16

Ánh đèn ấm áp ở hiên nhà chiếu xuống, ánh mắt Điền Hủ Ninh quấn lấy Tử Du bao trùm cậu, giống hệt như một vị vua sư tử bảo vệ con non, mang theo sự chiếm hữu cao độ.

Tử Du cúi đầu, lông mi run rẩy không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Điền Hủ Ninh. Trong đầu rối như tơ vò, mọi chuyện đã đi chệch hướng, cứ tiếp tục thế này sẽ thực sự không thể quay lại được.

Nhưng cậu phải đẩy ra bằng cách nào? Người vừa khóc nức nở trong vòng tay anh ấy là cậu, người bị hôn đến mềm nhũn cả người vẫn nắm chặt vạt áo anh ấy không buông cũng là cậu, giờ trở mặt đẩy ra thì quá làm màu rồi.

Tử Du dao động giữa "anh dũng hy sinh" và "co chân bỏ chạy". Điền Hủ Ninh làm sao không nhìn thấu tâm tư nhỏ bé này của cậu? Yết hầu cuộn lại, sự khô nóng trong mắt vẫn chưa tan, miếng thịt đến miệng phải nhịn không ăn đúng là khó chịu. Nhưng vừa nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của Tử Du lúc nãy, sự gấp gáp đó lại bị kìm nén xuống.

"Đi tắm đi." Điền Hủ Ninh mở lời, giọng nói khàn khàn như phủ một lớp cát, lọt vào tai ngứa ngáy khiến tim Tử Du run lên.

Tử Du gật đầu loạn xạ, luống cuống thoát ra khỏi vòng tay Điền Hủ Ninh, bước chân có chút chao đảo. Điền Hủ Ninh nhìn dáng vẻ lưng thẳng tắp của cậu không nhịn được cong khóe môi, cái đứa nhỏ này chắc chắn lại nghĩ tận đâu rồi. Anh không vạch trần, cứ để cậu căng thẳng thêm một lúc, coi như trả thù cho những đêm mất ngủ mà anh đã trải qua suốt hơn một tháng qua.

Tử Du rề rà trong phòng tắm gần một tiếng, nước nóng làm da cậu đỏ ửng, ngay cả kẽ ngón tay cũng chà xát ba lần. Đến khi thực sự không thể kéo dài thêm được nữa cậu mới quấn chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, nắm chặt tay nắm cửa hít một hơi sâu rồi đẩy cửa bước ra.

Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ, trên bàn ăn bày biện đầy đủ, Điền Hủ Ninh đang cúi người đặt hộp thức ăn cuối cùng lên, ống tay áo đồ ngủ xắn lên đến cẳng tay để lộ cổ tay săn chắc.

"Tắm gì mà lâu thế? Lại đây ăn cơm." Điền Hủ Ninh không ngẩng đầu, tay vẫn cầm đũa gắp thức ăn.

"Ồ... vâng." Tử Du sững sờ vài giây mới chậm rãi đi tới.

Vừa ngồi xuống, một bát canh ấm nóng đã được đưa đến trước mặt: "Uống canh trước rồi ăn cái khác."

Tử Du ngoan ngoãn nhận lấy, nhấp từng ngụm nhỏ, thói quen này là do Điền Hủ Ninh kiên quyết rèn cho cậu. Khi vào đoàn làm phim cậu gầy đến mức gió thổi là đổ, Điền Hủ Ninh ngày nào cũng giám sát cậu ăn uống. Sau này còn bảo trợ lý mang nồi điện đến, hễ không có cảnh quay là hầm canh bồi bổ cho cậu, kiên quyết biến cậu từ "cọng đậu khô" thành "viên chè nhỏ".

Vừa đặt bát canh xuống, một đũa tôm đã được nhét vào miệng cậu, vị tươi ngon tan ra trên đầu lưỡi. Tiếp theo trở thành một vòng lặp cố định: Điền Hủ Ninh gắp thức ăn, Tử Du há miệng. Cho đến khi cậu ôm bụng nói "Thật sự không ăn nổi nữa" Điền Hủ Ninh mới bưng phần cơm còn lại lên bắt đầu ăn nốt.
Tử Du ngồi bên cạnh nhìn, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt Điền Hủ Ninh, ngay cả dáng vẻ anh ăn cơm cũng thấy đẹp vô cùng. Một cảnh tượng bình thường như vậy lại khiến mũi cậu cay cay, cậu có thể lừa dối tất cả mọi người, nhưng không thể lừa dối chính mình. Cậu thích Điền Hủ Ninh, không phải thấy sắc mà nảy lòng tham, không phải là thích nhất thời mà là chỉ cần nhìn thấy anh ấy đã cảm thấy trong lòng vừa hạnh phúc vừa chua xót.

Điền Hủ Ninh ăn được một lúc thấy không ổn, ngẩng đầu lên thì thấy mắt Tử Du đỏ hoe, nước mắt chực trào ra. Anh sợ hãi vứt đũa, rút khăn giấy lau miệng, đưa tay ôm Tử Du lên đùi, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, động tác quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

"Sao lại khóc nữa rồi?" Điền Hủ Ninh xót xa, ngón tay véo nhẹ eo Tử Du: "Vừa mới mập lên chút lại gầy đi rồi, xương xẩu cấn tay."

Tử Du bị hành động dỗ dành thuần thục này của anh chọc cười "phì" một tiếng, nước mắt vẫn còn vương trên mặt.

"Cười gì?" Điền Hủ Ninh không hiểu.

Tử Du dụi vào hõm cổ anh như một chú mèo nhỏ bám người: "Anh, anh đến Bắc Kinh từ khi nào?"

"Đến từ hôm thử giọng."

"Lâu thế rồi sao? Đạo diễn nói anh thử xong là đi rồi mà." Giọng Tử Du mang chút tủi thân.

Điền Hủ Ninh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Không phải em nói đừng gặp nhau nữa sao?"

"Em nói anh nghe theo à?" Tử Du hừ hừ.

Điền Hủ Ninh kéo cậu ra xa một chút, nhìn vào mắt cậu: "Thầy Tử Du, chúng ta nói lý lẽ một chút được không?"

"Nói lý lẽ với anh?" Tử Du cố ý bĩu môi, hốc mắt lại đỏ thêm một chút.

Điền Hủ Ninh lập tức mềm lòng, ôm chặt người vào lòng: "Được được được, không nói lý lẽ, em vui là được."

Còn có thể làm gì nữa? Lúc chọc tức thì có thể làm anh tức chết, lúc làm nũng lại có thể làm trái tim anh tan chảy, có lý lẽ gì để nói đâu.

"Em mấy lần hình như thấy anh, quay đầu lại thì không thấy nữa, còn tưởng là ảo giác." Tử Du nói nhỏ.

"Ừm, anh ngày nào cũng chờ dưới lầu em, em lên rồi anh mới lên. Để bịt miệng nhân viên, ngày nào anh cũng mua trà sữa, đồ ngọt cho họ."

"Thầy Điền đúng là lãng mạn."

"Lãng mạn? Anh là hết cách rồi thì có!" Điền Hủ Ninh kéo tay Tử Du, mười ngón tay đan chặt, đưa mu bàn tay Tử Du đến môi hôn một cái: "Em thật sự quá tàn nhẫn, sao em lại nghĩ ra cách chuyển tiền cho anh chứ? Hả? Lúc đó anh thực sự tức đến hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa phải đưa đi bệnh viện."

Tử Du mím môi không nói, chỉ dụi sâu hơn vào lòng anh: "Anh, em nhớ anh."

Câu nói này như một viên sỏi nhỏ, "cộp" một tiếng rơi vào lòng hồ Điền Hủ Ninh, làm anh cứng đờ cả người. Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đuôi tóc Tử Du còn vương chút hơi ẩm của phòng tắm cọ vào cổ anh mềm mại như một đám mây. Điền Hủ Ninh gần như không tin vào tai mình, Tử Du trước giờ luôn cứng miệng sao lại nói ra thẳng thắn như vậy?

Sau sự ngạc nhiên, niềm vui sướng tột độ như thủy triều dâng lên lấp đầy cả trái tim anh. Yết hầu Điền Hủ Ninh nuốt khan một cái, không đợi Tử Du phản ứng kịp, anh siết cánh tay lại trực tiếp bế bổng người lên. Tử Du kêu lên một tiếng kinh ngạc theo bản năng ôm lấy cổ anh, má lập tức nóng ran, vành tai đỏ ửng như có thể nhỏ ra máu, ngay cả hơi thở cũng rối loạn: "Anh, anh làm gì vậy?"

"Không làm gì cả." Giọng Điền Hủ Ninh khàn đặc, bước chân vững vàng đi về phía phòng ngủ, nụ cười trong mắt không thể che giấu được.

Đèn phòng ngủ không bật, chỉ nhờ ánh sáng lọt vào từ phòng khách, Điền Hủ Ninh nhẹ nhàng đặt Tử Du lên giường. Không đợi Tử Du chống tay ngồi dậy, anh đã cúi người đè lên, lòng bàn tay chống hai bên đầu Tử Du, hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu. Tử Du sợ hãi nhắm mắt lại, lông mi run rẩy dữ dội, hai tay nắm chặt vạt áo Điền Hủ Ninh.

Điền Hủ Ninh hôn nhẹ vành tai ửng đỏ của cậu trước, rồi dọc theo má từ từ hôn lên môi cậu. Lúc đầu còn mang chút kiềm chế, nhưng vừa nếm được sự mềm mại giữa môi Tử Du anh hoàn toàn mất kiểm soát, gấp gáp như muốn dồn hết nỗi nhớ nhung hai tháng qua vào nụ hôn này. Tử Du bị hôn đến mức không thở được, lồng ngực phập phồng dữ dội, hai tay vô thức ôm lấy lưng Điền Hủ Ninh, đầu ngón tay run nhẹ.

Cho đến khi Tử Du sắp thiếu oxy Điền Hủ Ninh mới hơi lùi lại, trán tựa vào trán cậu, giọng vừa khàn vừa cười: "Cuối cùng cũng chịu nói nhớ anh rồi?"

Tử Du quay mặt đi không dám nhìn anh, má nóng đến mức có thể rán trứng, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Chỉ, chỉ nhớ một chút thôi..."

Điền Hủ Ninh nhìn dáng vẻ miệng cứng lòng mềm này của cậu lòng muốn tan chảy. Anh lại cúi xuống hôn chụt một cái vào môi Tử Du rồi mới chống người dậy, đưa tay xoa đầu cậu: "Anh đi tắm."

Tử Du nằm trên giường nhìn bóng lưng Điền Hủ Ninh quay đi, ngực vẫn đập thình thịch. Cậu đưa tay chạm vào môi mình, hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Điền Hủ Ninh, khóe môi không nhịn được lén lút cong lên. Hóa ra thành thật nói nhớ một người, lại là một chuyện ngọt ngào đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro