Chương 6: Nắng Sớm Trong Tim

Sau cuộc diễn tập giả chiến, danh tiếng của Tử Du càng vang xa trong quân đội.

Cậu vốn là con trai của đại tướng, lại là một trong tám nhà khoa học trẻ tuổi đứng đầu Đế quốc về cơ khí thiết giáp,

nhưng trước đó trong mắt phần lớn binh sĩ, Tử Du vẫn là một Omega đáng yêu, nhõng nhẽo, chỉ biết bám lấy thiếu tướng Điền Hủ Ninh.

Ấy vậy mà, màn phối hợp điều binh khiển tướng, cùng khả năng phân tích chính xác tình huống chiến thuật của cậu trong cuộc diễn tập đã khiến nhiều người mở mang tầm mắt.

Không còn ai dám coi thường Tử Du chỉ vì vẻ ngoài nhỏ bé, khuôn mặt babi hay dáng người mong manh kia nữa.

Nhưng đối với Tử Du, kết quả cuộc diễn tập không quan trọng bằng một ánh nhìn.

Ánh nhìn ấy, đến từ Điền Hủ Ninh.

Trong phút ngắn ngủi cậu xoay người ra lệnh cho các binh sĩ, Hủ Ninh đã lặng im đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía cậu.

Có một chút gì đó khiến tim Tử Du đập loạn.

Cậu biết anh đã nhìn thấy rồi.

Nhìn thấy con người thật của Tử Du – không chỉ là một kẻ nhõng nhẽo bám dính anh, mà là một Omega có thể đứng ngang hàng, thậm chí hỗ trợ anh trong tương lai.

Sau cuộc diễn tập, quân đội cho phép nghỉ ngơi hai ngày.

Buổi sáng đầu tiên, khi Hủ Ninh vừa bước ra khỏi ký túc xá thiếu tướng, đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên bậc thềm.

Tử Du mặc áo len trắng đơn giản, quàng khăn choàng cổ màu xanh nhạt, hai má đỏ ửng vì gió sớm.

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh sáng rực.

– Chào buổi sáng, anh Hủ Ninh.

Hủ Ninh khựng lại.

Trái tim anh bất giác dao động, nhưng ngoài mặt vẫn giữ lạnh nhạt:

– Sao lại ở đây? Không biết trời lạnh à?

– Em đang chờ anh đây. Lạnh chứ , anh mau lại sưởi ấm cho em đi .

Tử Du cười, bàn tay nhỏ xíu lôi từ trong túi áo ra một hộp giấy gói chỉnh tề.

– Đùa thôi ạ . Đây là bữa sáng em làm, cho anh.

Anh nhìn hộp giấy, nhíu mày:

– Không cần dậy sớm làm mấy thứ này cho tôi.

– Ăn thử đi mà, em thích nấu cho anh.

Cậu tiến lại gần, dúi vào tay anh, giọng nũng nịu như thường lệ.

– Em đã học công thức cả đêm đấy.

Hủ Ninh thở dài.

Cái giọng điệu vừa bướng bỉnh vừa mềm mại này, từ khi nào đã trở thành thứ khó khước từ đến vậy?

Cuối cùng anh đành nhận lấy, mở ra.

Bên trong là bánh bao trắng muốt , núc ních như hai cái má của cậu.

Anh cắn thử một miếng.

Nhìn vẻ mặt Hủ Ninh không thay đổi, Tử Du lại thấp thỏm hỏi:

– Ngon không?

– Ăn được.

Anh đáp gọn.

– Vậy ngày mai em làm tiếp cho anh nhé!

– Không cần phí sức như vậy.

– Không phí sức đâu , em thích làm mà. Nha.

Tử Du chu môi, cố nhịn cười vì đã quen với cách trả lời ngoài lạnh trong nóng của anh.

Hai ngày nghỉ trôi qua trong bầu không khí vi diệu.

Ngày nào Tử Du cũng  xuất hiện bên cạnh Hủ Ninh:

lúc thì mang trà nóng, khi thì bánh ngọt tự làm, hoặc đơn giản là nhõng nhẽo đòi đi dạo chung dưới hàng cây trong sân huấn luyện.

Ban đầu, Hủ Ninh luôn giữ khoảng cách, cố tỏ ra không quan tâm.

Nhưng dần dần, anh phát hiện bản thân đã quen với sự có mặt của Tử Du.

Buổi sáng nếu không thấy bóng dáng cậu ngồi ngoài thềm đợi, anh lại vô thức nhìn quanh, cảm giác trống trải khó hiểu len lỏi.

Một buổi tối, khi mọi người đều đã về phòng, Tử Du vẫn ngồi trong phòng nghiên cứu của căn cứ.

Ánh đèn hắt xuống đôi mắt sáng, những trang bản vẽ dày đặc công thức trải khắp bàn.

Cậu cắn đầu bút, trán nhăn nhó.

Hủ Ninh đi ngang, thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn chăm chú làm việc.

Anh vốn định bước đi, nhưng đôi chân lại không nghe lời.

Cửa phòng khẽ mở, Hủ Ninh bước vào.

–  Sao chưa nghỉ ?

Tử Du giật mình, ngẩng lên, đôi mắt ngập tràn ánh sáng:

– Anh à? Em đang nghiên cứu bản vẽ mới. Cái này… nếu áp dụng vào thực chiến, sẽ giảm tiêu hao năng lượng ít nhất 20%!

Cậu hăng hái giải thích, tay chỉ vào những dòng chữ chi chít.

Hủ Ninh lặng im nhìn.

Khoảnh khắc ấy, trong ánh đèn vàng, Omega nhỏ bé kia tỏa ra thứ khí chất rực rỡ khác hẳn thường ngày.

Cậu vừa đáng yêu, vừa đơn thuần – vừa tài giỏi, lại có đam mê, hết lòng với lý tưởng.

Anh bỗng nhận ra, có lẽ mình chưa bao giờ thật sự hiểu rõ con người này.

– Em nghỉ ngơi đi.

Hủ Ninh nói, giọng dịu hẳn.

– Để ngày mai rồi tính.

Tử Du ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy trong giọng Hủ Ninh có chút quan tâm thực sự.

Trái tim cậu chợt ấm áp đến mức muốn rơi nước mắt.

– Vâng… ạ.

Cậu khẽ gật, ánh mắt cong cong cười rạng rỡ.

Hủ Ninh xoay người đi, nhưng trong lòng dấy lên cơn sóng ngầm khó tả.

Thời gian dần trôi, mối quan hệ giữa hai người cứ như vậy mà tiến thêm một bước nhỏ, rồi lại một bước nhỏ.

Không ai lên tiếng thừa nhận điều gì, nhưng cả căn cứ đã bắt đầu nhìn ra sự thay đổi.

– Thiếu tướng dạo này hình như dễ gần hơn trước nhỉ?

– Ừ, chắc do cái Omega nhỏ kia đấy.

– Nói gì thì nói, hai người họ thật sự đẹp đôi…

Tử Du nghe thấy, đôi má đỏ ửng.

Còn Hủ Ninh, mỗi lần đi ngang qua, chỉ im lặng như không để tâm – nhưng thực chất trong lòng lại rối bời.

Anh không dám thừa nhận, nhưng mỗi ngày trôi qua, hình bóng ấy càng ăn sâu, càng chiếm trọn tâm trí.

Một Omega nhỏ bé, vừa ngọt ngào vừa thông minh, đã dần trở thành nắng sớm trong trái tim anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro