Chương 1: Thư ký mới
Ánh đèn vàng trong căn phòng chủ tịch Điền Thị rọi xuống từng tập hồ sơ dày cộp trải trên bàn.
Không khí im ắng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ trôi qua từng nhịp.
Điền Lôi ngồi tựa ghế, bộ vest đen ôm sát người, hàng cúc áo chỉnh tề.
Ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sắc lạnh dán vào biểu đồ tài chính đang hiển thị trên màn hình lớn.
Cửa phòng gõ hai tiếng.
Một giọng nam trầm ổn vang lên:
“Báo cáo Chủ tịch, tôi là Trịnh Bằng, thư ký mới được bổ nhiệm.”
“Vào đi.”
Cánh cửa khẽ mở, Trịnh Bằng bước vào.
Anh mặc bộ vest màu nâu, cổ áo sơmi trắng gọn gàng, trong tay cầm cặp tài liệu
. Ánh mắt sau cặp kính khẽ đảo qua căn phòng, rồi dừng lại ngay trên người đàn ông đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Không có sự căng thẳng nào hiện lên, chỉ là sự điềm tĩnh của một người hiểu rõ vị trí của mình.
“Đây là lịch trình làm việc tuần tới cùng các tài liệu cuộc họp ngày mai.”
Trịnh Bằng đặt tập giấy lên bàn, giọng nói chậm rãi, rõ ràng, không nhanh không chậm.
Điền Lôi đưa mắt liếc qua.
“Anh làm bao lâu trong ngành này rồi?”
“Năm năm.”
“Có biết tôi ghét nhất điều gì không?”
ánh mắt Điền Lôi hạ thấp, giọng lạnh đi.
Trịnh Bằng khẽ chỉnh kính, trả lời gọn gàng:
“Những người chậm trễ, và những tài liệu sai sót.”
Khóe môi Điền Lôi khẽ cong, không rõ là cười nhạt hay chỉ là một thoáng mỉa mai.
“Xem ra anh đã nghe không ít tin đồn về tôi.”
“Tin đồn chỉ để tham khảo.”
Trịnh Bằng đáp ngắn gọn.
“Điều quan trọng là công việc phải hoàn thành đúng tiến độ.”
Căn phòng rơi vào im lặng.
Điền Lôi chống cằm, ánh mắt sâu thẳm quan sát người thư ký mới.
Không cúi đầu lấy lòng, không khoa trương nịnh nọt.
Chỉ có sự tập trung, chỉn chu và một sự xa cách đúng mực.
Anh cầm tập tài liệu lên, lật nhanh vài trang.
Mọi số liệu được trình bày mạch lạc, các phương án dự phòng cũng được ghi chú rõ ràng.
Không có kẽ hở để bắt bẻ.
“Được.” – giọng anh ngắn gọn, lạnh lùng.
“Tạm thời anh có thể ngồi vào vị trí này.”
Trịnh Bằng khẽ gật đầu:
“Vâng, thưa Chủ tịch.”
Không một chút giao động trong giọng nói.
Không một tia cảm xúc thừa thãi trong ánh mắt.
Một chủ tịch đặt toàn bộ tâm trí vào dự án.
Và một thư ký coi công việc là bổn phận duy nhất của mình.
Sáng hôm sau, phòng họp tầng 38 của Điền Thị đã sáng đèn từ rất sớm.
Bàn dài hình bầu dục phủ kính đen phản chiếu ánh sáng lạnh, từng chiếc ghế da được xếp ngay ngắn.
Dãy màn hình lớn ở đầu phòng đã bật sẵn, hiện rõ số liệu của dự án bất động sản sắp triển khai.
Trịnh Bằng bước vào theo sau chủ tịch Điền Lôi.
Anh nhanh chóng chọn vị trí đứng chếch phía sau lưng cấp trên, một tay cầm máy tính bảng, một tay sẵn sàng ghi chép.
“Bắt đầu đi.”
Giọng Điền Lôi vang lên, trầm thấp nhưng đầy sức nặng.
Không cần lời dẫn dắt, từng trưởng bộ phận lần lượt trình bày báo cáo.
Không khí nghiêm ngặt, căng thẳng đến mức mọi người đều tránh nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia.
Một quản lý bộ phận kinh doanh đứng lên, giọng hơi run:
“Dạ, theo tiến độ, dự kiến quý sau chúng ta sẽ… tuy nhiên có một số biến động thị trường…”
Chưa kịp dứt lời, Điền Lôi đã ngắt ngang:
“Dự kiến?” – ánh mắt anh quét thẳng, lạnh lùng.
“Tôi không cần dự kiến. Tôi cần số liệu cụ thể.”
Người quản lý cứng họng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Anh đã ngồi vị trí này ba năm, mà vẫn dùng hai chữ ‘dự kiến’ để báo cáo với tôi?”
Điền Lôi đặt bút xuống bàn, âm thanh khẽ vang nhưng lạnh buốt.
“Nếu còn lần sau, anh không cần phải ngồi đây nữa.”
Cả phòng họp im phăng phắc.
Ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên dè dặt.
Trịnh Bằng đứng phía sau, không biểu cảm, nhưng ánh mắt sau cặp kính khẽ sáng lên.
Anh không ngạc nhiên, cũng không bất an, chỉ ghi chú chính xác từng yêu cầu của Điền Lôi.
Cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng.
Bất kỳ ai báo cáo sơ sẩy, không chuẩn xác, đều bị Điền Lôi chất vấn thẳng thừng, không cho cơ hội chống chế.
Từng câu hỏi của anh giống như dao sắc, mổ xẻ từng kẽ hở trong báo cáo.
Cuối cùng, khi tất cả báo cáo xong, Điền Lôi khép tập hồ sơ lại, giọng nói dứt khoát:
“Không có kế hoạch hoàn hảo, nhưng phải có phương án an toàn nhất. Tôi không muốn nghe giải thích. Tôi chỉ muốn kết quả.”
“Rõ!”
Tập thể đồng thanh đáp, giọng đầy áp lực.
Cuộc họp kết thúc, mọi người rời đi với gương mặt căng thẳng.
Chỉ còn lại Điền Lôi và Trịnh Bằng.
Chủ tịch đứng dậy, tháo cà vạt hơi lỏng ra, đôi mắt sắc lạnh như vẫn chưa hạ nhiệt.
“Anh nghĩ gì?” – đột ngột, anh hỏi, giọng đều đều.
Trịnh Bằng thoáng dừng bút, sau đó đáp ngắn gọn:
“Ngài rất rõ ràng trong yêu cầu. Người khác có thể cho rằng khắc nghiệt, nhưng thực chất là vì ngài không chấp nhận bất cứ sai sót nhỏ nào.”
Điền Lôi liếc nhìn anh, ánh mắt như cân đo từng lời.
Một lúc sau, khóe môi anh chỉ khẽ nhếch, không rõ là tán đồng hay chỉ là một thoáng cười nhạt.
“Tiếp tục làm việc đi.”
Chỉ một câu ngắn gọn.
Trịnh Bằng gật đầu, thu dọn tài liệu.
Anh không hỏi thêm, cũng không tìm cách tiếp cận nhiều hơn.
Trong mắt Điền Lôi, thư ký mới này… ít nhất đã không phí lời thừa thãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro