4












"Du xuống đón Thừa với mấy cha kia đi Du, tui hát cái đã." Thiên Dữ vẫn chăm chú chọn bài trên tablet.

"Kêu thằng Tứnnn điii", Tử Du nằm sải lai(?) trên ghế quán Karaoke.
Nói vậy thôi chứ nhỏ vẫn lết cái thân xuống.

Tử Du xém hét lên khi thấy nguyên thằng cha gần 1 mét 95 đứng sau lưng ông Triển Hiên.

"Rồi ôk mời cả đoàn mình đi theo em nha," Du nhìn Thừa, tại vì nó không dám nhìn thẳng vô mặt cha Ninh.

Tất nhiên là trên cả đoạn đường từ sảnh lên phòng, thì nhỏ Du không nói lời nào với cha Ninh, mình rủ người ta đi hát với mình, người ta từ chối vì đi với bạn của người ta nhưng mà bạn của người ta đi với mình.

Lên tới phòng karaoke, Tử Du tót vào chỗ ngồi, né xa Điền Hủ Ninh nhất có thể. "Đụ mẹ, ý là tao không có gì đâu nhưng mà người ta từ chối mình xong quay ra đi với người đi chung với mình, mày dỡn mặt hả." Tử Du không nói thế.

"Mày xích vô coii, kì thị ai ở bển vậy??" Hiên Thừa kéo áo Tử Du vô.
.
.
.
.
.
.

Sau 15 phút hát hò quên trời đất, Tử Du ngồi lại xuống chỗ mình. Ủa, sao nó mềm mềm ấm ấm vậy cha? Chết mẹ, hình như mình ngồi lên người ai rồi á. Ủa khoan, Hiên với Thừa ngồi hát bên kia, Dữ đi vệ sinh, Tuấn đi xuống lấy đồ ship. Từ từ.... hơi sai sai nha chúng m-

"Ây da, làm gì vậy nhóc?" Một giọng nói trầm vãi cả đái vang lên bên tai, làm nhỏ Du giật mình cái đùng.

"Em xin lỗi!!" Tử Du hoảng hốt bật dậy khỏi người kia.

Ý là kiểu, lúc trước nhỏ thấy người ta nhìn cũng đẹp trai (thật ra là siêu đẹp trai), mà sao bây giờ nhìn khác quá vậy ta?
Dưới ánh đèn màu mờ ảo của phòng Karaoke, khuôn mặt của anh trai họ Điền kia cứ luân phiên ẩn hiện, bình thường đã đẹp trai chưa đủ, nay còn thêm cái trò bí ẩn chập chờn này nữa. Bèo nào yếu là gãy liền.

Mặc dù là Tử Du thì không phải bèo, nhưng mà cũng gãy rồi.

Ê ủa rồi là ai mượn nhỏ Thừa hát cái bài gì tình dữ vậy má?? Ý là nó bị khớp nhạc á.

Chết mẹ, hình như tao thích ảnh rồi bây ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro