏng.
Trên bầu trời, từng phi đội cơ giáp sải cánh, tạo thành những vệt sáng chói lòa trong không khí.
Dưới mặt đất, tiếng động cơ rền vang, bụi đất cuộn lên.
Cả thao trường giống như một chiến trường thực thụ.
Tử Du ngồi trong khu điều khiển kỹ thuật, trước mặt là hàng loạt màn hình giám sát.
Đôi mắt cậu sáng rực, tay lướt nhanh trên bàn phím, miệng liên tục ra lệnh cho đội ngũ hỗ trợ:
– Tổ số 3, đường truyền tín hiệu hơi chậm, tăng cường gói dữ liệu phụ. Tổ 5, ổn định năng lượng phụ trợ cho cơ giáp số 07, tránh quá tải…
Giọng cậu rõ ràng, tốc độ nhanh, nhưng tuyệt đối không lúng túng.
Đám nhân viên kỹ thuật bên cạnh đều nhanh chóng tuân theo, vẻ mặt không giấu nổi sự khâm phục.
Không ai nghĩ một Omega nhỏ bé, thể lực kém như Tử Du, lại có thể chỉ huy cả hệ thống kỹ thuật phức tạp đến vậy.
Điền Hủ Ninh đứng trên đài quan sát, vừa theo dõi toàn cục, vừa nghe qua báo cáo tình hình.
Khi âm thanh trong trẻo của Tử Du vang lên từ hệ thống liên lạc, đôi mắt anh vô thức khẽ nheo lại.
Trái tim vốn quen với sự tĩnh lặng của anh, giờ lại dấy lên một làn sóng khó tả.
Diễn tập kéo dài nhiều giờ, kịch bản liên tục thay đổi, từ phòng thủ đến phản công, từ chiến đấu cơ động đến cố thủ lâu dài.
Đội ngũ binh sĩ mệt mỏi, nhưng nhờ chỉ huy nghiêm ngặt của Điền Hủ Ninh và hỗ trợ kỹ thuật ổn định từ Tử Du, toàn bộ trận giả chiến diễn ra gần như hoàn hảo.
Cho đến khi biến cố bất ngờ xảy ra.
Một trong những cơ giáp hạng nặng bất ngờ mất kiểm soát hệ thống, động cơ nóng lên, thậm chí có dấu hiệu phát nổ.
Toàn bộ binh sĩ hoảng loạn né tránh.
Nếu cơ giáp này phát nổ, phạm vi ảnh hưởng sẽ cực kỳ lớn.
– Khóa cơ giáp đó lại!
Điền Hủ Ninh lập tức hạ lệnh, giọng trầm như tiếng sấm.
Nhưng hệ thống phản hồi quá chậm, tốc độ nóng lên ngày càng nhanh.
Cả thao trường căng thẳng như dây đàn.
Chính lúc này, Tử Du đột ngột bật dậy khỏi ghế, lao đến bàn điều khiển chính.
Mười ngón tay cậu gõ điên cuồng, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Đôi mắt trong trẻo ấy giờ sắc bén như lưỡi dao.
– Mở đường truyền phụ! Tách lệnh khẩn cấp! Tôi sẽ điều khiển trực tiếp!
Các nhân viên kỹ thuật há hốc mồm nhìn, không ai kịp phản ứng, chỉ có thể làm theo.
Từng dòng mã lệnh chạy trên màn hình.
Cậu cắn chặt môi, mồ hôi túa ra nhưng không ngừng lại.
Chỉ sau 2 phút, hệ thống cơ giáp mất kiểm soát kia đột ngột ngừng hoạt động, động cơ hạ nhiệt, toàn bộ nguy cơ được giải trừ.
Thao trường nín thở, rồi bùng nổ tiếng reo hò.
Binh sĩ vỗ tay rầm rầm, ánh mắt nhìn về khu kỹ thuật tràn đầy ngưỡng mộ.
Cậu bé Omega nhỏ nhắn kia vừa cứu cả trận địa.
Điền Hủ Ninh đứng trên đài quan sát, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh.
Trái tim anh như bị đập mạnh một nhịp.
Ánh mắt dõi theo bóng dáng kia, nhỏ nhắn nhưng quật cường, khiến anh lần đầu tiên cảm thấy có một sức mạnh vô hình kéo mình lại gần.
Sau khi diễn tập kết thúc, toàn bộ quân đội đều chìm trong niềm vui chiến thắng.
Các tướng lĩnh tán dương lẫn nhau, binh sĩ hò reo không ngớt.
Nhưng Điền Hủ Ninh vẫn im lặng, ánh mắt thi thoảng lướt về phía Tử Du.
Cậu khi ấy đang cười rạng rỡ, hai má hồng ửng lên, đôi mắt cong cong đầy tự hào.
Vẻ ngây thơ thường ngày giờ lại pha thêm nét chín chắn, như ánh mặt trời chiếu thẳng vào trái tim anh.
Điền Hủ Ninh biết, bản thân đã không còn có thể xem cậu chỉ là một đứa trẻ thích làm nũng nữa.
Nhưng anh vẫn cố giấu đi, khuôn mặt giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường trực.
…
Đêm hôm đó, trong phòng làm việc riêng, anh ngồi rất lâu mà không thể tập trung xử lý báo cáo.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh cậu Omega nhỏ bé đứng trước bàn điều khiển, ánh mắt nghiêm túc và đôi tay nhanh nhẹn như một thiên tài.
Anh khẽ cười nhạt, tự lẩm bẩm:
– Thì ra em… còn có thể rực rỡ đến vậy.
Ánh trăng ngoài cửa sổ phủ xuống bờ vai rộng lớn.
Trái tim thiếu tướng trẻ tuổi, lần đầu tiên rung động rõ rệt mà không thể chối bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro