Chương 12: Last time

Trong vực sâu tăm tối và đầy tội lỗi của Niragi, nơi bóng đêm tuyệt vọng bao trùm, giăng kín như tấm màn nhung dày đặc, một tia sáng mong manh đã lóe lên, rọi chiếu con đường mịt mù phía trước. Nơi ấy, không gian nhuốm màu u ám, lạnh lẽo, nơi những linh hồn lạc lối chìm đắm trong bóng tối vô tận, Niragi, kẻ mang trên mình gánh nặng tội lỗi, tưởng chừng đã vĩnh viễn bị giam cầm trong vòng xoáy của sự tuyệt vọng.

Nhưng rồi, một người, bằng sự hiện diện lặng lẽ của mình, bằng ánh mắt thấu hiểu và trái tim bao dung, đã đến bên Niragi, như một vị cứu tinh giữa đêm đen. Không ồn ào, không phô trương, sự xuất hiện của người ấy nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng, nhưng đủ sức xua tan đi màn sương mù dày đặc đang bao phủ tâm hồn Niragi. Người ấy đã cứu rỗi anh ta khỏi vực thẳm đen tối, nơi những linh hồn lạc lối chìm đắm trong bóng tối vô tận, mang đến một hy vọng mong manh như sương khói, như ánh trăng le lói giữa màn đêm u tịch.

Giữa bóng tối mịt mùng, người ấy thắp lên ngọn lửa hy vọng, soi sáng con đường mờ mịt phía trước, dẫn lối Niragi thoát khỏi vòng xoáy của tội lỗi và tuyệt vọng. Người ấy không phán xét, không lên án, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, lắng nghe những tâm tư, chia sẻ những nỗi niềm. Bằng sự kiên nhẫn và lòng trắc ẩn, người ấy đã giúp Niragi tìm thấy ánh sáng lương tri, khơi dậy những giá trị tốt đẹp bị chôn vùi trong sâu thẳm tâm hồn.

Hy vọng mong manh ấy, như sương khói buổi sớm mai, như ánh sao đêm lấp lánh, đã trở thành điểm tựa vững chắc cho Niragi, giúp anh ta tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, tìm thấy con đường để chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra. Người ấy đã trao cho Niragi cơ hội thứ hai, cơ hội để làm lại cuộc đời, cơ hội để trở thành một con người tốt đẹp hơn.

Chishiya, 17 tuổi
Đôi mắt của Chishiya, vốn lạnh lùng và vô cảm, bỗng dưng ánh lên một tia sáng khi một tin nhắn từ số máy quen thuộc được gửi đến. Nhưng tia sáng ấy nhanh chóng vụt tắt, nhường chỗ cho sự hoài nghi và do dự.

Niragi muốn gặp cậu.

Lẽ ra, ngón tay thon dài của Chishiya chỉ cần lướt nhẹ, chuyển tin nhắn ấy vào mục thư rác, xóa tan mọi dấu vết của quá khứ. Nhưng rồi, một lực kéo vô hình đã ngăn cản cậu ta. Ngón tay cậu ta run rẩy, khẽ chạm vào hộp thư thoại. "Có lẽ... tôi sẽ đi." Giọng nói Chishiya khẽ run, như một lời thì thầm giữa đêm khuya tĩnh lặng, mang theo cả sự sợ hãi và khao khát.

Chishiya biết rằng, đây là một quyết định ngu ngốc, một quyết định có thể phá hủy tất cả những gì cậu ta đã cố gắng xây dựng. Nhưng cậu ta không thể cưỡng lại được. Có một sợi dây vô hình, một sự ràng buộc kỳ lạ, kéo cậu ta về phía Niragi, về phía những ký ức đã ngủ yên.

Cậu ta nhớ lại những ngày tháng bên Niragi, những khoảnh khắc vui buồn, những cuộc trò chuyện thâu đêm. Cậu ta nhớ lại ánh mắt rực lửa của Niragi, nụ cười ranh mãnh, giọng nói trầm khàn. Cậu ta nhớ lại tất cả, như một thước phim quay chậm, lướt qua trước mắt cậu ta, vừa rõ ràng, vừa mơ hồ.
Cậu ta muốn gặp Niragi, muốn nhìn thấy anh ta bằng xương bằng thịt, muốn biết anh ta đang sống như thế nào sau những gì đã xảy ra. Cậu ta muốn biết, liệu anh ta có còn nhớ đến cậu ta không, liệu anh ta có còn chút tình cảm nào dành cho cậu ta không.

Nhưng cậu ta cũng sợ, sợ rằng gặp lại Niragi sẽ khơi dậy những vết thương lòng tưởng chừng đã lành sẹo, những ký ức đau buồn tưởng chừng đã ngủ yên. Cậu ta sợ rằng, anh ta sẽ lại làm tổn thương cậu ta, sẽ lại đẩy cậu ta vào vực sâu của tuyệt vọng, nơi không có lối thoát.

Nước mắt Chishiya trào ra, lăn dài trên gò má lạnh lẽo. Cậu ta cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng vô vọng. Cậu ta cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc lõng, sợ hãi, cô đơn, không biết phải đi về đâu.

Cậu ta biết rằng, cậu ta phải mạnh mẽ, phải kiên cường để đối mặt với mọi thử thách. Nhưng lúc này, cậu ta chỉ muốn được yếu đuối, được khóc thật to, được giải tỏa những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay
Chishiya lau vội những giọt nước mắt, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Cậu ta biết rằng, khóc lóc sẽ không giải quyết được vấn đề gì. Cậu ta phải suy nghĩ thấu đáo, phải đưa ra một quyết định sáng suốt.

Cậu ta nhìn vào tấm gương mờ hơi nước, hình ảnh phản chiếu một khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi. Cậu ta không nhận ra chính mình. Cậu ta đã thay đổi quá nhiều, từ một kẻ lạnh lùng, vô cảm, trở thành một người yếu đuối, dễ tổn thương.

Cậu ta tự nhủ, mình không thể để Niragi nhìn thấy mình trong bộ dạng này. Cậu ta phải mạnh mẽ, phải kiên cường, phải cho Niragi thấy rằng, cậu ta đã trưởng thành, đã vượt qua được quá khứ.

Cậu ta quyết định sẽ gặp Niragi. Nhưng cậu ta sẽ không để anh ta điều khiển mình, không để anh ta làm tổn thương mình lần nữa. Cậu ta sẽ gặp anh ta với tư cách là một người bạn, một người đã từng yêu anh ta, nhưng không còn thuộc về anh ta nữa.

Cậu ta sẽ gặp Niragi, để nói lời tạm biệt. Lời tạm biệt cuối cùng, để khép lại quá khứ, để mở ra một tương lai mới.

Cậu ta lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Niragi. "Tôi sẽ đến."

...

Chishiya xuất hiện, khoác lên mình chiếc áo hoodie trắng toát, dáng vẻ vẫn lạnh lùng và bất cần như thuở nào. Cậu ta đến để gặp Niragi lần cuối, trong một buổi chiều lộng gió, những tia nắng cuối ngày hắt lên khuôn mặt góc cạnh, không chút biểu cảm.

Những gì Chishiya còn nhớ về ngày hôm ấy, không phải là những lời yêu thương, những kỷ niệm đẹp đẽ, mà là hình ảnh Niragi quỳ gối, cầu xin cậu ta một cách hèn nhát.

"Xin em, Chishiya, xin em hãy quay lại bên anh." Giọng nói Niragi khàn đặc, đầy tuyệt vọng, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Đôi mắt đỏ ngầu, thâm quầng của hắn ta nhìn Chishiya, như van nài một sự tha thứ, một cơ hội cuối cùng.

Nhưng Chishiya đã không quay lại. Cậu ta nhìn Niragi, ánh mắt lạnh lẽo, không chút thương xót. Cậu ta đã quá mệt mỏi với những lời hứa hẹn, những lời cầu xin vô nghĩa. Cậu ta đã quá đau khổ vì những tổn thương mà Niragi gây ra.

Cậu ta cũng không đủ nhẫn tâm với bản thân để quay lại. Cậu ta không thể sống lại những ngày tháng đau khổ, những đêm dài mất ngủ, những giọt nước mắt vô nghĩa. Cậu ta muốn sống một cuộc đời mới, một cuộc đời không có Niragi.

"Em xin lỗi, Niragi," Chishiya nói, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát. "Nhưng em không thể quay lại."

Rồi cậu ta quay lưng bước đi, không ngoảnh đầu lại. Cậu ta biết rằng, phía sau lưng mình, Niragi đang gào thét, đang chìm trong tuyệt vọng. Nhưng cậu ta không thể dừng lại. Cậu ta phải bước tiếp, phải xây dựng lại cuộc đời mình.

Gió thổi mạnh, cuốn trôi những lời cầu xin của Niragi, cuốn trôi những kỷ niệm đau buồn. Chishiya bước đi, từng bước chân vững chắc, hướng về phía tương lai. Cậu ta biết rằng, con đường phía trước còn rất dài, còn rất nhiều khó khăn. Nhưng cậu ta cũng biết rằng, cậu ta có thể vượt qua tất cả.

Cậu ta đã học được cách yêu thương bản thân mình, cách buông bỏ quá khứ, cách xây dựng một cuộc đời mới. Và cậu ta sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Không còn cơ hội nào cho anh nữa đâu
Tổn thương nhau bấy nhiêu đây thôi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro